Chương 31: Trở Về Điểm Xuất Phát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian vui vẻ thật sự qua rất nhanh, hai tháng Lạc Kì cho nghỉ đã hết.

Tuy ông bà Tề luyến tiếc, nhưng Tề Phàm nói còn phải trở về làm việc lại, bọn họ cũng không thể miễn cưỡng cô.

Con gái lớn, tuy có hơi tùy hứng, nhưng cho tới nay, ngoại trừ Lạc Kì ra, việc gì cũng làm cho người ta an tâm.

Tề Phàm mang theo Thiên Ân, từ Sydney đáp máy bay về nước. Vì ôm Thiên Ân nên dưới chân cô có thứ lăn đến mà không biết. "Sorry! are you okay?"

Đối phương tuy là gương mặt Đông Phương, nhưng đeo chiếc kính đen to, cô cũng không xác định được anh có phải người Trung Quốc hay không, tuy tiếng Nhật và Hàn cô cũng học, nhưng vẫn khó nói vì là cùng là người châu á chứ có cùng nước đâu! Vẫn nên nói tiếng Anh cho an toàn.

"It does not matter, do not mind!"

Tiếng Anh của đối phương cũng lưu loát, khi ngẩng đầu nhìn cô, tầm mắt nháy mắt đình trệ.
Không thích ánh mắt đánh giá người của anh ta, cô gật đầu với anh, ôm Thiên Ân tìm vị trí ngồi xuống.

Không biết có phải quá khéo không, người kia lại ngồi đối phía đối diện cô và Thiên Ân.

Thiên Ân vừa lên máy bay hưng phấn nhìn qua kính, còn có ý nghịch, Tề Phàm dỗ nó ngủ rồi đặt nó trên ghế đệm, đắp cái chăn mềm cho nó ngủ ngon.

Chàng trai kia vì Tề Phàm mà thay đổi vị trí, ngồi xuống đối diện cô, bỏ kính mắt xuống, tầm mắt lại không kiêng nể gì, Tề Phàm nhíu mày, quyết định nhắm mắt dưỡng thần không để ý tới.

"Em quả nhiên không nhận ra tôi."

Đối phương thấy cô nhắm mắt lại, rốt cục mở miệng nói chuyện, trong giọng nói nồng đậm mất mát.

Nghe anh nói tiếng Trung, Tề Phàm nghi hoặc mở mắt ra, nhìn anh một hồi lâu, cảm thấy có chút quen thuộc, lại nghĩ không ra là gặp ở đâu.

"Tề Phàm phi phàm, thật đúng là trời ban cho, lại có người có thể đả kích tôi đến vậy!"

Trang Nghiêm tự giễu cười cười, trên mặt anh, rành mạch viết: Cô là người ấy?.

Anh một lần nữa lại bị cô đả kích. "A, trời ạ!"

Nghe anh vừa nói vậy, Tề Phàm cười day day thái dương, rốt cục cô cũng nhớ anh là ai.

"Thật là ngượng, anh không biết, phụ nữ một khi đã có đứa nhỏ, những thứ vụn vặt trong cuộc sống sẽ trở nên rất kém trong việc ghi nhớ."

"Rất vui được gặp lại anh, Trang Nghiêm tiên sinh không nghiêm túc." Thiên Ân ngủ, cho nên tay anh đặt ở bên miệng, thanh âm rất nhỏ.

"May là em nhớ rõ tên của tôi, bằng không tôi sẽ mất mặt tới mức nhảy xuống từ độ cao này xuống mất."

Trang Nghiêm lần đầu tiên cảm thấy, anh phi thường phi thường thích tên của mình, không vì cái gì khác, mà đơn giản là nó dễ nhớ! Nếu không phải bởi vì tên anh tên có chút thâm ý, sợ là anh bảo anh là Trương Tam Lý Tứ, cô cũng sẽ không nhớ rõ .

"Cái đầu tôi hỏng mất rồi."

"Quên đi, làm như tôi keo kẹt lại đi so đo với con gái vậy. Chỉ là, không nghĩ tới, chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này."

"Sao cô lại đến Sydney? Cô biết không, sau lần chia tay đó, ngày nào tôi cũng tới cái quán bar đó, nhưng, vẫn không gặp lại cô, cô đi làm à?"

"Anh vẫn lắm chuyện vậy! Được rồi, tôi nhất nhất trả lời anh. Vì sao tôi tới Sydney, nguyên nhân là ba mẹ tôi sống ở đây, bác tôi cũng ở Sydney, tôi đến đây giúp bác vài thứ"

"Về phần anh nói đến lần trước, thân thể tôi sau lần đó xuất hiện một ít vấn đề, người nhà không yên tâm cho tôi ra ngoài, tôi không muốn cho bọn họ thêm phiền toái, nên ở nhà."

"Là như thế sao." Trang Nghiêm đáp nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Tề Phàm không biết, khi đó, anh vì sợ không gặp lại được cô, ngày nào cũng sớm ra nơi đó chờ, nhiều nhất là cả ngày.

Cho đện tận khi rặng đỏ hoàng hôn trùng với đường chân trời, anh mới cảm thấy tâm mất mát, ảm đạm rời đi.

"Đúng rồi, sau đó tôi lại nhìn thấy cô trên ti vi, hóa ra cô là người của công chúng à." Nói tới đây, Trang Nghiêm lại hưng phấn hẳn.

"Ừ, đúng vậy." Tề Phàm cả kinh, người này, biết nhiều chuyện của cô.

Cô không sợ gì khác, chỉ sợ sẽ mang đến phiền toái cho Lạc Kì, xúc phạm tới Thiên Ân.
Trên biểu tình phòng bị trên mặt cô làm cho Trang Nghiêm tâm trầm xuống, cô không tin anh!

"Tề Phàm, yên tâm, tôi không phải loại người nói nhiều."

Vẻ mặt anh cương trực thành khẩn, Tề Phàm không khỏi cảm thấy mình vừa rồi biểu hiện ích kỉ vậy.

"Xin lỗi, anh biết công việc của tôi có chút khó nói."

"Không có gì, chúng ta ngay cả sơ giao cũng không tính, phản ứng của cô vậy là bình thường."

"Kỳ thật, bản thân tôi thì không có gì, lại chỉ có hợp đồng mấy tháng, giờ tôi về đi học lại, tốt nghiệp xong, cũng không tính lại làm diễn viên, chỉ là tôi sợ sẽ làm bị thương tới người nhà của tôi."

"Là thế sao. Nhưng mà, tôi xem phim cô diễn, rất tuyệt! Cô không làm diễn viên, rất đáng tiếc đấy."

"Cám ơn anh tán thành, nhưng, hợp đồng của tôi với Gia Thương sẽ không tiếp tục, cho nên... Mà thôi, cũng không có gì, không làm diễn viên, tôi có thể chuyên tâm chăm con."

"Con cô thật đáng yêu, cũng rất ngoan."

"Vâng, nó không nghịch ngợm giống đứa nhỏ khác, nhưng mà cũng rất bướng bỉnh ."

"Nó tên là gì vậy?"

"Thiên Ân."

"Thiên Ân? Là ân trời ban?"

"Cái này cũng bị anh đoán trúng." Tề Phàm cười vui vẻ, trong lòng cũng biết, tên này rất dễ đoán.

Nhưng Trang Nghiêm lại không cười, anh biết, cô nhất định cảm thấy đứa nhỏ là trời ban ân cho, bởi vì lúc mới gặp mặt, cô rất hay cường điệu thân phận đã kết hôn của mình.

"Ba nó đâu, sao không ở cùng hai người?"

"Chúng tôi đã ly hôn."

"Xin lỗi, tôi không biết."

Là loại đàn ông nào mới có thể buông tay với một cô gái thế này?

"Không có gì, là chuyện đã qua rồi." Tề Phàm giúp Thiên Ân đắp lại chăn, tay vỗ về khuôn mặt nhỏ của nó, đúng, tất cả đã qua rồi.

Chỉ còn Thiên Ân, đây là lễ vật tốt nhất mà Lạc Kì cho cô.

"Đúng rồi, vì sao cô không hỏi tôi làm gì?"

Bộ dáng của cô làm cho anh hận không thể ra sức đánh mình một chút, không khí đang yên đang lành, bị một câu của anh phá hỏng ngay cả một chút cũng không chừa!

"Đối với người khác tôi ít khi quan tâm, nếu anh nguyện ý nói thì anh sẽ nói, nếu anh không muốn nói, tôi hỏi, không phải làm anh khó xử sao."

"Cô hẳn là đã nghe qua tên Hoa Thịnh rồi chứ."

"Đương nhiên, tôi còn biết tổng giám đốc của họ cũng tên Trang Nghiêm. Sẽ không khéo vậy chứ, chính là anh à?"

"Bất tài rồi, đúng là bỉ nhân."

"Trời, thế giới này có thể không lớn lắm nhỉ!"

"Thế giới này, đôi khi nhỏ vậy, nhưng có đôi khi, lại làm cho người ta rất bất đắc dĩ."

Giống như anh và em, nhiều năm như vậy cũng có gặp nhau đâu. "Vậy sao anh lại đến nơi này ?"

"Khi nào tôi chán, tôi sẽ lấy phi tiêu phi vào bản đồ, trúng đâu đi đó. Lần trước đi New York cũng thế. Nhưng, không nghĩ tới, lúc này, vận mệnh xoay chuyển, tôi lại gặp được cô."

"Hóa ra là phi tiêu vào à."

Buồn khổ trở thành hư không, Tề Phàm nói chuyện rất vui với Trang Nghiêm.

Bọn họ giống như gặp lại cố nhân, chuyện cũ nói chưa xong đã có chuyện mới.

Ban đêm, Tề Phàm nặng nề ngủ, đầu tựa vào đầu Thiên Ân, tay cũng nắm tay nó.

Trang Nghiêm ngồi đối diện cô, cả một đêm, cũng không chợp mắt lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm cô.

Vừa mới nhìn thấy của cô, tâm anh hoan hô nhảy nhót! Mỗi dây thần kinh trên người anh đều vì cô mà hưng phấn không thôi!

Đây là lên trời giúp anh, cho anh cơ hội sao?
Cho nên cô hết hạn với Gia Thượng, bây giờ còn là độc thân.

Nhưng, dù thế nào, lúc này đây, anh sẽ không để cô mất khỏi tầm tay anh nữa!

Bởi vì anh biết, nếu anh bỏ mất lúc này, gặp lại có lẽ cũng phải đến vài cái bốn năm!

Giúp đắp chăn tốt, môi dừng trên thái dương cô: Tề Phàm, cám ơn em lại xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net