Chương 14.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sanji, hôm nay sang nhà anh tiếp đi, cậu dạy anh nấu ăn với.

***

Hai người đã nghé vài cửa hàng thời trang và khi trời đã tối thì họ tạt vào cửa hàng tiện lợi để mua thức ăn cho bữa tối. Lúc mua rau cậu cười bảo:

- Này Law, ăn súp lơ để chữa quầng thâm mắt nhé. Quầng thâm mắt khủng khiếp của anh đó. - Sanji chỉ vào mắt anh.

Thế rồi cậu nhặt một cây súp lơ cho vào giỏ.

- Sanji, chúng ta ăn cá đi.

- Cá hả, ừm cũng được, cá rán ăn cũng ngon đó.

Vậy là bữa tối hôm nay của hai người có cá và súp lơ xanh.

Sanji bảo anh mang thức ăn về trước đi vì cậu chưa tắm rửa gì cả và phải về đi tắm.

- Sang nhà anh tắm cũng được mà.

- Anh bị điên à.

- Điên gì, sau đó cậu có thể mặc luôn đồ của anh.

" Sanji mặc đồ của mình chắc sẽ dễ thương lắm a"

Sanji nhíu mày nhìn Law.

- Anh đang nghĩ gì vậy?

- có gì đâu. - Law khẽ đỏ mặt.

- Thôi được rồi, sang nhà anh tắm cũng được. - Sanji bất ngờ đổi ý.

" waaa, vậy là anh sắp được thấy Sanji mặc đồ của anh sao!" - Law thầm mừng rỡ trong lòng.

- Nhưng vẫn phải về lấy quần lót.

- Hả, cậu mặc của anh cũng được mà?

Sanji khẽ bĩu môi.

- Không được, nhỡ bị lây mấy cái bệnh ghê rợn thì sao, sùi mào gà chẳng hạn.

- Sao cậu lại nghĩ anh như thế chứ. Thề là anh không bị mấy thứ đó. - Law bất mãn.

- Tôi chả cần biết, bảo vệ bản thân là trên hết

-...

***

Sau khi chỉ cách và cho Law thực hành sơ chế cá và súp lơ. Sanji bảo Law đi tắm trước để cậu nấu ăn, Law cũng đã cắm cơm luôn và lần này anh không còn quên bật nồi cơm nữa. Law không đi tắm luôn, anh ngồi đó ngắm Sanji nấu ăn. Không hiểu sao anh rất thích ngắm cậu đang nấu ăn như thế này. Có lẽ vì nó khiến anh cảm thấy cậu chính là cậu vợ nhỏ của anh. Law khẽ đỏ mặt vì suy nghĩ của mình. " vợ chồng... vợ chồng sao? Mình cũng giỏi mơ tưởng thật...". Anh bỗng suy nghĩ đến một điều gì đó khi mắt anh vẫn mải miết ngắm thân hình uyển chuyển của cậu từ đằng sau cùng với chiếc tạp dề dễ thương. Tất cả khiến Law không thể không suy diễn lung tung được. Anh bắt đầu cảm thấy rạo rực. Anh đứng dậy rồi tiến đến cạnh Sanji, anh tựa mình vào bàn bếp. Sanji khẽ liếc sang Law trong vài giây rồi lại quay ra nấu ăn.

- Anh vẫn chưa đi tắm à? - Cậu hỏi.

- Sanji..., có lẽ là cậu đã biết rồi nhưng anh vẫn muốn hỏi cậu chuyện này. - giọng trầm trầm của anh đều đều vang lên.

- Hỏi? Chuyện gì? - Sanji vừa nấu ăn vừa nói chuyện với anh.

- Ừm... Anh là gay đấy Sanji. - Giọng anh có chút gì đó run run. Nhưng Sanji không hề có chút biến động nào, trông cậu vẫn vô cùng thản nhiên với nụ cười nhẹ trên môi.

- À ha, ra là chuyện đó. Tôi biết lâu rồi. Mà gay thì có làm sao đâu. Anh là một người rất tốt.

- Sanji,... Cậu không thấy sợ anh sao?

- Tại sao tôi phải sợ anh?

- Cậu biết mà... Anh có thể sẽ làm ra mấy trò bệnh hoạn với cậu. Chắc cậu cũng cảm thấy hoang mang khi ở gần anh phải không?

- Anh sẽ làm thế với tôi sao? - Cậu bất ngờ nhìn anh.

- Không, không , ý anh là anh ừm... anh... - Law bối rối vì anh chợt nhớ lại mấy suy nghĩ không được trong sáng của mình.

- ừm, thực ra chuyện đó... - mí mắt cậu khẽ sụp xuống.

Sanji quay ra nhìn vào mắt anh. Lại là ánh mắt đầy sóng biển đó.

- Tôi tin anh. Tôi tin là Law sẽ không làm thế. - Cậu nói một cách đầy chắc chắn.

Law bị bất động mất vài giây. Sanji mặc kệ anh. Cậu quay lại với món cá rán của mình.

- hừ, sao anh dám nói mấy chuyện đó với trẻ vị thành niên như tôi chứ. - Sanji tỏ ra giận dỗi.

- Sanji à...

" Em cũng sắp 18 rồi đó" - Law thầm bất lực.

- hứ... đồ bệnh...

- Thôi, anh xin lỗi, anh đi tắm đây.

Law lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm. Vào phòng tắm, Law liền bật nước ấm lên rồi tụt quần mình xuống. Anh dựa mình vào tường, cầm lấy dương vật mình không ngừng di chuyển tay để cố thỏa mãn sinh lí của bản thân. Sau một hồi thì cuối cùng cũng ra. Law thở hồng hộc và người anh toát đầy mồ hôi. Nhìn bàn tay dính đầy tinh dịch của chính mình, cảm giác tội lỗi chợt dâng trào. Anh thở dài.

- Xin lỗi em Sanji.

" Tuy rằng chưa đụng đến em nhưng anh thật sự đã dùng hình ảnh của em để làm cái việc bệnh hoạn này. " Tin anh ư?...". Tại sao lại tin một kẻ như anh. Nếu cứ gần em thế này có ngày anh sẽ không kiềm chế nổi mình mất. Em rất tốt bụng và hồn nhiên nhưng em cũng quá đỗi xinh đẹp và gợi cảm. Có lẽ anh nên tránh xa em thì hơn... "

Law vừa tắm dưới vòi sen vừa suy nghĩ về cậu bé đang nấu ăn cho anh ở ngoài kia.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net