LAY LỌ LEM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LAY LỌ LEM

Cinderal La(y)

Autor: pandabun 

Link: www.asianfanfics.com/story/view/406340

Nhân vật: Lay, Chanyeol, Kris, Luhan, Xiumin, Baekyun

Mô tả

Cặp đôi: Kris/Lay (chính), một chút Chanyeol/Baekhyun

Đáng giá; PG-13

A/N: Đây là oneshot đăng lại từ fic Fairytales Exo của tôi mà tôi đã xóa đi vì tôi nghĩ đăng = oneshot sẽ hay hơn.

Lời tựa

Lay, con trai riêng của chồng Luhan, cậu bé tội nghiệp luôn luôn bị hắt hủi và đối xử tệ bạc

Nhưng cuộc sống của cậu thay đổi sau sự xuất hiện của một bà tiên

…..

………

……………

“Trộộộộộộộộộộộộộộộộộộộộộm!!!”

“Waaaaa!Không, không! Không, ta không phải là một tên trộm chó chết, Đồ ngốc!”

~*~

“LAY!”

Cậu bị giật mình và vấp chân ngã.

“D-Dạ?”

Luhan, mẹ (cha) ghẻ của cậu, đang giận dữ khoanh tay (dù ông nhìn vẫn dễ thương) và dậm chân xuống sàn nhà (như đứa con nít).

“Mày đâu rồi?” “Làm gì mà lâu thế, xuống đây ngay”. Ông quát tháo ầm ĩ.

“Uh … Con – con đang ngủ …”

“MÀY ĐANG NGỦ?!” Luhan choáng váng và vuốt mái tóc hồng của mình, “Cái đồ ăn hại!!!”

“Con- con xin lỗi cha …” Lay cúi đầu biết lỗi.

“Pfff! May cho mày, hôm nay tao đang vui!” Luhan nói, “Bây giờ tao phải đưa hai em đi sắm sửa cho buổi dạ hội hai hôm nữa. Còn mày, mày ở nhà lau dọn nhà cửa sạch sẽ cho tao.!”

“B-buổi dạ hội?”  Đôi mắt của Lay lấp lánh mong chờ, “Con có thể đi không ạ??”

“Đương nhiên rồi, ông anh yêu quý.” Xiumin, em trai xấu tính của Lay – con riêng của cha ghẻ, nói, “Nhưng … chờ đã … em quên mất rồi. Cái gì ý nhỉ, Baekhyun?”

Đứa em xấu bụng khác – đứa con riêng còn lại của cha ghẻ gãi gãi cằm ra vẻ suy tư, “Ah, anh Lay không có quần áo đẹp.”

“BINGO!” Xiumin nói và đập tay với Baekhyun, “Oh, tội ngiệp Lay, anh sẽ không thể đi nếu không có bộ quần áo tử tế nào để mặc.”

“Tóm lại!” Lay kêu lên, “Nên … anh không thể đi … ?”

“ĐÚNG!” Cả Xiumin và Baekhyun cùng reo lên và đắc thắng cười với nhau.

Uh …hai đứa điên…, Lay thầm nghĩ

“Nào, các con yêu,” Luhan xoa đầu Xiumin và Baekhyun, “Đừng phí thời gian nữa. Chúng ta cần phải sắm sửa quần áo đẹp cho các con trưng diện lộng lẫy và nhiều thứ cần thiết!”

“Hoan hô, cha! Ở nhà nhé, Laynicorn!” Baekhyun và Xiumin nói rồi vui vẻ bám theo cha chúng.

Thở dài buồn bã, Lay nắm cây chổi và bắt đầu lau dọn nhà cửa.

~*~

Màn đêm buông xuống và Lay bị bỏ lại ở nhà một mình. Cậu tủi thân vì không thể tham dự buổi dạ hội. Buổi tiệc hẳn sẽ vui lắm. Cậu rất muốn đến đó nhưng cha ghẻ không cho phép. Những giọt nước mắt từ từ lăn dài trên gương mặt nhợt nhạt của cậu. Cậu dựa vào bức tường cạnh lò sưởi và âm thầm khóc. Cậu hôn vào mặt dây chuyền đeo trên cổ mình. Mắt dây chuyền hình trái tim có thể tách ra làm hai, nửa bên trái và nửa bên phải. Đó là món quà của mẹ ruột cậu trước khi bà ra đi mãi mãi.

Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng động lớn từ nhà bếp. Cậu hoảng sợ và quay đầu lại nhìn quanh. Lau nước mặt, cậu chầm chậm ngồi dậy và nắm lấy vũ khí gần nhất – cây chổi quét nhà. Sau đó nhẹ nhàng tiến vào bếp. Ngay khi bước vào, cậu nhìn thấy một cảnh tượng kinh dị.

Một người đàn ông cao lớn lố bịch mặc một bộ váy xòe màu hồng trên người và gài một cặp kính bơi trên đầu đang nằm đo đất bởi đống xúc xích xoắn vào mắt cá chân. (thế quái nào mà chuyện này xảy ra?!)

“Đứa dở hơi nào lại treo đống xúc xích ngu ngốc này lên trần nhà thế?! Aish!” Anh ta chửi.

“Là tôi …” Lay lẩm bẩm.

“Huh??”  Anh ta quay khuôn mặt ngớ ngẩn ra nhìn Lay. Sau một hồi tôi nhìn anh – anh nhìn tôi, Lay vung chổi thật cao.

“Trộộộộộộộộộộộộộộộộộộộộm!!!” Cậu la hét và bắt đầu phang chổi tới tấp vào anh ta.

“Waaaaa! Không, không!” Anh ta né chổi thần chưởng của Lay, “Không, tôi không phải là tên trộm chó chết, Đồ ngốc!”

Lay ngừng quật chổi. “Thế, anh là ai?!”

Anh ta nhe bộ hàm toàn răng, nhăn nhở cười rộng đến tận mang tai.

“Xin giới thiệu, ta là Chanyeol!” Anh ta tự hào nói, “Bà tiên mẹ đỡ đầu của con.”

“…mẹ đỡ đầu của con… ?” Lay hỏi, mắt di chuyển xuống phần thân dưới của Chanyeol.

Chanyeol nhìn xuống theo và ngượng ngùng đỏ mặt, “Ý ta là cha đỡ đầu!”

“Uh … đã rõ … thế cha cần gì?” Lay lúng túng hỏi.

“Không phải. Là con cần ta giúp đỡ!”

Lay nhăn mặt, “Không cảm ơn. Con không muốn có bộ nhá giống cha.”

Chanyeol trợn muốn lòi con mắt. “Ai bảo con thế, ngu ngốc. Ta sẽ phù phép con thành một chàng hoàng tử đẹp trai tuyệt trần đêm nay để thỏa mong ước tham dự buổi dạ hội của con.

Lay mở to mắt, “Thật ạ? Bằng cách nào mới được?

“Bây giờ, đem cho ta một quả bí ngô và bắt bốn con chuột lại đây.” Cha tiên Chanyeol ra lệnh .

“Bốn con chuột?” Lay hỏi lại, “Không phải chỉ cần hai con trong truyện cô bé Lọ Lem …?

“Bảo gì thì cứ ngoan ngoãn mà làm theo đi, thắc mắc nhiều quá!!!” Cha tiên Chanyeol bức xúc.

Lay vội vàng chạy đi tìm đủ 4 con chuột và một quả bí ngô mà cha tiên Chanyeol yêu cầu. Sau khi kiếm đủ cho cha tiên, mặt ông rõ hớn lại còn toét miệng cười hài lòng.

“Vậy, bây giờ, ta sẽ làm phép biến ra quần áo đẹp cho con.”

“Được …ạ ..?” Lay ngập ngừng nói.

Cha tiên Chanyeol hít một hơi thật sâu và bắt đầu bắn rap, “Jukgo, jugigo Ssaugo oechigo Igeon jeonjaengi Aniya!”

“Gượm đã, đây không phải là lời bài hát Mama của EXO …? Lay cắt ngang.

Cha tiên Chanyeol rên rỉ, “Con có muốn ta tiếp tục hay không?”

Lay ngậm miệng và ra hiệu khóa miệng với ông tiên.

Cha tiên Chanyeol hít một hơi và tiếp tục câu thần chú, “Bakgo Chigo pyeoneul nanugo ssaugo Igeon geimdo Aniya!”

Lay bất thình lình bay lơ lửng giữa căn phòng. Bộ quần áo rách nát trên người mở toang (Cha tiên đúng là đồ dê già! =_=) và sau đó được thay thế bằng một bộ âu phục trang nhã. Quả đầu tổ quạ của cậu được chuốt lại gọn gàng. Khuôn mặt bẩn thỉu trở nên trắng sáng, làm cậu trông đẹp trai hơn. Sau đó, cơ thể được hạ xuống sàn gỗ, cậu xoay người một vòng rực rỡ, chớp chớp mắt đáng yêu.

Cậu quay mặt nhìn quả bí ngô cùng 4 con chuột được làm phép biến thành một cỗ xe ngựa lộng lẫy với người đánh xe và 4 con tuấn mã.

“Wow …” Lay ca ngợi.

“Nào, Lay,” Cha tiên Chanyeol vỗ đét vào mông cậu, “Đi câu mấy con rùa vàng cho ta và nhớ phải trở về trước 12 giờ đêm!”

Lay lâng lâng bước lên cỗ xe ngựa và cỗ xe lao nhanh đến hoàng cung rực rỡ ánh đèn.

Hoàng tử tuấn mỹ của lòng em, em bay đến với chàng đây!

Cỗ xe ngựa dừng trước cổng cung điện tráng lệ, cậu bước vào sảnh chính và nhìn thấy rất nhiều người khoác trên người những bộ quần áo sang trọng, đắt tiền. Nhưng, ánh mắt cậu bị hấp dẫn bởi chàng Hoàng tử tóc vàng chóe đang uể oải ngồi trên ngai vàng, ánh mắt nhìn vô định trước khán phòng khiêu vũ, Hoàng tử Kris.

Ánh mắt ngài quét toàn bộ phòng khi nhìn thấy chàng trai trẻ đẹp vừa bước vào. Chàng há mồm kinh ngạc và đứng dậy khỏi ngai vàng. Vũ hội đang tưng bừng chợt lặng đi khi Hoàng tử tiến lại gần sát chàng trai trẻ kia.

“Lay …?!” Lay có thể nghe thấy giọng nói ghen tức của cha ghẻ và hai người anh em của mình khi hoàng tử trịnh trọng chìa tay ra trước cậu.

“Mỹ nam, hân hạnh cho ta mời em điệu nhảy này chứ?” Hoàng tử đề nghị

Lay e lệ mỉm cười trước khi đặt bàn tay trắng trẻo nõn nà vào lòng bàn tay rộng và ấm áp của Kris. Hoàng tử dìu tay cậu ra trung tâm khán phòng khiêu vũ và vòng tay quanh cái eo nhỏ mềm mại của Lay trong khi tay kia giữ tay cậu thật dịu dàng. Bẽn lẹn, cậu đặt tay còn lại lên bờ vai vững chắc của Hoàng tử và hai người bắt đầu xoay vòng trong giai điệu du dương cổ điển. Toàn bộ khách mời tham gia điệu nhảy cùng hai người.

“Ta … ta chưa từng gặp một ai xinh đẹp như em trước đây. Nói cho ta biết, tên của em?” Kris hỏi với ánh mắt đắm say nồng nàn.

“Lay …” Chàng trai má núm đồng tiền dịu dàng cười.

“Lạy chúa … em đẹp quá …” Kris ca ngợi. Chàng cúi đầu và thì thầm vào tai Lay khiến chàng trai nhỏ bé cười khúc khích.

“Ta thực sự hy vọng có thể giữ em ở đây, trong cung điện của ta, vĩnh viễn, Lay.”

“Ah … Em cũng muốn, nhưng em không thể …” Lay chán nản đáp lại.

“Nhưng, vì sao chứ…? Em không muốn ta ư?”

“Em chỉ muốn một mình chàng, hoàng tử Kris.” Lay ngay lập tức trả lời, “Nh-Nhưng, chỉ là không phải lúc này…”

Kris siết chặt cánh tay của mình quanh eo Lay, kéo hông hai người chạm vào nhau và dựa đầu vào bờ vai thon gầy của Lay, “Làm ơn đừng rời bỏ ta, Lay, người yêu dấu, ta muốn em ở bên ta.”

DONG! DONG! DONG!

Chợt chuông đồng hồ thánh thót vang lên mười hai tiếng báo hiệu thời điểm Lay phải ra về.

Lay rời khỏi vòng tay Hoàng tử và nuối tiếc cắn môi dưới. Cậu tách mặt dây chuyền ra làm đôi, rồi nhẹ đặt một nụ hôn dịu ngọt lên đôi môi Hoàng tử và luồn một nửa mặt dây chuyền vào tay anh. Sau đó cậu thủ thỉ vào tai anh, “Tìm em, Hoàng tử. Hãy tìm em. Em chỉ ở quanh vương quốc của chàng thôi.”

Với cách đó, Lay vội vàng chạy ra khỏi cung điện.

“Lay!” Kris gọi với theo nhưng chàng trai xinh đẹp không ngoáy đầu lại nhìn. Chàng nhìn một nửa trái tim trong lòng bàn tay và hôn nó, “Ta nhất định, Lay. Ta nhất định sẽ tìm ra em.”

“Các con, nhốt nó lại!!!” Luhan lồng lộn chỉ ngón tay vào Lay, “Không được để Hoàng tử nhìn thấy nó! Nhốt nó vào phòng áp mái!”

Baekhyun và Xiumin nhanh chóng đẩy Lay vào phòng áp mái và khóa cửa lại.

Đó là ngày Hoàng tử toàn năng đang tìm kiếm một nửa định mệnh của chàng, người nắm giữ một nửa trái tim còn lại. Đích thân chàng thân chinh vào từng ngôi làng, gõ từng cánh cửa để tìm cậu. Nhưng, vì Luhan không muốn Lay đoàn tụ với Hoàng tử nên ông ta đã nhốt chàng trai tội nghiệp trên phòng áp mái. Lay buồn bã khóc vì cậu không thể gặp Hoàng tử và chứng minh cậu là người chàng đang tìm kiếm.

Trên tầng áp mái, cậu ngó từ cánh cửa sổ và nhìn thấy Hoàng tử bước vào nhà mình. Cậu đi tới đi lui nghĩ cách đánh động tới Hoàng tử.

“Oh, Chanyeol! Cha tiên ở đâu khi con cần ông??”

“Tadaaaah! Ta đây!” Cha tiên Chanyeo đột ngột hiện ra trước mặt cậu.

Lay giật hết cả mình, “Sợ vãi cả cứt~ ! Sao cha thích làm con giật mình thế?!”

“Muốn ta giúp đỡ mà dám chửi ta thế hả?” Chanyeo trợn mắt, “Thôi, ta đi đây.”

“Không, không, không! Làm ơn đừng biến mất, giúp con với, cha tiên tốt bụng!.”

“Có chuyện gì, Lay?”

“Hoàng tử đang ở bên dưới! Chàng đang tìm con!” Lay điên cuồng giải thích.

“Tìm con …?” Chanyeol nhướn đôi lông mày, “Làm sao con biết hắn đang tìm con?”

“Chàng đang tìm người nắm giữ nửa mặt dây chuyền của chàng!” Lay kéo nửa còn lại ra khỏi cổ áo, “Và, con là người đấy…”

“Wow! Tuyệt thật! Còn đợi chờ gì nữa?! Con trai của ta, mau nắm chặt con rùa vàng đó!”

“Cha có ngốc không vậy, không thấy con bị nhốt à!” Lay rồ lên.

“Eh? Ờ, đúng ta quên. Ta sẽ mang con xuống nhà.” Cha tiên Chanyeol nói.

~*~

“Ông có chắc ông không còn người con nào, ông Luhan?” Hoàng tử hỏi.

“Đáng tiếc là không, thưa Hoàng tử.” Luhan trả lời, “Sao ngài phải tìm kiếm một người vô danh? Tôi có hai đứa con trai xinh xắn nếu ngài muốn một trong chúng.”

Luhan cơ hội đẩy hai đứa con có chút nhan sắc ra trước mặt chàng hòng chiếm cảm tình nhưng Hoàng tử lắc đầu từ chối, “Dù phải đi đến nơi tận cùng của thế giới này, ta cũng phải tìm ra người ấy. Xin lỗi, vì đã làm phí thì giờ của ông.”

Kris thất vọng. Ngôi nhà này là ngôi nhà cuối cùng trong làng và vẫn chưa có một chút tăm tích của Lay. Chàng buồn bã bỏ đi.

Em ở nơi đâu, người dấu yêu…?

“Hoàng tử Kris!!!”

Kris ngoái lại và nhìn thấy một chàng trai hổn hển gọi tên anh.

“Mày làm cái quái gì ở ngoài này?!” Luhan tức giận, đẩy chàng trai trở lại trong nhà.

“Gượm chút!” Kris ngăn cản Luhan, “Ông đã nói ông chỉ có hai người con trai! Thế em ấy là ai?!”

“Uh … nó chỉ là một … thằng nô lệ, thưa Hoàng tử.” Luhan cố gắng nói dối.

“Sao em lại gọi ta …?” Kris hỏi Lay, lờ tịt đi việc Luhan đang lườm nguýt chàng trai yếu đuối.

Lay chìa ra nửa còn lại mặt dây chuyền, “Em-em có … cái này …”

Kris mở to mắt. Nhanh chóng lấy ra một nửa mặt dây chuyền của anh và ghép vào nửa mảnh còn lại Lay đang giữ. Hai nửa khớp thành hình trái tim trọn vẹn.

“Em là … Lay …?” Kris thì thầm.

Lay run rẩy rơi nước mắt, “Vâng là em … Em biết chàng thất vọng vì em không phải là một Hoàng tử giàu có hay ai đó danh giá. Nhưng em hạnh phúc vì cuối cùng chàng đã tìm ra em …”

Kris sung sướng mỉm cười và ôm Lay trong vòng tay đầy thương nhớ, “Cuối cùng, ta cũng tìm được em. Mảnh ghép thiếu sót của đời ta.”

“C-chàng sẽ mang em theo …?” Lay thủ thỉ hỏi.

“Tất nhiên! Ta sẽ cưới em!” Kris dứt khoát.

“Không!” Luhan gào lên, “Ngài không được phép mang con trai ta đi đâu, Hoàng tử!”

Kris nhíu mày không hài lòng. “Ông có nhầm lẫn không, Luhan. Ông nói dối ta hai điều. Đầu tiên, ông nói ông không có người con trai nào khác. Và sau đó ông dám nói dối Lay là nô lệ nhà ông. Ông nên biết ơn vì ta đã không chặt cái đầu ngu ngốc ra khỏi cơ thể của ông ngay bây giờ.”

Luhan hoảng sợ nuốt nước bọt và dập đầu cúi lạy, “- Tôi biết tội rồi, thưa Hoàng tử …”

Kris không thèm chấp ông ta, quay lại nhìn Lay âu yếm và hôn nhẹ, “Làm vợ ta nhé, Lay?”

“Vâng! Ngàn lần vâng, thưa Hoàng tử Kris!” Lay nói và ôm chầm Kris.

Giống như mặt dây chuyền trái tim đã gắn kết hoàn chỉnh, Lay đã tìm thấy chàng Hoàng tử thông minh tuấn tú của đời mình. Họ yêu nhau và sống bên nhau hạnh phúc suốt đời.

~*~

“Ủa anh là ai?” Baekhyun hỏi người đàn ông cao lớn với mặc bộ váy xòe màu hồng trên người với cặp kính bơi trên đầu, người đang xúc động  khóc như mưa trước cảnh đoàn tụ của đôi tình nhân.

Chanyeol nhận ra một thằng nhóc nhỏ con đang hỏi chuyện mình, vội lau nước mắt. Chanyeol rất lãng tử vuốt tóc và cười thật cool giới thiệu, “Ta á! Ta là  cha tiên.”

Baekhyun siết chặt hai tay, mắt long lanh hơn sao với gương mặt ái mộ và mất hết danh dự nhảy vồ vào người Chanyeol, “Cưới em nhé!”

Muahahahahahah! Sặc sụa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kray