10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Gulf không trả lời, Mew khều khều nhẹ vào eo của Gulf, đầu vẫn vùi vào hõm cổ cậu.

“Bé con, anh không thích ai hết, anh chỉ cần em.”

Gulf ngồi trên đùi Mew nên không thấy mặt anh, cậu chỉ giương mắt nhìn xa xa ra cửa sổ, ở góc độ này vẫn có thể thấy lấp ló Nut vẫn đang ở sân sau chưa rời đi. Cậu nở một nụ cười sâu xa.

Một nụ cười giữ của!

__________

Sau ngày hôm đó Mew cũng trở về, Nut không còn gặp được Mew ngày nào nữa. ngay buổi sáng hôm sau cô ta chờ mòn mỏi dưới cửa khách sạn kia, nhưng không thể nào bắt gặp được dù chỉ là bóng lưng của anh.

Thời gian cứ thong thả trôi qua, đoàn làm phim rất đoàn kết, dàn diễn viên chính đều có năng lực, các cảnh quay hoàn thành sớm hơn dự định và được đạo diễn đánh giá là rất hoàn hảo. Cuối cùng, họ đóng máy sớm hơn dự kiến tận một tuần rưỡi. Tối hôm nay cả đoàn tổ chức một buổi tiệc mừng công, vừa chúc mừng cả đoàn hoàn thành nhiệm vụ, vừa tri ân dàn diễn viên đã đóng góp trong bộ phim này.

Tiệc khai máy có Luther xuất hiện, và lần này tiệc mừng công anh cũng đến, mọi người không còn bất ngờ nhiều nữa.

Trong suốt thời gian quay phim, số lần họ gặp Luther cũng không hề ít. Anh rất thường ghé địa điểm quay để khảo sát, có khi chỉ nửa ngày, có khi là một ngày. Mọi người nhờ vậy cũng chăm chỉ hơn nhiều. Đặc biệt là mấy cô nhân viên, trợ lý, có ông chủ lớn vừa đẹp trai lại tốt bụng đến thăm, làm sao có thể lơ là được.

Chỉ có điều trong đoàn đều đồn đại rằng bộ phim này còn một nhà đầu tư lớn nữa không xuất hiện, không ai biết người ấy là ai. Từ đầu đến giờ, danh tính nhân vật ấy đều chỉ được đoán mò, người ngoài thậm chí còn không biết bộ phim này thực chất có hai nhà đầu tư.

Bữa tiệc bắt đầu, đạo diễn đứng dậy nâng ly:

“Cảm ơn tất cả sự nỗ lực của mọi người. Hy vọng ngày dài tháng rộng sau này chúng ta sẽ có cơ hội được tái hợp, được làm việc chung với nhau thêm lần nữa. Chúc cho bộ phim của chúng ta sau khi công chiếu sẽ thành công tốt đẹp!”

Mọi người cười đùa náo nhiệt, ai nấy cũng cảm thấy trong lòng bồi hồi. Mỗi lần kết thúc một bộ phim là kết thúc một vai diễn, một cuộc đời của nhân vật, một chặng đường ngắn đi cùng những người đồng nghiệp. Bản thân Gulf là một người khô khan, không thường biểu đạt nhiều cảm xúc. Nhưng cậu yêu công việc diễn xuất, và cảm thấy mỗi cơ hội của mình cũng đều rất quý giá.

Luther không uống nhiều rượu, chỉ nhấp môi. Anh không nghe xung quanh người ta đang ồn ào cái gì, chỉ tận hưởng gương mặt đẹp như tạc tượng của Gulf, nhìn cách cậu đang quan sát mọi người xung quanh. Một thời gian gặp cậu rồi, không dài, nhưng đủ để anh tìm hiểu những sở thích của cậu.

Gulf không thích uống cà phê hay trà, không thích ăn hải sản, không thích nghe nhạc, thích chơi thể thao và thích ngủ.

Ngoài ra, còn một điều Gulf không nói nhưng anh tự nhận ra, đó là Gulf rất thích quan sát mọi người. Điều này cho thấy cậu là một người khá tinh ý, thích phân tích và sống nội tâm nhiều hơn thể hiện ra bên ngoài.

Hơn ai hết, cậu nhóc rất tình cảm, tốt bụng và kính nghiệp, không kiêu ngạo, không ngủ quên trên chiến thắng.

Ngoại trừ việc cậu tặng socola cho anh để thay cho lời cảm ơn rồi ngày hôm sau lại tặng socola cho cả đoàn ra, thì không còn gì có thể chê trách.

Gulf đang lưu lại những giây phút đẹp đẽ này nên không để ý đến Luther. Thời gian vừa qua, cậu cũng không ngốc đến nỗi không hiểu được Luther đang muốn biểu đạt điều gì. Chính vì vậy, Gulf chọn lờ đi, không để ý nhiều đến anh ta nữa.

“Cuối cùng, tôi muốn nói cho mọi người một bí mật. Chắc hẳn đây cũng là câu hỏi trong lòng rất nhiều người. Chỉ có điều tôi mong rằng, chuyện này hôm nay được lan truyền tại đây cũng sẽ kết thúc tại đây.”

Mọi người răm rắp nghe theo, nghiêm túc gật đầu. Thú thực để sống được trong giới này, bí mật là thứ có nhiều nhất. Khôn ngoan chính là nghe xong rồi quên đi, bằng không là chính mình đang tự chuốc họa vào người.

Luther lắc lắc ly rượu trong tay, nhếch môi cười. Anh ta biết đạo diễn đang muốn nói điều gì, đây cũng là thứ anh ta muốn biết.

“Bộ phim này vốn dĩ có thể có những cảnh quay đẹp như vậy, thiết bị hiện tại tiên tiến cùng nhiều cơ hội quảng bá và phát sóng như vậy đều là nhờ những nhà đầu tư của chúng ta. Trước hết phải cảm ơn ngài Luther đây đã cung cấp tài nguyên cho bộ phim.”

Luther mỉm cười, đứng dậy nhận lấy ly rượu mà đạo diễn kính anh, uống cạn thể hiện sự nể mặt rồi điềm đạm ngồi xuống. Mấy cô gái nhìn thấy một màn này đều rất vui vẻ, nhiệt liệt vỗ tay cho ông chủ đẹp trai.

“Nhưng ngoài ra, còn một nhà đầu tư lớn nữa từ đầu đến giờ không lộ diện. Chỉ có điều hôm nay, người này muốn đến đây chung vui cùng chúng ta. Vì vậy, hãy nâng ly cảm ơn cũng như chào mừng Mew Suppasit - từng là người trong lòng của biết bao nhiêu thiếu nữ ở đây!”

Mọi người ngơ ngác đến ngẩn ra, không kịp cả vỗ tay thì Mew đã đẩy cửa bước vào.

Ngay khi đã phản ứng lại thì Mew đã đến bên bàn, đang đứng bắt tay với đạo diễn. Những người còn lại đều lập tức đứng dậy chào anh, người thì ngưỡng mộ đã lâu, cố gắng chà chà tay vào quần cho sạch mồ hôi rồi cũng đưa tay ra muốn bắt tay anh một lần.

Đến lượt Luther, anh cũng lịch sự đưa tay ra nói xin chào. Mew bắt lấy, bảo rằng rất vui được làm quen. Trong mắt hai người nhìn nhau trỗi lên sóng ngầm, không ai nhận ra, chỉ có hai người ngầm xác định sự đấu tranh mãnh liệt.

Mew buông tay trước, khẽ gật đầu chào hỏi mọi người một lượt rồi đi đến chỗ trống duy nhất bên cạnh Gulf, ngồi xuống, nở một nụ cười với cậu:

“Chào em.”

Gulf bật cười. Cậu là người đứng dậy cuối cùng, hiện tại cũng là người duy nhất còn chưa ngồi xuống.

Nếu nói bất ngờ, Gulf còn bất ngờ hơn tất cả mọi người ở đây.

Họ chung quy cũng chỉ là người ngoài, không biết cũng phải. Còn cậu là người chung chăn chung gối với anh, vậy mà bây giờ mới biết. Hay lắm, đầu sỏ còn tự nhiên ngồi xuống, nói “Chào em” như thể mình là người vô tội vậy.

Mew thích sự bất ngờ, anh cũng khiến cậu bất ngờ hết lần này đến lần khác.

Mà Gulf cũng không thể nhịn cười, khóe môi cứ cong lên một cách mất kiểm soát, quay sang nói chào anh.

“Chà chà, MewGulf, hai người bao lâu rồi mới gặp lại nhau?”

Đạo diễn mở đầu bắt chuyện, ông già tỏ vẻ mình không hay biết chuyện gì, lời này nói ra giống y như người qua đường hóng chuyện.

Nut lúc này đã đứng ngồi không yên. Từ lúc thấy Mew bước vào, cô ta đã muốn nói bạn đồng nghiệp bên cạnh mình chuyển sang ngồi kế Gulf để chừa chỗ cho Mew. Nhưng lời đến miệng vẫn không thể nói ra, dù gì cũng không thể hiên ngang đuổi người như thế.

Lúc nãy Mew ngồi xuống có nhìn Gulf cười chào hỏi, nụ cười ấy đẹp trai biết bao nhiêu!

Nut cũng muốn biết, Mew và Gulf hai người này đã bao lâu rồi không gặp nhau, dù gì họ cũng từng được mọi người đồn đại là đã từng ở bên nhau rồi chia xa, tin tức này có ai không biết đâu chứ?

Chính vì vậy Nut mới mặt dày đến tận cửa hỏi xem Gulf có biết Mew thích gì hay không, ngoài mặt thì là hỏi chuyện đồng nghiệp cũ của anh, nhưng thật ra là đang dò xét người yêu cũ của đối tượng!

Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về một phía, không thấy Gulf suy nghĩ trả lời, chỉ thấy cậu đang gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát, cầm ly rượu lên ung dung uống một ngụm hệt như nhân vật chính trong câu chuyện không phải là mình.

“Chúng tôi lâu ngày không gặp nhau, nhưng vẫn thân thiết như cũ thôi.”

Mew vừa nói vừa lấy ly nước lọc bên phía tay trái của mình đặt sang phía Gulf, đưa mắt nhìn cậu, ý bảo rằng uống ít rượu thôi, uống nước lọc nhiều hơn đi.

Gulf khẽ bĩu môi cho anh nhìn, sau đó nhanh chóng trở lại trạng thái thường ngày. Mọi người từ góc độ của họ chỉ thấy MewGulf vẫn quan tâm nhau như lúc còn là đồng nghiệp, không có dấu hiệu xa cách chia ly như lời đồn.

Nhưng, ở góc độ của Luther, anh thấy được cái bĩu môi đầy ỷ lại đó của Gulf. Nói không ghen tị chính là nói dối.

“Tốt rồi tốt rồi. Sẵn tiện cho mọi người biết cặp đôi làm mưa làm gió một thời vẫn là rất yêu thương nhau.”

Đạo diễn nói lời này có ý tứ của riêng ông, MewGulf hiểu, Luther hiểu, nhưng người khác chỉ nghĩ ông đang xã giao bông đùa một hai câu, bầu không khí được làm nóng trở lại.

Nut cười cười đứng dậy, ngại ngùng đưa ly ra:

“Pi Mew, em ngưỡng mộ anh từ rất lâu rồi, em xin được kính anh một ly.”

Nói rồi cô ta ngửa mặt uống cạn ly trong tiếng ồ kinh hô của mọi người. Bắt đầu ăn uống xôm hơn, mọi người cạn hết ly này đến ly khác, lời ra tiếng vào cũng dần thả lỏng không còn cứng nhắc nhiều.

Ở dưới gầm bàn, Gulf đá nhẹ chân của Mew, quay sang nhìn anh với vẻ mặt xấu cực kỳ “đanh đá”.

Cậu ghé vào tai anh nói nhỏ:

“Anh hay nhỉ. Hẳn là nhà đầu tư lớn đấy.”

“Vậy em cũng không cần kính anh một ly đâu, bé con.”

Mew nói đùa, liền bị Gulf nhéo một cái vào đùi. Anh gắp thêm cho cậu ít thịt và mấy món khoái khẩu của Gulf. Không biết họ nói gì với nhau, nhưng dùng dằng một hồi, Mew cũng gắp một con tôm vào chén mình, bóc vỏ rồi để vào chén của Gulf. Sau đó lại gắp cho cậu một miếng bạch tuộc nướng. Mọi người lúc này đã ngà ngà say, không ai để ý.

Luther ngồi phía còn lại của Gulf. Thấy vậy, anh vốn không định nói gì, nhưng lại không hiểu vì sao rất chướng mắt cái vẻ ngả ngớn lén lút của hai người này, cuối cùng cũng lạnh nhạt nói, đủ để Mew có thể nghe thấy.

“Gulf không thích ăn hải sản, anh không biết sao?”

Gulf đang háo hức bỏ miếng tôm vào miệng, nghe vậy thì quay sang, trong lòng không vui.

Người này thật nhiều chuyện, không chừng nói một hồi khiến Mew đổi ý không cho cậu ăn nữa thì tiếc thật. Vì vậy, Gulf nhanh chóng cắn một miếng tôm, sau đó vui vẻ nhai nhai, còn nhìn sang Mew nhướn mày rất thích chí. Tiếp đến, cậu ăn miếng bạch tuộc kia, không hề có dáng vẻ của một người không thích ăn hải sản.

Mà Mew nhìn Gulf ăn xong mới quay sang đáp lời Luther:

“Em ấy thích ăn thứ nhì chính là hải sản.”

Gulf âm thầm gật đầu.

Thích chứ! Nếu không phải tại bệnh dị ứng đáng ghét thì cậu muốn ăn hết tất cả các loại hải sản trên đời!

Lúc trước mỗi lần đi biển, nhìn mọi người ăn hải sản, cậu đều không thể nhịn được thèm thuồng, nhưng lại chỉ có thể ngậm ngùi ăn cơm trắng với trứng và mấy món ăn thường ngày.

Ban nãy phải thuyết phục lắm, Mew mới thỏa hiệp cho cậu ăn một ít. Anh có món trà giải nhiệt có thể giảm nhẹ triệu chứng dị ứng, vì vậy Gulf mới làm liều muốn ăn.

Ăn ăn, thèm chết đi được! Ai bảo cậu không thích ăn hải sản chứ? Đúng là tin đồn thất thiệt mà.

Luther chau mày nhìn Gulf, nhìn cậu rất vui vẻ, thật sự không giống người bị ép ăn.

Nhưng những lần trước khi vô tình thấy Gulf ăn, cậu không ăn hải sản. Bất kể là có ai mời Gulf ăn món hải sản nào cậu cũng đều từ chối, cứ ngỡ là cậu ghét cay ghét đắng mấy món ấy vậy.

Lần này không để Mew nói nữa, Gulf chủ động giải thích:

“Vì tôi dị ứng nên không thể ăn, không phải không thích ăn.”

Luther hít một hơi thật sâu rồi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời tối đen, thật khiến người ta thấy khó chịu.

Đến khi nào mới có thể hiểu hết Gulf? Đến khi nào mới có thể trở thành một phần trong cuộc đời cậu nhóc này đây?

Sau khi ăn xong, mọi người đề nghị đi tăng hai.

Lần này, không có ai phản đối nữa.

Tất cả cùng nhau đến chỗ hát karaoke, Mew thẳng tay đặt phòng VIP nhất cho mọi người thỏa thích chơi đùa mà không sợ cánh phóng viên, nhà báo.

Hát hò một lúc, mọi người bắt đầu lại bày trò chơi game.

Trò chơi đơn giản là nghe nhạc đoán tên bài hát, ai thua sẽ bị phạt rượu.

Sau khi quay số, Nut và Gulf sẽ là hai người đấu với nhau. Ai cũng biết Gulf vốn không thích nghe nhạc, vì vậy nghĩ có lẽ kiến thức của cậu về âm nhạc cũng sẽ giống như bắt cá leo cây, hoàn toàn không phải chuyên môn.

Nut nhìn về phía Mew, cong mắt cười cười. Mấy ngày nay tìm hiểu, cô biết Mew rất thích nghe nhạc, vì vậy nếu có thể thắng trò chơi này, nhất định sẽ có thể gây ấn tượng được với anh.

Bài hát đầu tiên vang lên, giai điệu nhẹ nhàng nhưng không hề quen thuộc, là một bài hát không quá nổi trên thị trường, cũng không phải bài hát tiếng Thái hay tiếng Anh, mà là một bài hát tiếng Trung.

Có người ở dưới đã đoán được tên bài hát, bắt đầu hào hứng lắc lư theo nhịp điệu.

Nut hoàn toàn mù tịt, không thể đoán được ra đây là bài gì.

Gulf tinh ý đá mắt nhìn Mew rồi nhấn chuông trả lời:

“9420 - Chính là yêu em.”

Anh từng hát cho Gulf nghe bài này, bằng giọng tiếng Trung ấm áp nhưng không chuẩn lắm. Có điều đối với Gulf, mọi thứ anh làm đều rất hoàn hảo.

Mấy người đã đoán được tên bài hát từ trước hú hét chúc mừng, sau khi đáp án hiện lên, những người còn lại cũng vỗ tay kinh ngạc.

“Aiiida, không biết Gulf cũng nghe nhạc Trung Hoa đấy nhé!”

“Gulf giỏi quá đi!”

“Nut cố lên, chỉ mới là vòng đầu tiên thôi!”

“Hay quá, chơi tiếp đi.”

Mew tự hào nhìn Gulf rồi cười tươi. Trong bóng tối, không ai nhìn thấy rõ mặt nhau, ai cũng chỉ hào hứng chú ý phần đấu nhạc ở trên kia mà thôi.

Luther ngồi ở một góc nhìn Gulf, rồi lại uống rượu. Hôm nay, anh ta mới được nhìn thấy nhiều mặt khác của Gulf như thế này. Tất cả đều liên quan đến Mew Suppasit - một cái tên anh ta chưa từng ngờ đến.

Bài hát thứ hai vang lên, chỉ vài nốt nhạc đầu tiên, Gulf đã nói ra tên bài hát:

“The only one.”

Là bài hát yêu thích của hai người, kể từ lần đầu anh gửi cậu nghe thay cho lời chúc ngủ ngon và sự yêu thương của anh.

Mọi người mắt tròn mắt dẹt kinh ngạc, không ngờ Gulf vậy mà lại chơi được cái trò này! Còn Nut ban nãy tự tin bao nhiêu, lúc này lại xị mặt bấy nhiêu. Nhạc gì vậy? Ai là người bấm nhạc? Sao toàn bật những bài lạ thế này?!

Sau khi đề nghị đổi người phát nhạc, bài hát thứ ba vang lên là giai điệu quen thuộc, hầu hết ai cũng biết bài này.

Nut cũng biết, nhưng cô ta nghĩ mãi mà không thể nhớ ra chính xác tên bài hát là gì. Gulf nhìn Nut, chỉ ung dung cười rồi lại nhấn chuông:

“Photograph.”

Lần này mọi người càng hào hứng. Gulf chơi giỏi quá đi mất! Thật không ngờ!

Lần lượt thêm hai lần nữa, Gulf đều áp đảo điểm số. Những bài hát tiếng anh này đều nằm trong playlist của Mew, mà cậu lúc nhớ anh sẽ thường bật playlist này lên nghe nên đều đã thuộc hết.

Đến lượt cuối cùng, dù biết rằng Nut không còn đường lui, nhưng họ vẫn chơi nốt để hoàn thành thủ tục.

Người bấm nhạc cao hứng nói:

“Bài này rất đặc biệt nhé!”

Tiếng nhạc vang lên, ngọt ngào êm ái, sau phần nhạc đệm là giọng hát trầm ấm của Mew vang lên, tất cả cô gái ngồi đây đều đỏ mặt. Họ thậm chí còn không thể khiến tim mình đập ổn định lại một chút, cả người đều rất rung động!

Nut ngớ người, biết rằng ván này mình không thể gỡ dù chỉ một điểm.

Đây là bài hát của Mew, chính là giọng của anh, nhưng cô ta không biết nó tên gì.

Nói đúng hơn, trước đây Mew từng cho ra mắt một album nhạc gồm rất nhiều bài hát, trong đó không phải bài nào cũng nổi.

Nhưng Gulf lại rất thích bài hát đang được phát này, vì lời bài hát ngọt ngào mà anh tự tay viết, cũng như nhạc đệm cho chính anh đàn, là bài hát anh tặng cho cậu.

“Grow as we go.”

Gulf nói, ánh mắt nhìn anh chăm chú và được anh đáp lại bằng một ánh mắt cũng tình thật tình không hề kém cạnh. Đây chính xác là thế giới hai người, chỉ hai người mà thôi.

Ván game đầu tiên kết thúc, Nut không thể gây được bất cứ sự ấn tượng nào, ngược lại Gulf lại khiến Mew rung động nhiều hơn, yêu em nhiều hơn, vì em đã thuộc tên những bài hát mà anh thích nghe nhất.

Vừa rồi quả thật Mew có chơi ăn gian một chút, anh đưa playlist của mình cho người bấm nhạc, để họ bật những bài hát có lẽ Gulf sẽ quen thuộc hơn. Nhưng anh cũng biết cậu không thích nghe nhạc, cũng không nghĩ Gulf sẽ thuộc, chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi, biết đâu Gulf sẽ nhận ra vài bài, để không bị thua quá khó coi.

Nào ngờ Gulf thắng đậm.

Gulf thuộc hết mấy bài hát anh thích, điều này là điều bất ngờ Gulf mang đến cho anh vào tối hôm nay, một điều bất ngờ hạnh phúc hơn bất cứ điều gì khác.

Gulf trở về chỗ ngồi, khi mọi người đang dồn sự chú ý vào ván game giữa hai người tiếp theo, thì Mew hôn vào má cậu một cái, không tiếc lời khen ngợi.

“Bé con, thưởng cho em vì em quá giỏi.”

“Em còn chưa hỏi chuyện anh đâu.”

Gulf nói vậy, nhưng trong mắt đều lấp lánh toàn là tình yêu. Cậu cũng không ngờ, trong vô thức, vậy mà từ khi nào đã thuộc lòng hết mọi sở thích của anh.

Thật kỳ diệu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net