Chương 35: Bốn năm sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4 năm sau.

Tập đoàn Lục Thị.

Cạch!

Phòng Tổng Giám đốc được mở ra, giọng nói ngọt ngào cất lên.

"Từ Thiên"

"Ella, em đến rồi sao" hắn ngồi trên bàn làm việc, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn cô.

"Ừm, hôm nay muốn dẫn anh đi ăn một nơi"

"Ăn đâu hả"

"Đi theo em rồi anh sẽ biết"

"Vậy đợi anh một lát, anh sắp xong việc rồi"

"Thật hả? Hôm nay anh chịu đi ăn với em thật ư?"

"Có gì không phải sao?" hắn gấp tài liệu mỉm cười nhìn cô.

"À...không có gì, vậy em ra ngoài đợi anh"

Ella nhìn hắn không nói gì nữa, 4 năm nay cô luôn bên cạnh hắn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhận lời đi ăn với cô, cô không khỏi có chút cảm động, có phải...sự nỗ lực cố gắng của cô bao lâu nay cuối cùng cũng đã được đền đáp...

Đợi sau khi Ella ra ngoài, Lục Từ Thiên mới thở dài một hơi, 4 năm trước hắn bị tai nạn, người cứu hắn lúc đó là cô, lúc cha mẹ và Mạnh Hữu chạy đến hắn đã được cô gọi cấp cứu đưa đến bệnh viện.

Hắn bị tai nạn chấn thương não, lại mất máu quá nhiều nên hắn đã hôn mê được 1 tháng mới tỉnh.

Bác sĩ nói có thể sẽ để lại di chứng đó chính là sau hơn 1 tháng hôn mê, lúc tỉnh lại thì hắn đã bị quên đi một phần ký ức trong quá khứ.

Lục Từ Thiên không biết mình đã quên đi những gì, hắn hỏi người thân xung quanh hắn, thậm chí là Mạnh Hữu và Khiết Minh, họ cũng chỉ nói với hắn rằng đó là một phần ký ức rất bình thường về cuộc sống của hắn mà thôi, chứ chẳng có gì bảo hắn đừng bận tâm nữa...

Chỉ là...hắn cảm thấy giống như mình đã quên mất một phần gì đó rất quan trọng, cảm giác mất mát, trống vắng lúc nào cũng bao trùm trái tim hắn...

Lâu lâu tim lại có chút nhói, nhớ nhung...cảm giác này thật lạ...
Giống như...hắn đã bỏ lỡ cả thế giới vậy...

Tối nay cũng là lần đầu tiên hắn đi ăn với Ella, bởi vì hắn cũng có lời muốn nói với cô.

Hắn còn nhớ, lúc hắn tỉnh dậy người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là sự quan tâm lo lắng của cô, cha mẹ nói cô là vị hôn thê của hắn, bạn bè hắn gặp ai cũng nói vậy...vậy nên hắn cũng tin điều đó là sư thật.

Chỉ là qua 4 năm rồi, hắn vẫn không có tình cảm với cô mặc dù hắn biết Ella yêu hắn.

Cuối tuần sau sẽ là lễ kết hôn của cô với hắn, vậy nên...bao nhiêu năm nay hắn cảm thấy mình cũng có chút vô tâm với cô, hắn cũng muốn thử quan tâm cô một chút...người 'vợ' tương lai của hắn....
---------
Nước Pháp.

Tại một thị trấn nhỏ.

"Ê...thằng kia đứng lại"

"Gì?"

"Hôm nay người mẹ mù của mày không đến đón mày nữa sao haha"

Một thằng bé mập mạp tưởng chừng 5 tuổi đang chắn đường một cậu nhóc trước mặt.

"Không liên quan đến mày, tránh ra"

"Hahaha chúng mày nhìn kìa, ngày trước nó luôn nói rằng mẹ của nó rất xinh đẹp nhưng hóa ra lại là người mù"

Lời thằng bé mập vừa dứt, chính là tiếng cười cợt của một lũ bạn bên cạnh.

"Tao đã bảo trong lớp mình mẹ nó là xấu nhất mà nó không tin"

"Lêu lêu...đồ vừa không có cha lại vừa có mẹ mù"

"Không cho phép nói mẹ tao như thế"

"Lêu lêu...mẹ mù...lêu lêu..."

Bọn trẻ vừa nói vừa cần từng viên đá nhỏ nén về phía cậu nhóc.

Cậu nhóc chỉ biết cắn răng đứng yên ở đó, đôi tay cậu bé siết chặt lại, đôi môi mím chặt không nói lời nào mặc cho bọn nó nén đá vào người mình.

Mẹ của cậu là người phụ nữ xinh đẹp nhất, cậu tuyệt đối không cho phép ai nói xấu mẹ cậu như vậy, cậu muốn bảo vệ mẹ, cậu chỉ hận không thể xông ra đánh nhau với chúng nó...

Nhưng...cậu không thể làm như vậy, hôm trước cậu vì đánh nhau với bạn bè mà mẹ mới bị gọi lên gặp cô giáo, bị họ trêu đùa, cậu không thể làm cho mẹ buồn lần nữa...

"Cút, các người còn không mau tránh ra có tin tôi sẽ đánh từng người không?" cậu bé cúi đầu nhặt lên một cành cây to dọa.

Bọn trẻ nghe vậy, liền có chút sợ hãi, hôm trước có bạn đã từng bị cậu ta đánh cho gãy răng đấy...

"Thôi, hôm nay tạm tha cho mày đấy" thằng bé mập mạp lên tiếng, rồi ra về trước, tiếp đó là cả bọn trẻ liền tản ra.

Trước cổng trường, giờ chỉ còn lại bóng dáng nhỏ nhắn đứng ở đó, cậu nhóc mở cặp sách ra, cần lấy áo khoác trong đó để mặc lên người che đi những vết bầm tím do bị bọn trẻ ném đá lúc nãy...Cậu không muốn mẹ lại lo lắng cho cậu...

Cậu vừa lau tay mình, đụng trúng các vết bầm làm cậu không khỏi nhíu mày, cảm giác đau đớn tủi thân làm cậu muốn òa lên khóc thật to, dù sao cậu cũng mới chỉ là một thằng nhóc 4 tuổi...

Đúng vậy...cậu mới chỉ có 4 tuổi mà thôi!!!

Cậu không cần cha...cậu chỉ cần mẹ...mẹ cậu tuy rằng không hoàn hảo nhưng mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế gian này...















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net