Chương 21: Luyến Tiếc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Phàm bật đèn, thấy Lạc Kì đang ngồi trên sofa mà hoảng sợ, nhưng cô vẫn gửi cho anh một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ nhất.

"Ngọn gió nào đưa Lạc tổng tới đây vậy!"

Thiên Ân bé nhỏ dạo này tập nói, luôn thích gọi tiếng a y gì đó, Tề Phàm cứ ngây ngốc với nó giờ lại bị nhiễm thói quen này.

Dép lê chưa đi, chân trần chạy về phía anh, cô tìm thấy tư thế thoải mái trong lòng anh mới ngồi.

"Không muốn anh đến? Hẹn người khác?" Trên người cô có mùi nước hoa làm anh ghét chun mũi, anh vẫn thích hương tự nhiên trên người cô hơn.

"Chỉ có anh thôi! Lạc Kì, anh còn như vậy, em sẽ mất hứng!" Giả vờ dỗi cô chu cái miệng, trừng mắt với Lạc Kì.

"Anh còn chưa thấy vẻ tức giận của em, khóc cũng rất ít, Tề Phàm, em thật kiên cường."

"Khen em à!"

Anh khó có vẻ mặt ôn hoà với cô vậy, cho dù lời anh nói có chút kỳ quái, nhưng cô cũng rất vui vẻ.

"Ừ, khen em đó."

"Vậy anh khen thêm thứ khác đi, ví dụ như khen em vừa sinh ra đã có khí chất, vừa xinh đẹp vừa thông minh!"

"Ừ, em trời sinh có khí chất, rất xinh đẹp và thông minh!"

Cô chớp mắt lại còn rung đùi đắc ý, vẻ mặt cổ quái để che dấu nội tâm bất an.

Tề Phàm không ngu ngốc, Lạc Kì nghe lời như vậy, nhất định, là có sự tình gì.

"Phàm Phàm, anh vẫn nghĩ, em thông minh như vậy, sao có thể yêu anh chứ!"

"Lạc Kì, đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa, chỉ cần anh biết rằng em yêu anh là được rồi! Không cần nghĩ gì cả!" Kéo anh lại, tay ôm hai tai anh, trán kề trán, nhắm mắt lại, ngăn anh chuẩn bị nói.

"Phàm Phàm!"

"Đừng gọi em!"

Cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, cô không muốn nghe anh nói tiếp, hôn lấy anh, không muốn cho anh nói.

Anh kéo cô ngồi xuống, cô giãy dụa ngồi dậy cường hôn anh.

"Phàm Phàm!" Anh gọi cô lớn hơn.

Tề Phàm cũng không dừng lại, tay run run bắt đầu cởi nút thắt quần áo của anh.

"Phàm Phàm, dừng lại." Đè tay cô lại, ôm cô vào trong ngực.

"Lạc Kì, em yêu anh! Em yêu anh!" Giọng nói lộ ra vẻ bi thương, nhưng lại kiên định như vậy.

"Tề Phàm, xin lỗi, anh..."

Đáy lòng dâng lên cảm xúc mờ mịt, lời nói đã đến bên miệng, nhưng anh lại không thể nói ra .

Tề Phàm thấy lâu không có tiếng động, anh kéo cô ra, muốn nhìn mặt cô, cô lại gắt gao ôm cổ anh không buông.

"Phàm Phàm!"

"Lạc Kì, em mệt."

Tề Phàm buông anh ra, xoay người lên lầu, bước vào phòng, nhét mình vào chăn. Cô nhớ rõ hiệp ước của bọn họ. Nếu anh gặp được người anh muốn kết hôn, cô sẽ phải chủ động ly hôn.

Cắn góc chăn, không tiếng động, cô khóc, cô biết, lời anh muốn nói nhưng không nói ra vừa nãy, là anh muốn ly hôn.

Đã không có độ ấm của cô, lòng anh đột nhiên lạnh, thuốc hút một điếu lại một điếu, anh nắm chặt quyền, khắc chế muốn lên lầu xúc động ôm lấy cô.

Tô Tình nói chuyện rất vui vẻ, đối phương hiển nhiên có ấn tượng tốt với anh, trước khi chia tay còn dặn dò anh nhất định phải hẹn với cô lần nữa.

Lạc Kì cố ý tỏ vẻ buông thả, anh và thiên kim tập đoàn của lão tổng đi ăn cùng nhau, ảnh chụp đều được đưa lên trang đầu các báo.

Đinh Cừ căm giận hỏi anh muốn làm gì, anh nói thẳng mục đích của anh, Đinh Cừ cười khổ một trận, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Anh lo lắng cho Tương Hân, gọi cô đi giải sầu.

"Lạc Kì, em có việc muốn cầu xin anh." Cô do dự mở miệng, ngón tay không ngừng vặn vẹo.

"Chuyện gì?"

"Em muốn cầu xin anh, đừng đi phá kế hoạch của Đinh Cừ nữa."

"Hân, chuyện này, em không cần phải lo, em chỉ cần an tâm chờ Đinh Cừ trở về là được." Sớm đoán được cô sẽ ngăn anh, nhưng đây là chuyện anh đã quyết định.

"Lạc Kì, cám ơn anh, cám ơn anh đã làm tất cả cho em. Nhưng, thật sự không cần . Mấy ngày nay, em nghĩ rất nhiều, cho dù Đinh Cừ thật sự trở về, chỉ sợ anh ấy luyến tiếc cơ hội này, bọn em cũng không thể được như trước ."

"Tôi không còn cách nào cả, cứ cho là chuyện gì cũng chưa phát sinh đi, kiêu ngạo như anh ta, cũng không thể."

"Cho nên, anh làm ơn đừng làm chuyện vô bổ nữa, để Đinh Cừ làm con rể Tô gia đi."

"Hân..." Anh còn muốn khuyên cô thêm, cô lại mỉm cười cắt lời anh.

"Lạc Kì, cầu xin anh, nếu anh còn muốn chúng ta là bạn, đáp ứng em."

"Được rồi, tôi đồng ý với em."

Cô nói đã nói đến mức này, anh còn có thể thế nào!

Tương Hân nở nụ cười, anh lại thập phần thất vọng đau khổ, Đinh Cừ thương tổn cô như vậy,mà cô vẫn lo lắng cho Đinh Cừ.

Phụ nữ, có phải đều ngốc nghếch như vậy, Tương Hân hay Tề Phàm cũng thế!

Nghĩ đến bóng dáng Tề Phàm rưng rưng rời đi tối qua, cái loại cảm xúc không kể này trong lòng, dù thế nào cũng bỏ không được.

Ăn cơm chiều xong, anh lại chở Tương Hân về nhà bạn cô.

Xem ra, giờ điều anh duy nhất có thể giúp Tương Hân, là giúp cô tìm nơi cho cô ở tạm.

Về nhà, không còn mệt mỏi nữa. Lại là thói quen tới trước phòng Thiên Ân, nhìn nó ngủ ngon lành, anh hôn cái trán nó, giúp nó thay tã.

Thật nhanh, chỉ chớp mắt, Thiên Ân đã gần hai tuổi, mới vừa cùng nó giống nhau y đúc, nhưng giờ cẩn thận nhìn, sẽ phát hiện nó có thiệt nhiều chỗ giống Tề Phàm.

Ánh mắt cười không chớp, chóp mũi xinh đẹp, môi mềm mại ngọt ngào, nơi nơi đều có dấu vết của Tề Phàm.

Anh nhìn, nhưng lại giật mình, chờ lấy lại tinh thần, đã là một lúc lâu sau. Nhìn thời gian, đã là nửa đêm, anh lại ngẩn người hơn hai giờ!

Không biết, hiện tại, cô đang làm cái gì. Bỗng nhiên rất muốn nhìn cô!

Lái xe tới dưới lầu nhà cô, ngoài ý muốn đèn vẫn sáng trên tầng. Mở cửa ra, mới phát hiện, hóa ra đèn không được tắt.

Đẩy cửa phòng ngủ của cô ra, cô đang ngủ, trên mặt, còn chưa khô nước mắt.

Cởi quần áo, nằm bên cạnh cô, đem cô kéo vào lòng, cô khẽ kêu một tiếng, ở anh trong lòng cọ qua cọ lại, rồi mới nặng nề ngủ.

Hừng đông, anh bị đồng hồ của Tề Phàm đánh thức, cánh tay cô run lên, anh cau mày rên rỉ.

Tề Phàm nhìn anh, không biết đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng tối hôm qua là một người ngủ, làm sao anh có thể ở trong này?

"Đừng dùng vẻ như nhìn thấy quỷ nhìn anh!"

Cô vừa tỉnh ngủ, nhìn trông rất ngốc, làm anh muốn bắt nạt cô!

"Sao anh lại đến vậy?" Cô cắn môi, dùng sức khiến môi tái nhợt.

Anh tiến tới, cô lại trốn về sau, lòng anh cứng lại, cô đang kháng cự anh!

"Chưa đánh răng..." Giọng nghèn nghẹt phát ra, tim anh mới đập đúng nhịp.

Hôn cái trán của cô, hóa ra cảm giác bị cự tuyệt là như vậy.

Anh chẳng qua bị cự tuyệt một cái hôn, còn Tề Phàm bị cự tuyệt là tình yêu, cảm thụ của cô là thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net