chương 47: Cha con đấu đá nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Tiểu Jack và Hàn Ân Di về nước, vừa mới được mấy ngày Lục Từ Thiên đã làm thủ tục nhập học cho cậu bé học ở một trường quý tộc tại Bắc Kinh.

"Này, cậu là tên gì?"

"...."

"Tại sao cậu không trả lời tớ"

"...."

"Cậu không thích nói chuyện sao"

Theo sau cậu nhóc là một cô bé tầm tuổi, đang không ngừng cố gắng bắt chuyện với Tiểu Jack.

"Cái chú sáng nay là ba cậu sao? Chú ấy thật đẹp trai nha"

Tiểu Jack từ nãy đến giờ vẫn không thèm để ý đến cô bé, nghe cô bé nhắc đến ba mình, cậu nhóc khẽ hừ lạnh một tiếng.

"Ai nói đó là ba tôi"

"Không phải sao? Vậy thật tốt quá, chú ấy đẹp trai như vậy cậu có thể nhường chú đẹp trai làm ba mình được không?"

"Không được" ngay lập tức, Tiểu Jack liền trừng mắt với cô bé, làm cô bé giật mình sợ hãi, ánh mắt khẽ rưng rưng.

"Tại...tại sao?"

"Chú ấy là ba của Tiểu Jack, không cho phép cậu có ý đồ cướp ba đi"

Nói xong, cậu bé hậm hực bước vào lớp, ba chỉ có thể là ba của riêng cậu mà thôi! Cậu tuyệt đối không chia sẻ ba cho ai hết...

Từ khi Tiểu Jack biết Chú đẹp trai là ba mình cậu bé thực sự rất vui, hơn nữa cậu còn có cả ông bà nội nữa nha.

nhưng mấy ngày nay ba như muốn dính sát vào người mẹ vậy, ngày nào cũng bảo ông bà sang đón Tiểu Jack đi ở chung với hai người họ, làm thằng bé mấy ngày chưa gặp được mẹ khiến cậu thực sự rất nhớ mẹ, đó là lí do khiến cậu nhóc đang giận dỗi ba mình.
--------
Buổi tối.

Lục Từ Thiên từ công ty trở về, vừa mới mở cửa phòng một phát, đập vào mắt hắn là thân hình nhỏ nhắn đang ôm gối lớn ngủ trên giường, hắn kinh ngạc, tiểu tử này không phải đang ở nhà ông bà sao?

Ánh mắt hắn có chút rung động và ấm áp rồi nhẹ nhàng bước đến bên cậu nhóc, cục bông nhỏ trên giường khẽ có chút cựa quậy rồi nửa tỉnh nửa mơ mở mắt ra.

Đại khái cũng không nhìn rõ người trước mặt mình là người nào, miệng nhỏ chu ra, tay nhỏ bé hướng đến Lục Từ Thiên nói.

"Ông...nước, Tiểu Jack khát nước, ông rót cho cháu cốc nước đi"

Lục Từ Thiên khóe miệng giật giật, tiểu tử này khẳng định chưa tỉnh ngủ, cự nhiên đem hắn biến thành ông già nhà mình. Được rồi! Nhìn dáng dấp bé con đáng yêu như vậy, huống hồ đã mấy ngày nay hắn chưa gặp con nên hắn cũng rất nhớ con trai, hắn nguyện làm người giúp việc phục vụ tiểu bảo bối này.

Một lúc sau...

Lục Từ Thiên cầm trên tay cốc nước, ngồi xuống giường đưa nước cho cậu bé...nhưng mà...

Đợi gần 5 phút, tay hắn cũng sắp mềm nhũn mà tiểu tử trên giường còn chưa chịu nhận...

"Này, nhóc con, không phải con muốn uống nước sao, không uống là ba đổ đi đấy nhé"

"Tiểu Jack muốn ông đút cho con uống cơ..." Tiểu Jack khuôn mặt phụng phịu đáng yêu, được rồi, thật ra thì cậu đã tỉnh ngủ, cậu chỉ đang giả vờ ngốc nghếch thôi! mọi lần ở nhà ông bà cậu bé rất nghe lời, muốn gì là tự cậu bé đi lấy mặc dù ông bà cực kỳ yêu thương cậu bé.

Lục Từ Thiên kiên nhẫn, chế trụ sau ót cậu nhóc, từ từ cho nước cậu bé uống....

Tiểu Jack uống một hớp nhỏ, miệng nhỏ lại chu ra.

"Oa...oa...cháu không uống nước lạnh, cháu muốn nước nóng...nước nóng"

Lục Từ Thiên đầu đầy hắc tuyến!
Ngất! Hàn Ân Di bình thường dạy bảo con trai thế nào vậy? Thế nào mà lại nuôi ra một tiểu Bá Vương? Con quỷ nhỏ lười biếng, khó hầu hạ thế này? Thôi, người lớn không chấp con nít, không cần so đo với một bé con...

3 phút sau...Lục Từ Thiên mang ly nước ấm từ dưới lầu đi lên, lần này sẽ không có vấn đề gì chứ...

Nhưng mà còn chưa đầy 1 phút...

"Ông ơi! Đột nhiên Tiểu Jack hết khát rồi! Tiểu Jack muốn mẹ...muốn mẹ cơ...Ô...ô...muốn mẹ... Cháu muốn mẹ...ô...ô..."

Bé con khóc càng lúc càng lớn, Lục Từ Thiên tay chân cũng vụng về không biết làm gì? Trời đất...Tiểu tổ tông này thật khó hầu hạ...

Đúng lúc này, cánh cửa phòng tắm mở ra, Hàn Ân Di mặc một chiếc váy ngủ mỏng, hốt hoảng đi đến bên cậu nhóc...

"Vợ..."

"Tiểu Jack, con làm sao vậy? Ngoan...đừng khóc nữa, mẹ đây...mẹ ở đây" vừa nói cô vừa ôm lấy con trai trên giường đang khóc thương tâm đến mức nức nở khiến ai nhìn cũng thấy đau lòng.

"Ô...ô...con muốn mẹ...muốn mẹ...con muốn ngủ với mẹ...ô ô..."

"Được rồi! Được rồi...chúng ta đi ngủ...đi ngủ, đừng khóc nữa"

Hàn Ân Di ôm lấy thân thể nhỏ bé vào lòng đi lên giường ngủ tiếp.

Cả quá trình cô cự nhiên biến Lục Từ Thiên thành người vô hình, làm sắc mặt hắn không khỏi đen như đít nồi...

Tầm khoảng 15 phút trôi qua, Lục Từ Thiên bước ra từ trong phòng tắm, hắn đi đến bên giường, nhìn hai thân hình đang ngủ say trên chiếc giường rộng lớn giữa phòng...

Nghĩ đến tiểu tử này, lúc nãy khóc thương tâm như vậy làm hắn cũng không khỏi đau lòng, nhưng cô vợ bé nhỏ của hắn lại vì thế mà trực tiếp bỏ qua hắn giống như người vô hình, cứ thế ôm con trai đi ngủ, điều này khiến thực sự không vui a...

Lục Từ Thiên nhẹ nhàng vén chăn lên giường, cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cô, bởi vì nãy Hàn Ân Di ôm con trai ngủ ở một góc nên giờ này cô là người ngủ ở giữa...

Cảm nhận được thân hình mềm mại cùng mùi hương dịu nhẹ trong lòng, khiến hắn không khỏi hít một ngụm khí lạnh, Bà xã của hắn đúng là tiểu yêu tinh mà...chỉ cần lại gần cô một chút cũng khiến dục vọng trong hắn trỗi dậy...

Không kìm lòng được, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô rồi cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tối nay hắn không thể cùng bà xã mình ân ái được rồi...phải cố mà nhịn...ai bảo bên cạnh hai người còn có một tiểu tổ tông nữa chứ...
---------
Sáng sớm, mặt trời bắt đầu lên cao, qua khung cửa sổ kính trong suốt, chiếu sáng vào một nhà ba người ấm áp...

Một bàn tay to lớn không an phận, nhẹ nhàng chui vào bên trong áo người kia, rồi xoa nắm bầu ngực mềm mại của ai đó...

"Ưm..." tiếng kêu giống như con mèo nhỏ vang lên, khi chủ nhân của nó bị làm phiền nhưng mà vẫn chưa tỉnh hẳn.

Hắn khẽ bóp mạnh một cái, thế nào vẫn chưa thỏa mãn lại di chuyển đến bầu ngực bên cạnh...

Bỗng chốc thân thể hắn cứng đờ, giật mình tỉnh ngủ hẳn ra...

Tay hắn đang đặt lên ngực cô nhưng lại nắm lấy được một bàn tay nhỏ bé cũng đang ở trên đó...

Hắn còn chưa kịp bốc hỏa, lại nghe thấy giọng nói non nớt vang lên...

"Mẹ...ti...ti...tiểu bảo bối muốn sờ ti a"

"Tiểu tử thối, dậy"

Lục Từ Thiên đầu đã sớm bốc hỏa, cánh tay to lớn tóm lấy ngay thân hình nhỏ bé...

"A...a...ba làm gì vậy? Mau thả con ra"

"Đồ quỷ nhỏ chết tiệt! 4 tuổi rồi ai cho phép con vẫn còn sờ ti mẹ"

"Con sờ ti người phụ nữ của con đâu có gì là sai"

"Giỏi lắm...đó là người phụ nữ của ba"

"Không...mẹ là người phụ nữ của con" thằng nhóc cũng không chịu thua, liền thoát khỏi cánh tay hắn nhảy một phát xuống giường chống tay lên, trừng mắt nhìn hắn...

Lục Từ Thiên thật hận không thể bóp chết tiểu tử này ngay lập tức, hắn cũng nhảy phát xuống giường bế cậu nhóc lên...

"A...ba xấu xa, mau thả con xuống"

Tiếng ồn ào cũng làm Hàn Ân Di thức giấc, hai cha con nhà này lại đấu đá gì nữa đây?...

"Không thả...nhóc con, dám tranh giành người phụ nữ của ba, ba lập tức cho con đi ở với ông bà nội"

"A...mẹ...mẹ...cứu con...ba ức hiếp con ô...ô..."

Lục Từ Thiên nhìn tiểu vương tử trong lòng mình lại bắt đầu giả vờ khóc oa oa lên, hắn nhíu chặt mày, khuôn mặt không khỏi đen lại.

Tên tiểu tử này cũng biết giả ngốc quá ha...

Cái tính giả ngốc hay ăn vạ này đảm bảo không phải là Gen hắn đấy chứ?...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net