Chương 2: Tổng tài này...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở về nhà riêng của mình, Vladislav, giờ đã trở thành Lelush quyết định sẽ đi ngủ.
Nước tới cổ thì chìm, anh mặc kệ tất cả đây. 

Trời vừa hửng sáng, Lelush đã bật dậy khỏi giường.
Anh chẳng ngủ được chút nào cả.
Cả đêm qua anh cứ mải suy nghĩ về tương lai của mình, cái tương lai rõ ràng là mịt mù hơn cả tiền đồ chị Dậu. Cam Vọng Tinh trong truyện là một thằng điên, ít nhất đấy là những gì Lelush đọc được trong nửa cuốn truyện đầu tiên. Nó ép Lelush chơi đủ thể loại play dù cậu ta không thích, cưỡng ép cậu ta phải làm theo ý mình nếu không muốn bị công khai những hình ảnh giường chiếu. May là cha mẹ Lelush đều ở Nga, nếu không thì ông bà bô chắc cũng bị thằng cha này đem ra để uy hiếp nốt. 
Lelush xoa xoa thái dương, anh nghĩ cả tối rồi nhưng vẫn chẳng có cái kế hoạch nào khả dĩ cả, còn chưa nói tới cả cái show idol nữa. Thôi vậy, binh đến tướng chặn, anh cũng hết cách rồi.
Cho nên Lelush quyết định ra ngoài đi ăn, có thực mới vực được đạo, có gì nếu buổi tối có phải bỏ trốn thì cũng không sợ bị đói. Ăn xong rồi nghĩ tiếp cũng không muộn. 

Mặt trời thong thả ẩn mình sau những rặng núi, nhường chỗ cho ánh trăng non, kéo theo cả nỗi kinh hoàng của Lelush. Lần này Ivan không đi con xe bảo mẫu nữa, mà chỉ là một chiếc E 180 của Mercedes, một mẫu xe sedan thông thường không thu hút sự chú ý, vô cùng thích hợp cho việc chở tình nhân.
Anh có thể cảm nhận được tay mình đang toát mồ hôi không kiểm soát, nó ướt át khó chịu, nhưng anh lại quá hoảng loạn trong lòng để xử lý điều này. 
-Cam tổng tài chỉ muốn một mình cậu thôi! Có thấy kỳ lạ không Lelush. Công ty của chúng ta cũng đâu có thiếu hoa thơm cỏ lạ gì, Yuu hay Amu cũng không tệ mà. À, không phải là tôi chê cậu hay gì đâu, nhưng mà lại chọn cậu cơ à... Hầy, tôi không thể nào hiểu nổi đầu óc người có tiền.
Ivan cứ nói liên tục ở phía trước, mặc kệ nghệ sĩ dưới trướng mình còn đang hoảng loạn ở phía sau. Dù sao thì ai cũng biết chuyện quy tắc ngầm phổ biến như thế nào, Lelush của ông còn bám được vào cái cành cao nhất, dù không từ chim sẻ hóa phượng hoàng, thì ít nhất cũng thành đại bàng rồi. 

Ivan dẫn Lelush vào một nhà hàng sang trọng, ông ta chỉ tốn vài phút để xác nhận với lễ tân trước khi cả hai được dẫn tới một căn phòng riêng. Tất cả tổng tài trong sách đều bao nguyên một phòng ăn để dùng bữa mà.
Anh tự mình đẩy cửa tiến vào, vì Ivan đã đánh bài chuồn luôn rồi. Vừa bước chân vào trong phòng, đập vào mắt Lelush là một khung cửa sổ lớn kéo dài từ trần nhà xuống dưới sàn, và một thanh niên đang chắp tay ngắm phong cảnh ban đêm. Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu ta nhanh chóng quay lại, mái tóc đen mềm mượt được phủ lên một lớp ánh sáng vàng ấm áp đầy xinh đẹp.
-Lelush đúng không nhỉ? Chúng ta đã gặp nhau hôm qua, nhớ chứ. May là tôi hẹn cậu được nhỉ. À, cậu mau ngồi xuống đi.
Chàng trai mỉm cười với người đối diện, nhìn thoáng qua sẽ chẳng ai nghĩ đây là người trong tương lai sẽ hành mất nửa cái mạng của người khác cả.
Lelush giờ đang nghĩ gì, anh chẳng nghĩ gì cả. Não anh đã ngừng hoạt động khi nhìn thấy Cam Vọng Tinh. Anh vô thức ngồi xuống, rồi lại nhìn chằm chặp người trước mắt mình.
Vị tổng tài này không chỉ trùng tên với mối tình đầu của anh, mà cả gương mặt cũng là copy paste ra luôn.
Cam Vọng Tinh thấy anh ngây ra như phỗng cũng không tức giận, cậu ta chỉ thoải mái tận hưởng cốc rượu vang, cho anh thời gian phục hồi tinh thần.
Tốn mất vài phút để Lelush có thể vào mode, anh bắt đầu bằng nụ cười công nghiệp học tập được trên mạng.
-Là tôi rất may khi được Cam tổng để ý tới đấy chứ.
-Vọng Tinh, cứ gọi tôi là Vọng Tinh đi. Cam tổng thì xa lạ quá.
Cậu ta ngắt lời anh, cái giọng này là cái giọng ngả ngớn tán trai trong truyện đây mà, Lelush còn lạ gì nữa. Trong truyện miêu tả Cam Vọng Tinh còn ngựa đực đi tán vài cô một lần rồi chia ngày lên giường nữa cơ. Không sợ dính STDs chắc. 
Trong lúc Lelush còn đang phỉ nhổ hình tượng Cam Vọng Tinh trong đầu, thì cậu chàng đã tiếp lời rồi.
-Vậy tôi có thể gọi anh là Tiểu Hạo chứ?
Lelush gật đầu ngay tắp lự, xin đừng hỏi tại sao, hãy tự trách Cam Vọng Tinh và gương mặt của cậu ta. Mối tình đầu tuyệt vọng của Lelush, anh không thể nào chạy trốn khỏi cậu ta.
Hai người bọn họ bắt đầu tận hưởng bữa tối dưới ánh nến vô cùng lãng mạn.
Uống thứ rượu vang nhạt nhẽo, bỗng dưng Lelush nhớ lại một chi tiết nhỏ trong truyện. Cam Vọng Tinh luôn từ chối các thể loại tiếp rượu, hoặc cùng lắm là uống loại rượu vang Montrachet Grand Cru của Domaine de la Romanée-Conti, một loại rượu vang trắng tương đối nhẹ.
Có lẽ nào…
-Vọng Tinh, anh biết tôi tới từ Nga rồi nhỉ. Thứ rượu này cứ như là nước lã với tôi vậy. (Một thứ nước lã giá hai nghìn đô một ly, Lelush gào lên trong lòng, thời còn ở Nga, anh đã có thể uống vài lít vodka với chưa đầy một trăm đô.) 
-Cậu muốn thử một loại rượu khác sao, có cần tôi giới thiệu không? 
Cam Vọng Tinh nhanh chóng tiếp lời, có vẻ như tổng tài này khá quan tâm tới con mồi của cậu ta.
-Không cần đâu, tôi biết mình muốn gì mà. Chỉ là không biết ở đây có Spirytus không thôi.
Lelush nhếch miệng cười khi anh thấy gương mặt của Cam Vọng Tinh có phần ảm đạm đi trông thấy. Quả nhiên, tửu lượng tên này không tốt, chỉ cần chuốc cậu ta một shot Spirytus 96° thôi…
-Để tôi hỏi phục vụ đã nhé.
Khỏi cần hỏi, chỉ cần cậu ta yêu cầu thì ngay cả Tequila Ley 925 nhà hàng cũng sẽ hô biến ngay ra chứ nữa là loại Spirytus chỉ 10 đô một bình 100ml.
Chỉ một vài phút sau, phục vụ đã mang vào một bình rượu và hai ly rượu nhỏ. Lelush lần đầu tiên thể hiện sự chủ động của mình bằng việc nhận lấy chai rượu từ tay người phục vụ, rồi cẩn thẩn rót nửa shot rượu. Anh nên chơi nguyên ly nếu muốn chắc chắn Cam Vọng Tinh sẽ say như lợn chết, nhưng anh không nỡ làm như vậy với gương mặt kia. Cho nên anh đã cho thêm một viên đá tròn nhỏ làm loãng bớt rượu, sau đó nếu đặt shot rượu nhỏ trước mặt thanh niên này.
-Vì tương lai của chúng ta. 
Anh nói rồi uống hết shot rượu trong một ngụm duy nhất. Cảm giác bỏng rát lan tràn khắp cổ họng, và Lelush còn có thể cảm giác được nước mắt sắp nhỏ ra cả rồi. Loại rượu Ba Lan này thường chỉ dùng để pha chế chứ ít có đứa điên nào đi uống nguyên chất lắm. Như Lelush đã quá quen với mùi cồn mà còn khó chịu khi uống nó, bỗng dưng anh lại lo cho Cam Vọng Tinh. Hiện tại cậu ta chưa làm gì sai cả, và cuộc nói chuyện trên bàn ăn của hai người cũng vô cùng hợp ý anh, cảm giác như cậu ta chính là mối tình đầu thời cấp 3 của mình vậy.
Nhưng không cho Lelush kịp cản lại, Cam Vọng Tinh cũng tống hết nguyên shot rượu vào họng, và rồi Lelush thấy mặt cậu đỏ ứng hết lên, giọng nói cũng bắt đầu trở nên lè nhè trước khi cậu ta gục hẳn xuống bàn.
Đệch, rượu mạnh quá, hạ gục thằng tra công chỉ bằng 1.5 ounces.

Vác thằng đàn ông cao hơn mình vài phân vào được phòng khách sạn của cậu ta là một loại thử thách thể lực to lớn với Lelush. Nhìn cậu ta trông cũng mảnh mai thế thôi mà cũng nặng khiếp. 
Vừa thả Cam Vọng Tinh xuống giường và cởi bớt đồ ra, cậu ta đột ngột mở mắt nhìn anh, đôi mắt đen huyền đầy cuốn hút, trong miệng lại còn lầu bầu vài câu vô nghĩa.
Trong lúc Lelush đang định rút lui, thì cậu ta đã duỗi tay ra, ôm chặt lấy eo của anh. Bị tập kích đột ngột làm anh không kịp phòng bị, cả người bị khóa cứng trong vòng tay của cậu. 
-Em đã chờ anh từ rất lâu rồi.
Tới lúc này, Lelush mới nghe được những gì Cam Vọng Tinh thổ lộ. Bàn tay đang đưa ra để gỡ những ngón tay bám như bạch tuộc của cậu cũng khựng lại, anh không ngờ một người như cậu ta sẽ nó như thế trong lúc say rượu.
Có lẽ đây là phần "ngốc manh" trong tên truyện đi.
-Em muốn anh.
Cam Vọng Tinh lại thả ra một quả bom, Lelush nghe xong thì nổ cái bùm.
Ai có thể cưỡng lại chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net