Chương 20: Kích Dục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khụ...Chồng em cho phép em ngoại tình, nhưng...chỉ được phép ngoại tình với anh"

Hàn Ân Di á khẩu, đùa à...cái lý do quái quỷ gì vậy?

"Tôi...tôi muốn uống nước"

Cô vừa dứt lời xong, cũng đúng lúc phục vụ bê đồ uống đến, Hàn Ân Di không ngần ngại vươn tay ra lấy một ly trên đó rồi uống một ngụm.

"Anh Từ Thiên, anh cũng đến đây sao"

Lúc hai người không để ý, lại có một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau.

Hàn Ân Di đang uống nước, đôi tay không tự chủ được bỗng chốc khựng lại.

Cô gái mặc một chiếc váy dự tiệc màu đen, thân hình nóng bỏng quyến rũ đi đến trước mặt Lục Từ Thiên, gương mặt vui vẻ nhìn hắn.

"Từ Thiên, không ngờ em lại gặp anh ở đây?...sao anh lại phải đeo mặt nạ vậy? mà chuyện hợp tác ở công ty, ba em vẫn muốn gặp anh để nói về chuyện này"

Lục Từ Thiên vẫn đứng im tại chỗ, không trả lời cô ta.

Hàn Ân Di thấy một màn như vậy, sau một lúc sững sờ, cô mới ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt hắn, đúng vậy...cô muốn một lời giải thích?

"Di Di, anh..."

Không đợi hắn nói xong, cô đã từ từ tiến lại gần hắn, giơ đôi tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ kia xuống...

Khuôn mặt đẹp trai của hắn lập tức xuất hiện trước mặt cô...

Hàn Ân Di đôi mắt mở to nhìn hắn, thật không tin rằng người đứng trước mặt mình lại chính là Lục Từ Thiên...

"Di Di, em nghe anh giải thích..."

Chát!

Tiếng chát vang dội cả phòng tiệc, mọi người ai cũng kinh ngạc tò mò nhìn về phía họ.

"Lục Từ Thiên, anh cảm thấy đùa với tôi như vậy vui lắm sao?"

"Không phải, em hãy nghe anh nói trước đã"

"Nghe anh nói...ha...anh muốn nói cái gì? anh muốn nói là anh luôn lừa dối tôi bao nhiêu tháng nay vẫn chưa đủ, hay nói là anh giả ngốc lừa tôi là có nỗi khổ tâm...anh xem tôi là cái gì? một con ngốc sao, tùy anh đùa bỡn lúc nào cũng được sao?"

"Di Di, không phải nhưng em nghĩ đâu, anh thực sự là vì yêu em nên mới làm vậy"

"Yêu?..."

"Liệu trong tình yêu này có sự lừa dối không? Lục Từ Thiên, tôi nói cho anh biết, tình yêu này...tôi không nhận nổi"

Nói rồi cô liền lạnh lùng nhìn anh một cái, xoay người, chạy ra khỏi phòng tiệc, để lại sau lưng một ánh mắt đang đắc ý...

"Di Di, đợi đã, em hãy nghe anh giải thích..."

"Anh Thiên, cô ấy..."

"Cút..." Lục Từ Thiên lạnh lùng hất tay cô ta ra, đang định đuổi theo cô, lại bị một cánh tay bắt lấy.

"Từ Thiên, để cô ấy đi đi, hiện tại cô ấy đang kích động, hãy để cô ấy một mình suy nghĩ, đợi đến lúc cô ấy bình tĩnh lại đã"

Lục Từ Thiên bực bội quay người lại, thấy là Mạnh Hữu, bạn thân của hắn, hắn mím môi không nói gì?
------
Bên ngoài.

Hàn Ân Di đau lòng chạy đến nửa đường, lại cảm thấy đầu óc một trận quay cuồng, chân tay bỗng chốc mềm nhũn như không có sức, thân hình càng lúc càng nóng...

Nóng quá...có chuyện gì xảy ra với cô vậy...

"A" đang lúc cô cố gắng bước đi, lại bị ai đó ghìm chặt phía sau, rồi lôi cô vào trong xe...

"Buông...Buông ra"

"Cân miệng"

Hàn Ân Di đã không còn sức lực phản kháng, bởi cô chỉ thấy người mình càng lúc càng nóng...

Khó...khó chịu quá!
-------
Trong bóng tối, một bóng hình xinh đẹp dịu dàng, thật sâu nhìn về phía người đàn ông đang không ngừng uống rượu trên bàn tiệc, anh vẫn như vậy, sức quyến rũ không giới hạn, chỉ cần thấy được anh, thì cô cứ như một cô gái nhỏ ôn nhu động lòng người, ngón tay không khỏi nắm chặt, đôi mắt thâm tình, hận ý, càng không ngừng thở hổn hển, xen lẫn vào nhau, dịu dàng, mỉm cười, lạnh lẽo, co quắp......

"Thế nào rồi?"

"Tiểu thư, kế hoạch đã chuẩn bị xong xuôi, bây giờ chỉ cần đợi Lục Từ Thiên chạy đến khách sạn nhìn thấy cảnh hai người bọn họ ân ái là được"

Cô ngẩng mặt, nhìn về phía Lục Từ Thiên khí chất phong độ như vậy, âm u mà khát vọng, thâm tình nói: "Từ Thiên...... Anh không phải là vẫn muốn giả ngốc để yêu Hàn Ân Di sao? Em giúp anh! Cô ta đã phát hiện ra anh giả ngốc, tối nay, em sẽ để Hàn Ân Di trải qua một buổi tối thật đẹp! sẽ để anh tận mắt chứng kiến người vợ anh yêu lên giường với người yêu cũ của cô ta, để anh nghe thấy sự rên rỉ dâm đãng của cô ta dưới thân người đàn ông khác, em muốn xem...Đến lúc đó, anh có yêu cô ta chết đi sống lại nữa không? Anh nhất định phải nhớ rõ cảm giác bị phản bội! Như vậy, Hàn Ân Di, nếu đồng thời muốn có hai người đàn ông! Cô ta nhất định..... Rất khổ sở! Lăng Viễn nhất định cũng rất khổ sở! Anh nhất định sống không bằng chết! Ha ha ha...! Ba người cùng nhau khổ sở!! Quá tốt đẹp!"

Cô ngừng cười, đôi mắt lóe lên tia âm u, là một kế hoạch tối nay, hưng phấn như vậy sao!! Người sau lưng cũng cười!!

"Cô yên tâm, hai người đó đều đã bị bỏ thuốc! Đến lúc đó, tối nay bọn họ nhất định hưởng thụ dục tiên dục tử..."
-------
Sau gần 15 phút trôi qua, cuối cùng gã đàn ông cũng đã đưa cô đến một khách sạn gần đó, hắn đưa cô lên tầng đi đến cửa phòng khách sạn, mở cửa ra, vứt người cô 'phịch' một tiếng vào trong phòng, rồi khóa cửa lại.

Ưm...nóng quá...nóng quá...

Quay lại về phòng tiệc, Lục Từ Thiên sầu não uống rượu, hắn cứ rót từng ly tu như nước lã rồi lại rót uống tiếp.

"Đừng uống nữa" Mạnh Hữu giật lấy cái ly của hắn.

"Bỏ ra"

"Này, tôi nói cậu nghe, dù sao cô ấy cũng đã là vợ của cậu, có chạy được đi đâu đâu, chỉ là giận dỗi nhất thời thôi mà, khi nào bình tĩnh lại cô ấy sẽ tự quay về tìm cậu"

Anh vừa dứt lời, đã thấy Tần Khiết Minh chạy đến mồ hôi nhễ nhại.

"Sao vậy?"

"Lão Đại..."

"Hửm, có gì sao?"
Lục Từ Thiên lúc này đã ngà ngà say.

Tần Khiết Minh liền cúi xuống tai hắn thì thầm gì đó.

Lục Từ Thiên trong nháy mắt tỉnh táo lại, khuôn mặt cứng ngắc, ánh mắt lạnh lùng đến cực độ, hắn không nói lời nào liền lảo đảo đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài.

"Chuẩn bị xe cho tôi"

"Vâng"

"Này, có chuyện gì mà vội vội vàng vàng vậy?" Mạnh Hữu khó hiểu, nhưng cũng chạy nhanh theo sau hắn.
-------
Những cơn gió lớn cùng những ánh đèn đường ập tới,Lục Từ Thiên vừa nhanh chóng lái xe, vừa cầm di động gọi điện thoại cho Hàn Ân Di!

Chuông điện thoại phảng phất từ chân trời bên kia vọng đến.

Bên trong khách sạn gần biển, Sức gió thực sự thật lớn, có thể nghe rõ tiếng sóng biển kêu rì rào...

Trong phòng, trên bức bình phong kia, những chuỗi hạt theo gió mà nhẹ nhàng lay động.

Ánh mắt Dương Lăng Viễn nóng bỏng, cách một bức bình phong nhìn cơ thể nhỏ nhắn đang nằm trên ghế dựa, lập tức cảm thấy lồng ngực đau nhói như muốn vỡ tung, trong nháy mắt nhớ lại lúc trước anh và cô yêu nhau, hai con ngươi của anh phiếm hồng, nặng nề thở dốc, lại nhớ tới chính mình vì tiếp nhận gánh vác trách nhiệm gia tộc mà không nói lời nào rời bỏ cô mà đi...bản thân, một trận áy náy.

Một cơn gió mạnh lại thổi tới.

Hàn Ân Di cảm giác như lý trí của mình mất hết, một khắc khi tiến vào căn phòng cô liền cảm giác được linh hồn mình như bị thúc đẩy, cả cơ thể nóng ran, vô số hình ảnh đâm sâu vào tâm trí.

Giống như hình ảnh người đàn ông cô yêu bỗng hiện lên, vươn hai tay không ngừng vuốt ve cơ thể cô, làm cho cô đạt tới khoái cảm, cảm giác tê dại cùng vui sướng, khi đâm thẳng vào cơ thể, sau đó cô cảm giác được một dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra.

Cô lập tức khổ sở đè xuống cảm giác đáng sợ này, nhưng cả người giống như đã bị khống chế, dù cô không ngừng nuốt khan nơi cổ họng, hai tròng mắt vẫn mơ màng nhìn về màn đêm tối tăm bên ngoài cửa sổ, tất cả đều là mây đen rậm rạp, cô đột nhiên cảm thấy rất cô đơn, rất tịch mịch, vì sao mình lại tới nơi này? Vì sao... Lại tới nơi này...

Dương Lăng Viễn cách một bức bình phong nhìn thấy thân thể kia, hai con mắt trừng lớn, nuốt khan nơi cổ họng, kêu nhỏ: "Ân Di..."

Cô nghe thấy tiếng kêu này, di chuyển cơ thể cách một tấm bình phong nhìn về phía thân ảnh mơ hồ trước mắt, không hiểu sao cơ thể cảm thấy nóng rực, mồ hôi chảy ra trên trán. Một cơn gió thổi tới, làn váy dài màu đỏ rực nhẹ bay lên lộ ra đôi chân dài trắng nõn nà, như ẩn như hiện, gợi cảm, mê người như vậy.

Dương Lăng Viễn nhìn thấy hình ảnh này, hai tròng mắt nóng rực!!
........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net