20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy thái độ kì lạ của mọi người, Vivian bước đi vội vã hơn, nhanh chóng về phòng rồi mở điện thoại lên xem.

Chủ đề đang được bàn luận nhiều nhất chính là: Vivian - nữ minh tinh nổi tiếng giả mạo thân phận!

Từ trước đến nay, Vivian luôn được ca tụng vì nhan sắc cùng học vấn của cô ta. Vô tình có một lần nọ, không biết ai đã để lộ thông tin về thân thế của Vivian, rằng cô ta là cô chiêu của một dòng họ lớn ở Ayuthayya. Chính điều đó đã đưa danh tiếng cô ta lên cao hơn nữa.

Nhưng điều mà đến tận hôm nay mọi người mới biết đó là, năm năm trước cô ta đã bị trục xuất khỏi dòng họ đó, lý do là vì nhân phẩm thối nát của cô ta bị phơi bày.

Có một tài khoản đã đăng một đoạn ghi âm, có giọng nói của Vivian, và người còn lại không biết danh tính, chỉ biết là một người đàn ông, có vẻ tuổi tác cũng không còn trẻ.

“Mười triệu baht, ông phải khiến bản báo cáo này biến mất hoàn toàn. Thay vào đó là báo cáo chứng nhận quan hệ ruột thịt giưa tôi và ông ta.”

“Cô yên tâm, chuyện này không hề khó.”

“Kể cả chuyện bế nhầm ở phòng sinh năm đó, tốt nhất là ông sống để bụng, chết mang theo!”

“Đối phương đã không còn, tạm thời không ai có thể nghi ngờ cô đâu.”

Phần sau đoạn ghi âm là chứng cứ Vivian đã gửi tiền hối lộ cho người kia. Tài khoản này đã thuật lại toàn bộ câu chuyện năm đó, mỗi dòng mỗi chữ đều khiến người đọc không thể tin được mà rợn cả tóc gáy.

Ba mươi năm trước đã xảy ra một vụ bế nhầm em bé giữa hai gia đình ở hai phòng sinh cạnh nhau. Một trong hai đứa bé đó là nữ minh tinh Vivian hiện nay, cô ta vì sự nhầm lẫn này mà hiển nhiên trở thành cô chiêu giàu có được cưng chiều ở dòng họ Ratchaya.

Mười bảy năm sau đó, cũng chính là lúc diễn ra đoạn ghi âm trên, Vivian đã phát hiện ra thân thế thực sự của mình. Vì chê gia đình ruột nghèo khó nên cô ta đã rũ bỏ tất cả mối quan hệ với nhà kia, bí mật này chỉ có cô ta và vị bác sĩ kia biết. Vivian tiếp tục giấu giếm tất cả mọi người, vẫn ngang nhiên hưởng vinh hoa phú quý của dòng họ Ratchaya, còn cô con gái ruột nhà họ thì đã xấu số, gặp tai nạn cách đó không lâu.

Mãi đến năm năm trước, gia tộc phát hiện thân phận thật sự của cô ta, cùng với những hành vi tranh đoạt quyền thừa kế không chừa thủ đoạn mà bị trục xuất ra khỏi gia tộc. Tuy không công khai rộng rãi, nhưng chỉ cần là người trong giới hào môn thì đều biết, chỉ là họ không muốn dính líu đến rắc rối của người khác nên vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ.

Sau khi bị trục xuất, Vivian tìm đủ mọi cách để trèo lên giường của các ông lớn cho bằng được, dùng mỹ nhân kế để được sủng hạnh và lăng xê.

Bài viết này gần như khơi lên hết toàn bộ quá khứ xấu xí của Vivian, cũng như khiến mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của “nữ thần” mà trước giờ họ đang thần tượng.

“Chết tiệt!”

Vivian vừa đọc được một nửa đã không nhịn được mà ném gối về phía trợ lý của mình, gương mặt tức đến vặn vẹo không còn nhìn ra hình tượng nữ thần người người yêu thích.

Cô ta không bao giờ ngờ được rằng có một ngày, mọi quá khứ sẽ bị phơi bày như thế. Mà giây phút này, cô ta càng không ngờ, chỉ một tuần nữa thôi, cô ta sẽ còn thảm hại hơn thế này nữa.

“Phía quản lý truyền thông đâu? Tại sao không xoá hết đi? Tại sao vẫn để những thứ này phát hiện? Còn chuyện tôi sai cô làm đâu? Tin đồn hẹn hò của tên nhóc ranh kia đâu? Hả?”

“Em cũng không biết nữa, tin tức đó cứ đăng thì tài khoản liền bị vô hiệu hoá. Còn tin tức này có xoá thế nào cũng không được.”

Trợ lý sợ hãi nắm chặt điện thoại trong tay, cúi gằm mặt xuống, sợ rằng sẽ bị đánh như những lần trước đó.

Quả không sai, Vivian tức điên lên không có chỗ nào phát tiết, cô ta vung tay liên tục tát lên mặt cô trợ lý kia, cuối cùng xô ngã khiến đầu cô ấy đập vào cạnh bàn, thấy máu chảy cô ta mới ngừng lại.

Trợ lý sợ run người, nước mắt chảy như mưa, cả đầu bị va đập đều đau như búa bổ nhưng vẫn không dám phản kháng.

Cô xem Vivian như ân nhân của mình, vì vậy năm lần bảy lượt đều nhẫn nhịn cô ta dù cho bản thân có bị đánh đập nặng nề hơn thế này đi chăng nữa.

Vì một tiếng ơn nghĩa, người này đã cùng Vivian sa vào cũng lầy, để báo đáp cô ta, trợ lý cũng không ngần ngại làm những chuyện sai trái, làm chỗ trút giận mà không lời oán than.

Nhưng dù gì cũng là con người, cho đến tận hôm nay, trợ lý đã không thể chịu nổi nữa.

Suốt thời gian qua, Vivian nào có xem cô như trợ lý?

Là nô tì, là tay sai thì đúng hơn.

Chỉ cần làm không đúng ý cô ta sẽ bị đem ra đánh đập. Ngày hôm nay đã là nhẹ rồi, có những lần còn nhẹ nhàng hơn.

Từ sau khi gặp Gulf, cô rất ganh tỵ với trợ lý nhỏ của cậu.

Người đó ít khi xuất hiện, mỗi lần đến đều đem theo thức ăn cho Gulf, cũng không bị Gulf sai chạy ngược chạy xuôi, từ đầu đến cuối chỉ lo nhắc nhở lịch trình cho Gulf.

Gulf đối xử với người đó tốt, người đó mới thực sự giống dáng vẻ của một trợ lý nhỏ.

Nào như cô.

Cô ngồi dựa tường, tay ôm mặt nhìn Vivian đang tức tối gọi cho quản lý giải quyết vụ việc, trong mắt loé lên sự mạnh mẽ và quyết tâm.

Bấy lâu nay, bao nhiêu ơn nghĩa có lẽ đã trả đủ rồi!

“Cút!”

Vivian gầm lên với người trợ lý yếu đuối máu me kia của mình. Cô ta cứ nhìn thấy là phát phiền, cả ngày chẳng làm nên công cán gì, chỉ biết lẻo mép, mọi sự đổ vỡ cũng vì thứ trợ lý nhếch nhác như thế.

Trợ lý vịn vào tường, dùng sức đứng dậy, cố gắng rời khỏi nơi này một cách nhanh nhất có thể.

Tiếng đổ vỡ trong phòng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, vì vậy ngay khoảnh khắc cô trợ lý bước ra, ai cũng đều thấy vết thương trên đầu cô, cũng đủ hiểu từ nãy giờ đã xảy ra chuyện gì.

“Ôi dào, mau dìu cô ấy đến chỗ nhân viên y tế.”

“Tôi không ngờ bộ mặt thật của Vivian lại là một con người ác độc tàn bạo như vậy!”

“Máu chảy xuống đến cằm rồi kìa, dã man thật sự.”

Người người bàn tán, người người gièm pha. Họ đều là những người trước đây đã nhiệt tình tâng bốc Vivian lên tận trời, giờ đây cũng là những người khiến cô ta cảm thấy châm chọc nhất.

Vivian quét mắt nhìn ra khe cửa, ánh mắt tối tăm, hung hãn độc ác tựa như một con rắn cay nghiệt, khiến tất cả mọi người đều tản đi hết, không muốn nán lại lâu thêm.

Người gì vậy chứ? Bọn họ nói không đúng sao?

___________

Nửa đêm, Fardin chễm chệ ngồi trên chiếc ghế bành to lớn, cụp mắt nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới chân mình khóc lóc cầu xin thảm thiết.

Anh liếc mắt ra ngoài, gằn giọng:

“Là ai đã cho cô ta vào đây?”

Không ai dám trả lời, tất cả mọi người đều cúi mặt, giảm mức độ tồn tại của mình xuống mức độ thấp nhất.

Đâu có ai dám cho cô ta vào, là chính cô ta cầm dao lao vào trong lúc anh đang bàn công việc với cấp dưới của mình trên máy tính đấy chứ!

Fardin mặc chiếc áo sơ mi đen mở hai nút trên cùng, tay áo xắn lên để lộ mạch máu và cơ bắp trên cánh tay màu đồng chắc khỏe, tóc xõa trước trán, trông có phần tùy tiện như lại rất gợi cảm, hiện tại còn mang theo khí thế chết người. Ánh mắt anh chứa sự chết chóc, cùng với nỗi chán ghét không thèm che giấu dành riêng cho Vivian.

“Fardin à, em xin anh, hãy giúp em. Hãy nể tình chúng ta chung chăn chung gối, anh cũng không muốn lịch sử tình trường của mình có sự việc như thế này đúng không?”

Fardin nhếch môi cười như vừa nghe một câu chuyện hài thật sự thú vị. Anh rít mạnh một hơi, đầu thuốc cháy đỏ cùng làn khói đậm đặc khiến người ta cảm thấy bí bách không thể tả. Anh chậm rãi đáp:

“Cũng chỉ là bạn tình thôi, vậy mà cô có khả năng nói nó như mối quan hệ vợ chồng cùng nhau dời núi lấp bể vậy?”

“Fardin, xem như là em cầu xin anh. Chỉ cần qua được cơn sóng gió này, em sẽ phục vụ mọi yêu cầu của anh, em tình nguyệ…”

“Dừng.”

Anh khom lưng, nhoài người về phía trước, dùng ngón tay nâng cằm Vivian lên khiến cô ta phải nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn thẳng vào ánh mắt bức người đó.

“Tôi từng cảnh cáo cô, tuyệt đối đừng động vào Gulf Kanawut.”

Vivian sợ hãi rụt cổ lại, nhưng ngón tay anh vẫn chắc như một chiếc đinh sắt, ghim ở dưới cổ khiến cô ta không thể nào nới khoảng cách giữa hai người ra xa hơn. Anh nhìn vết máu bên khóe môi Vivian đang rỉ ra, đó là vết tích của tên vệ sĩ vừa rồi không hề nương tay tát mạnh khiến cô ta nằm dài ra sàn nhà lạnh lẽo.

Đây là cái giá của phú quý, của những người muốn gần gũi với Fardin. Nói đúng hơn là muốn gần gũi với tiền tài của anh.

Fardin chưa bao giờ là một người ấm áp. Anh là một người vô tình máu lạnh, chỉ khi đối mặt với Gulf, tất cả những thứ ấy mới rút như thủy triều, biến anh trở thành một người anh tốt bụng hiền lành mà cậu luôn quý mến.

Cũng chỉ có Gulf, cậu là giọt máu trong tim, là chiếc vảy ngược của anh mà cả đời này, ai cũng đừng hòng chạm đến.

Khiến Gulf tổn thương, anh sẽ trả lại cho họ những thứ kinh hoàng hơn những gì họ có thể nghĩ.

“Em không có…Anh à, đừn..”

Vivian yếu ớt phủ nhận, chưa nói xong thì Fardin đã cử động tay khiến cô ta ngã nhoài ra đất một lần nữa.

“Ngu xuẩn.”

Anh đùa cợt buông ra hai chữ khiến Vivian run lên, sống lưng lạnh ngắt.

Fardin phất tay một cái, hai vệ sĩ cao to nhận lệnh, lôi cô ta ném ra khỏi khách sạn.

Vừa nãy cũng là do bọn họ đều đang họp với đội trưởng trong phòng, lơ là không phái người ở bên ngoài canh cửa, nên đám người hầu mới dễ dàng bị cô ta dùng dao dọa sợ như vậy.

Nếu bây giờ không ra tay mạnh một chút để đền tội, thì e rằng sẽ bị Fardin trừng phạt rất nặng. Đến họ là những đấng nam nhi còn không dám đối mặt với những thủ đoạn của anh.

Chỉ một người phụ nữ như Vivian thì có tài cán gì mà to gan dám chọc vào người trong lòng của cậu chủ?! Lại còn gây sự khiến bọn họ bị liên lụy theo! Người phụ nữ chết tiệt!

Vivian bị ném ra đường, cả người đều nhếch nhác, đầu tóc rối bù, khóe môi còn bị rách ra rỉ máu. Cô ta bò dậy, cay nghiệt nhìn về phía căn phòng trên tầng cao nhất đang sáng đèn, không ngờ người đàn ông này thật sự tuyệt tình như vậy.

Trước khi đến đây, Vivian đã cố tình ăn mặc hở hang một chút, bên người còn mang theo túi hương kích tình rất hữu dụng với đàn ông. Mà suốt từ nãy giờ, một khoảng thời gian lâu như vậy, Fardin vẫn không hề có phản ứng gì, từ đầu đến cuối đều bình chân như vại, cao cao tại thượng không thể chạm đến.

Gulf Kanawut! Đều tại mày! Tất cả đều tại mày!

Nếu mày không xuất hiện, Mew sẽ là của tao! Nếu mày không xuất hiện, cả Fardin cũng là của tao!

__________

Gulf hắt xì nhẹ một cái, sau đó cười trừ nhìn vào màn hình điện thoại.

“Em cảm rồi à?”

“Không có mà anh, cảm giác như có người vừa mắng em.”

“Nhìn em đáng yêu như thế này, ai lại nỡ mắng chứ.”

Gulf chăm chú nhìn anh vẫn đang kí tài liệu trên bàn làm việc, không khỏi cảm thán. Người đàn ông của mình trông thật ưu tú, ưu tú đến nỗi có biết bao nhiêu người không nhịn được mà nổi lòng thù địch với cậu.

Lúc chiều Gulf đã đọc được tin tức của Vivian. Chuyện cô ta bị trục xuất khỏi gia tộc, không có gì bất ngờ.

Vì Gulf cũng là con của một dòng dõi thư hương lâu đời ở Thonburi. Tất cả chuyện trong giới hào môn cậu đều được biết, hoặc là nói, nghe người trong giới bàn tán.

Gulf tham gia giới giải trí cũng chỉ là tình cờ, nhưng đến hiện tại thì cậu thật sự yêu cái nghề diễn viên này của mình, ngay cả hướng phát triển trở thành người mẫu quốc tế Gulf cũng rất thích.

Cậu chưa từng công bố thân phận với người ngoài, ai cũng chỉ đơn giản biết cậu có một gia đình rất hạnh phúc, có ba mẹ đều ủng hộ cậu nhiệt tình.

Ra ngoài làm việc, cậu đều chỉ lấy tên Gulf Kanawut, vì vậy chưa từng có ai liên hệ cậu với gia tộc Traipipattanapong bí ẩn đó ở Nonburi.

Dòng họ Ratchaya đem so với gia tộc Traipipattanapong mà nói, còn phải kém một đoạn rất xa.

Chỉ có thân phận của Mew là rõ ràng, rõ ràng từ lúc anh rời khỏi giới giải trí để về thừa kế tập đoàn của gia đình, khiến tiếng tăm ngày một vang xa.

Bí mật của Gulf, chỉ có Mew và một vài người bạn biết mà thôi. Anh biết cũng chỉ là tình cờ, Gulf thậm chí còn không kể nhiều về thời đại học của mình, thì làm sao cậu có thể chủ động nhắc đến thân phận chấn động của mình cho anh nghe được chứ.

“Em đã ăn gì chưa? Hôm nay không thấy chương trình livestream tiết mục ăn uống thường nhật.”

“Vâng, vì tin tức của Vivian ảnh hưởng khá lớn, vì vậy giờ mọi người đang họp khẩn cấp để tìm phương án giải quyết.”

“Người yêu của anh, điều quan trọng anh muốn biết là em đã ăn chưa.”

Gulf nghe tiếng Mew bất lực thở dài bên kia thì cũng bật cười. Cậu hỏi lại:

“Thế anh đã ăn gì chưa?”

“Một lát nữa sẽ ăn. Đang nói em đấy, đừng đánh trống lãng.”

“Em ăn rồi, vừa nãy đã ăn cùng Sorhone và San.”

Nói chuyện thêm một lúc nữa, Gulf phân vân lưỡng lự, cuối cùng cũng hỏi anh:

“Anh có biết chuyện lần này của Vivian là tác phẩm của ai không?”

“Em nghi ngờ gì à?”

Mew nhướn mày nhìn em, tỏ vẻ rất mong chờ nghe câu trả lời của cậu. Gulf khe khẽ gật đầu, chậm rãi phân tích.

“Một lần đăng đã đưa đủ mọi bằng chứng. Đây không phải là bôi nhọ, mà là có chuẩn bị mà đến. Hơn nữa chỉ sau đó không lâu thì tất cả các đầu báo đều chia sẻ lại tin tức này một cách đồng loạt mà không đăng riêng một bài mới. Hơn nữa bộ phận thị trường của công ty Vivian chắc chắn không thể để yên, nhưng lâu như vậy rồi, chủ đề bàn luận vẫn không giảm độ hot, hướng bàn luận cũng không thay đổi. Hơn nữa còn nhắm vào gần lúc phát sóng livestream thường ngày mà đăng lên nữa.
Anh nói xem, đây không phải một kế hoạch chỉn chu thì là gì?”

Mew cười ý nhị nhìn dáng vẻ thông minh của Gulf, thiết nghĩ chắc chắn sau này anh có làm gì cũng không thể qua mắt được cậu. Nhưng hiện tại vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để Gulf biết sự thật sau tất cả mớ lộn xộn này, vì vậy anh nói:

“Em phân tích có lý lắm, nghe xong anh càng muốn biết chuyện này là do ai làm.”

“Vậy anh cũng không biết à?”

Mew lắc đầu: “Anh không biết.”

Gulf hơi cụp mắt, có phần hụt hẫng:

“Không phải mạng lưới của anh rộng lắm sao?”

Mew mạng lưới rộng: “...”

Bé con à, em chưa chuẩn bị sẵn tâm lý để biết sự thật về người anh kết nghĩa thân yêu của mình đâu! Anh không muốn Gulf bị phân tâm trong quá trình ghi hình, vì vậy chỉ có thể nhịn không nói.

Gulf lại nhìn anh, nghi ngờ anh đang giấu mình.

Mew khổ tâm đang bị nghi ngờ: “...”

________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net