Một câu chuyện của Zed (Phần 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nhắc lại sự việc ở trên đỉnh Ironspike, Amumu theo lời dặn của nữ thần Anivia, cậu cùng Annie ở trên ngọn núi đá ấy gần cả trăm năm trôi qua chỉ để chờ đợi. 

Một phần về linh hồn và sức mạnh của cả hai đã luân hồi từ lâu, nhưng cả hai phần nhỏ nhoi đó sẽ không tham gia vào chính hành trình để tìm thấy Ahri hay Zed nào cả. Cả hai người họ không thấy đói, hay có bất kỳ trạng thái nào, họ không mệt mỏi, không cần ngủ hay ăn uống, nhưng cơ thể vẫn luôn ở trạng thái tốt nhất. Và công việc duy nhất của cả hai là luyện tập nguồn linh lực của mình bù vào lượng sức mạnh đã mất, cứ như vậy, cho đến một hôm Anivia đích thân gặp cả hai. Vùng vẫy đôi cánh mạnh mẽ của loài phượng hoàng bất tử, nữ thần từ bầu trời và đáp xuống trước mặt cả hai. Amumu và Annie vẫn không biết đó là Anivia , cho đến khi một giọng nói truyền thẳng vào bên trong tâm trí của họ :

"Đã đến lúc rồi, Amumu, Annie, hãy đi tìm chàng trai đó đi."

Amumu chăm chú nhìn vào cô ấy, rồi mới buông thả hai tay :

– Chẳng lẽ... ngài là Anivia ?

"Chính là ta đây cậu bé."

Annie nhìn sang cỗ quan tài đá của Ahri, rồi quay sang Anivia :

– Nhưng... tại sao Ahri... vẫn chưa tỉnh dậy. Ngài đã bảo rằng cô ấy sẽ...

"Cô ấy chỉ tỉnh dậy khi được Zed đánh thức, vậy nên, hãy mau chóng tìm cậu ta đi. Ta sẽ không nói thêm bất cứ chuyện gì, nếu chậm trễ thì chỉ có hậu quả không hay xảy đến."

Một thứ ánh sáng làm cả hai lóe mắt, Anivia đã biến mất trước khi họ nhận ra hành động tiếp theo của nữ thần. Lúc này đây, cả Amumu và Annie đã bắt đầu cảm nhận được cái lạnh thẩm thấu vào da thịt, họ cũng hiểu rằng bản thân không còn nhận được sự bảo hộ của Anivia nữa, chính vì điều đó cả hai đã có thể an toàn rời khỏi Ironspike.

– Thế còn chị Ahri, cậu sẽ làm sao đây Amumu ?

Annie quay sang nhìn cỗ quan tài, rồi thì thầm với Amumu. Cậu cùng Annie lại gần nơi Ahri yên nghỉ.

– Bọn em đi đây, hãy chờ bọn em trở lại.

Nói xong Amumu niệm phép thuật, và trong ít phút, băng tuyết dường như nuốt lấy cỗ quan tài của Ahri, chìm sâu vào tận bên trong nền tuyết trắng xóa. Cậu quay sang Annie :

– Chúng ta đi thôi.

Rồi cả hai đứng sát mép vực, họ nhảy xuống dưới mà không hề có một trạng thái phòng vệ nào, chắc chắn một điều rằng từ trên đỉnh Ironspike mà rơi xuống thì cũng khó nhặt lại từng mẩu thịt trên cơ thể. Nhưng họ không có ý định tự sát, họ vẫn chẳng có gì sợ hãi bởi sự tự tin đó cũng hiểu rằng sức mạnh của cả hai đã tăng lên một bậc. Đến khi gần rơi xuống đất nơi, Annie thì niệm sự bảo hộ của lửa, cô khiến cả cơ thể thành ngọn lửa thiêng với hình hài bất tử, đáp xuống an toàn. Bản thân Amumu lại rơi một cú khá mạnh, chấn động làm tuyết văng ngược lên, nhưng Amumu vẫn không hề hấn gì. Bởi nếu nhìn được phía dưới chân Amumu, là hai dải băng pháp thuật, nó đỡ lấy cậu mặc dù là rất nhỏ nhoi và khó nhìn thấy. Cả hai tiếp tục bước đi, không cần nói với nhau, họ đều biết là tiến về phía Ionia. Trong lòng cả hai rất háo hức, họ muốn biết thế giới này qua bao nhiêu năm đã thay đổi ra sao, quên hương Ionia của họ có đẹp hơn xưa không nhỉ ?

Được một lúc, Annie dừng lại :

– Amumu này, chúng ta chia ra đi...

Sự ngạc nhiên không giấu nổi trên gương mặt của cậu ta :

– Cậu, sao vậy, chẳng phải cậu cũng muốn rời khỏi đây để đến Ionia sao ?

Annie cười, cô gật đầu :

– Đúng vậy, nhưng theo tính toán của tôi, thì đây là thời đại của Jarvan Đệ Tứ !

Amumu chưa hiểu rõ suy nghĩ của cô :

– Thì sao nào, cậu cũng đâu hề quen ông ta đâu.

– Nhưng có hai người cậu quen đấy, và cậu có nghĩ là họ sẽ ở đây không ?

– Đúng rồi, tôi nhớ là. Họ biến mất trong trận chiến đấy, rồi chẳng có thông tin gì về họ nữa, có thể là họ đã về thời đại của mình, nhưng làm thế nào mà cậu lại gặp được cả hai người đó ?

– Đúng vậy, vậy cậu hãy về Ionia để tìm Zed, còn tôi sẽ qua Demacia, khi xong việc, tôi sẽ tìm cậu bằng tên thuộc hạ của mình. Ta nghĩ rằng không có vấn đề gì chứ "Soul" ?

Annie vừa nói, thu lại toàn bộ lửa bao bọc trên cơ thể dồn về tay phải. Với khả năng bây giờ, cô hoàn toàn có thể điều khiển được linh hồn của lửa dễ dàng như trở bàn tay. Amumu ngẫm nghĩ thêm một hồi, cậu gật đầu với ý kiến này bởi cả hai dù mất đi một phần linh hồn trước đó nhưng sức mạnh theo năm tháng lại tăng lên đáng kể, sẽ chẳng có vấn đề gì nếu như tách nhau ra cả. Amumu đi về phía Đông, còn Annie thì xuôi về phía Bắc.

~+~ Demacia +~+

Garen và Katarina lúc này họ đã gần như là vợ chồng, nhưng thay vì tổ chức một hôn lễ tầm cỡ, thế này có vẻ sẽ tốt hơn là đăng một mẩu tin đính chính về Noxus. Bởi thật lâu trước đó, cô đã bị tên đao phủ cùng với bộ râu chẳng giống ai của hắn hạ gục cơ mà. Katarina từ khi bước vào nhà Garen, cô đã phải đối diện với Luxana, đương nhiên bản thân Lux không hề ưa bất kỳ ai ở Noxus, trong đó có cả Katarina. Xét về vai vế thì Lux vẫn nhỏ hơn cô một bậc, điều đó khiến Katarina chẳng hề chấp vặt mọi việc trong nhà.

Nếu hằng ngày Garen vào cung điện gặp mặt Jarvan, làm công việc mỗi ngày của mình, thì Katarina ở nhà và làm mọi công việc trong gia đình như bao người phụ nữ bình thường khác. Nói thật ra thì về việc bếp núc trước giờ đều do Lux đảm nhận, nhưng từ sau bữa cơm đầu tiên thì gần như cả hai đả làm kinh động cả một khu vực ngay tại Demacia, Katarina đành chấp nhận công việc vặt này. Người giúp việc nhà thì vẫn có, nhưng chắc hẳn không ai muốn chuyện một ác kiếm Noxus đang lẩn trốn ngay trong căn nhà của tướng quân Garen tý nào. Phụ nữ thì luôn giỏi về trang điểm, cô có thể che đi vết sẹo, hay làm mình trở nên xấu hơn, thì mái tóc đỏ đặc trưng cũng khó mà che được . Đến khi mặt trời đã xuống núi, ánh tà dương nhuộm đỏ cả Demacia, Garen trở về nhà. Anh lật đật vào trong gian bếp, chỉ để tìm Katarina. Tiếng động phát ra từ bên trong nhà tắm có người đang dùng, anh nghĩ ngay đến cô, rón rén lại gần, anh bất ngờ mở cánh cửa :

– Tìm được em rồi nh...

Chưa nói dứt câu, tia sáng cầu vòng đã thổi Garen bay thẳng ra bên ngoài. Một sự nhầm lẫn không hề nhỏ của anh, đó là Lux, em gái mình. Lux thì hét toáng lên bấy giờ :

– Đi mà tìm cái con mèo đó ở phòng anh đấy !

Đúng lúc Katarina đã ở ngay sau lưng anh giáng thẳng cái bạt tai :

– Vừa trông thấy cái gì mà mặt cứ như khỉ ăn ớt thế kia.

Lux lúc này đã mặc xong y phục, bước ra với vẻ mặt hầm hừ. Đợi Lux chạy thẳng vào trong phòng và đóng sầm lại, Garen mới dám lên tiếng :

– Ờ thì... anh có chút nhầm lẫn ở nhà tắm. Từ nhỏ hai anh em tắm chung với nhau suốt, thế mà...

Katarina ngắt tai của Garen :

– Anh có bị đần không ? Thế cứ cởi trần đứng bên ngoài ban công xem thử đi nào ? Còn không lên mà thay bộ phục trang khác nữa ? Tên bạn nối khố của anh đã nhắn cả hai phải ra lễ hội đêm nay rồi đấy. Em không nghĩ là Jarvan sẽ vui nếu như anh và em trễ hẹn đâu.

Katarina buông tay ra, Garen xuýt xoa. Anh đứng dậy chạy ngay vào phòng, sau khi tắm và dùng bữa với Katarina, anh xuống phố cùng với cô. Katarina nhanh nhảu, cô chạy đi trước, vô cùng háo hức. Garen phải đuổi theo cô, cho đến khi bắt gặp lại thì đã có nhiều đứa trẻ vây quanh Katarina, cô thậm chí còn ẵm cả một bé gái lên vai nữa mà. Phải khá vất vã, Garen mới tách cô ra khỏi đám đông để đi đến quảng trường, nhưng mọi thứ vẫn chưa diễn ra và Jarvan cũng chưa thấy đâu cả. Bất ngờ vào ngay lúc này, Katarina có hành động khác, cô không nói gì dắt tay Garen chạy nhanh ra ngoài thành :

– Em định đi đâu vậy Katarina ?

Katarina vẫn không trả lời, cả hai đã ở bên ngoài Demacia. Rồi cô buông tay Garen, rồi hét to :

– Ra đây mau, ta biết ngươi theo dõi ta từ lúc rời khỏi nhà.

Garen nghe Katarina nói vậy, anh liền dáo dác theo dõi xung quanh mình, đúng là từ đằng xa, có một bóng người từ từ đi lại, mặc một khăn choàng trùm lấy cả người, Garen vôi đưa tay ra sau, nhưng anh quên mất là hôm nay không mang theo vũ khí. Katarina bật cười, cô đẩy Garen về phía sau :

– Hãy để cho em.

– Nhưng mà em không mang theo gì cả, làm sao...

Ngay từ lúc nào trên tay cô đã hiện rõ cặp kiếm sắc bén :

– Chỉ là em thấy có chút bất an, nên cầm theo nó, và thật sự là đã có chuyện.

Anh dự là sẽ cản cô lại, nhưng Katarina vừa dứt câu đã lao lên, người lạ mặt kia đưa bàn tay ra, một phảy tay, ngọn lửa bùng lên, lao thẳng vào Katarina. Nhưng nó lại xuyên qua cô trong sự ngạc nhiên của Garen. Thứ bị ngọn lửa nuốt chửng kia chỉ là ảnh chết, trước khi ngọn lửa bay tới, Katarina đã ở sau người này, kề dao vào cổ mà khống chế.

– Giờ thì, ngươi là ai.

Hắn vẫn không động tĩnh khi cô hỏi, rồi bỗng nhiên cười to lên. Xét theo giọng nói thì Garen và Katarina biết đây là phụ nữ, rồi Katarina buộc lòng phải lùi ra sau, cả người hắn bốc lửa, nhưng cô đã sẵn sàng cho đòn tiếp theo :

– Chậm một tý thì ta đã bị nướng chín rồi nhỉ ?

Rồi lần này, Katarina không đứng ở sau cô ả lạ mặt này nữa, cô chớp mắt đã lướt đến trước mặt, nhanh chóng chém ngang qua một đường. Hắn lách người qua né được, nhưng thật sai lầm vì Katarina chú ý không phải là giết hắn, cô buông tay cầm kiếm ra, rồi chụp lấy cái khăn choàng giật phăng :

– Thật sự thì cô là ai ?

Và tất cả đã hiện rõ trước mặt...
Katarina lột hất văng cái áo choàng sang một bên, Garen thốt lên :

– A... Annie, là cô sao ?

Katarina vẫn chưa dừng lại, cô lùi ra xa mục tiêu.

– Khoan đã Garen, Annie sống ở thời đại Jarvan Đệ Nhất rất lâu, không thể nào tên này là cô ấy được.

Rồi người lạ mặt kia cười :

"Thôi nào, anh ta nói đúng đấy Katarina, là tôi đây, Annie. Không tin thì cứ lại mà kiểm tra đi !!"

– Kiểm tra cái thế quái nào được ? Ta có sờ nắn ngươi ra sao thì làm sao ta biết được ngươi có phải Annie hay không ? Ta không tin, nếu thật sự là Annie, cô có gì chứng minh được, và làm sao cô đến được đây ?

"Đúng là bây giờ có nói cũng không tin, hãy ra chỗ nào khác, tôi sẽ cho mọi người biết..."

Rồi Annie quay đi, Garen bước theo nhưng Katarina đã ngăn lại, thì thầm :

– Anh tin cô ta thật sao, Garen, Annie đã sống rất lâu rồi, làm sao mà xuất hiện với bộ dạng trẻ trung như vậy được !

– Không sao đâu Katarina, chúng ta cũng từ về thế giới của họ một lần rồi đấy chứ, nên chẳng có gì ngạc nhiên đâu, hãy gặp lại bạn cũ đi nào.

Katarina bị ngắt ngang, cô buông tay, rồi cũng chạy theo Garen. Annie dẫn hai người đến một nơi rộng rãi cách đó không xa, rồi tạo ra một nhóm lửa, cả ba ngồi xuống, cô bắt đầu kể lại mọi chuyện diễn ra khi cả hai rời khỏi, đến cả chuyện Zed cùng Ahri đến Freljord, đến chuyện họ gặp Anivia, và cách mà vị thần này ban cho họ sự bất tử. Katarina thắc mắc :

– Nếu là vậy, thì làm sao cả hai biết Zed đang ở đâu mà tìm ? Còn nữ thần gì đó kia sao lại chẳng tự tay mà xử lý hăn cho xong ? Phiền phức thật...

Annie lắc đầu, có vẻ không vui :

"Thật sự thì trước khi rời đi, Zed đã nói ra lời nguyền của anh ta, một ngày nào đó, Zed sẽ trở lại, và giết sạch tất cả người trong hội kín Kinkou. Và bây giờ thì chính là thời điểm đó, chúng tôi phải đến trước khi Zed làm được điều đó. Về việc Anivia thì hẳn là ngài ấy có lý do riêng của mình."

Garen ngẫm nghĩ, rồi anh kéo Katarina đi ra :

– Em có nghĩ rằng ta nên đi theo...

– Không, đã đủ lắm rồi, chúng ta không có thời gian làm những chuyện khác đâu, đừng có bảo là anh muốn theo cô ta ? Cả anh và em đã có một chuyến phiêu lưu gần như xuyên cả thời gian, chẳng thể nào em lại phải đi vào những nơi đó lần nữa cả.

– Thì... đúng rồi, họ đằng nào cũng là bạn ta, không lẽ em không muốn trở về Ionia để xem cảnh đẹp ở đó sao ?

Katarina mắt sáng rỡ :

– Thật sao ? Chúng ta lại về đó nữa à ?

– Đúng vậy đấy, thế... mà thôi, cũng do em không muốn...

Katarina im lặng suy nghĩ một hồi :

– Thì do anh nài nỉ quá, thôi được rồi, trở về nhà lấy theo những thứ cần thiết rồi rời khỏi thôi.

Nhưng Annie đã ở sau lưng họ từ lúc nào :

"Không được, chuyện này không thể được. Zed rất mạnh, đến cả một đạo quân cũng không làm gì được anh ta, cả hai đừng phí phạm mạng sống của mình. Nhất là cô đấy Katarina, lo cho đứa trẻ sắp chào đời của mình đi."

Rồi Annie nháy mắt, Katarina có chút bất ngờ, rồi đỏ mặt :

– Tại sao cô...

Garen nghe Annie nói :

– Cô ấy nói vậy là sao em ? Chẳng lẽ...

Katarina ngắt tai của Garen kéo xuống :

– Anh có im không nào, Garen.

– Đau mà, có người đấy Katarina, bỏ tay ra đi... Cơ mà không lẽ... em có em bé sao Katarina ?

"Cả anh cũng không biết sao ? Từ khi trở về ở đỉnh Ironspike, có lẽ cả hai chúng tôi không ít thì nhiều, có thêm được nhiều quyền năng mới cho mình. Chúc mừng cho anh nhé, Garen. Tôi gặp cả hai, chỉ là hi vọng rằng nếu hành động ngăn chặn Zed thất bại, hãy làm điều gì đó giúp ích cho Valoran này."

Katarina phân trần :

– Không, tôi chưa hẳn...

– Đã lâu chưa vậy em ? Là con trai hay con gái ? Em nghĩ ra tên cho nó chưa ? Hay là để anh đặt tên cho con đây ?...

Cô một lần nữa vẹo tai của Garen kéo xuống :

– Anh có im không Garen. Làm thế nào mà có thể được chứ ? Cả ba người đang nói về vấn đề tương lai của Valoran đấy... Còn Annie, cô hãy theo chúng tôi, sẽ không sao đâu, chúng tôi chỉ đến Ionia để để ngẫm nghĩ là những gì xảy ra ở đó. Nhưng trước hết thì cô sẽ về nhà của chúng tôi chứ ?

"Thế thì phiền cả hai vậy " – Annie mỉm cười và thổi tắt đốm lửa.

~+~ Ionia – Hội Kinkou ~+~

Thời thế có thể thay đổi những có một số thứ không thể thay đổi. Ví như định kiến của con người với con trai và con gái. Cũng theo đó, hội Kinkou cũng ảnh hưởng những suy nghĩ về những chiến binh mạnh mẽ như vậy. Họ cho rằng, phận nữ nhi thì chỉ có thể lo hậu cần, và từ đó những lực lượng nữ ninja có mặt như để khẳng định lại vị thế của họ. Mặt nạ là thứ tượng trưng cho thân phận được che giấu. Nay đã bị lột trần bởi sự tò mò của Zed. Akali nghiến chặt răng bởi lòng đau như cắt với cái lời thề trói buộc bản thân, đang cố gắng giết lấy Zed nay lúc này.

– Dừng lại đi Akali, tại sao chỉ vì cái lời nói vớ vẩn đó mà cô...

– Câm ngay, đừng cứ né tránh như vậy nữa, anh đang làm vấy bẩn tinh thần của một nhẫn giả và đang coi thường trận đấu này. Mau ra đòn đi.

Zed để mặc cho Akali cứ liên tục gào lên, nhưng anh không thể trả đòn được. Cả hai vờn nhau rất lâu sau đó, cho đến khi Akali thở hổn hển, cô mới dừng lại và đưa thẳng mũi liềm vào vị trí quả tim của mình :

– Nếu vậy, chỉ còn cách này...

– Dừng lại.

Anh vừa dứt câu, đã ở ngay trước mặt Akali mà gạt đi cái nguy hiểm trước mặt. Zed biết rằng bản thân đã sai khi làm điều không hay với cô, nhưng mạng sống là quý giá sao lại có thể gạt bỏ như vậy được. Anh từ nhỏ đã không thân không thích, nếu như có ngã xuống thì chắc cũng không sao đâu nhỉ ? Nghĩ vậy, anh dùng cánh tay đâm thẳng vào ngực của mình khiến máu bắn ra. Akali cũng ngạc nhiên, ngay sau đó Zed đã ngã như cây chuối rụng rời. Cô nhanh chóng đỡ anh lại, tay run lên từng hồi :

– Đ-Đừng như vậy, nếu như không giết được anh, thì tôi sẽ là người của anh... Đừng như vậy mà Zed, tất cả là do tôi cả thôi...

Zed không thể trả lời được với lồng ngực bị phá hủy. Nhưng sự kinh ngạc của anh và Akali ngay lúc này, từ trong cơ thể của Zed tỏa ra những ngọn lửa đen kịt thiêu cháy vết thương, khiến nó từ từ hồi phục đến đáng kinh ngạc. Thứ năng lượng hắc ám này đẩy Akali lùi ra xa và tự bảo vệ Zed. Cho đến khi vết thương chí mạng vừa rồi hoàn toàn biến mất, thì tiếng gọi từ ngay sau lưng đã khiến Zed quay lại. Shen đã ở ngay đó từ lúc nào đỡ lấy Akali. Hắn đã nhìn rõ toàn bộ câu chuyện của anh với cô nãy giờ.

"Đứng lại, Zed.'

– Ta đã ở đây, ngươi có gì muốn nói ?

"Ta muốn tỷ thí với ngươi..."

Rồi Shen lao vào Zed khiến anh không kịp trở tay, thật không công bằng lúc này, vì vũ khí của Zed đã không còn, Shen còn cặp song kiếm của mình cứ hung hãn lao đến. Nhưng đâu dễ hạ gục được Zed, dù chỉ còn tay không nhưng Zed vẫn chiến đấu rất dũng mãnh :

– Dừng lại đi Shen, ngươi tấn công ta vì điều gì ?

"Câm ngay"

Shen vẫn liên tục ra đòn với Zed, anh không thể áp sát được Shen vì cặp song kiếm của hắn quá lợi hại, đến bao trùm khắp bán kính xung quanh, Zed đã bị Shen dồn đến góc chết nhưng không biết. Thế rồi một phát bước hụt ngay trên sàn đấu, Zed lại ngã xuống mất đi vị trí, Shen không bỏ cơ hội lao đến :

"Ngươi thua rồi nhé, Zed..."

Shen hét to, Zed cứ ngỡ mình sẽ ăn một kiếm của Shen. Dòng máu đã tuôn ra, kiếm của Shen đã đâm trúng. Nhưng tay của hắn run lên :

"Không, Akali, sao cô làm vậy ?"

Thì ra Akali đã đỡ cho Zed phát kiếm của Shen. Akali vẫn đứng vững, từ từ rút thanh kiếm ra khỏi cơ thể mình, ngay lúc này Zed đỡ lấy cả cơ thể của cô.

– Ta đã là người của Zed, muốn giết anh ta, thì phải giết cả ta...

Cả không khí im lặng, đến đáng sợ, Zed thật sự rất tức giận vào lúc này. Anh đặt Akali nằm xuống đất, rồi mới quay sang Shen, lần đầu tiên, Shen phải thận trọng đến vậy, Zed không còn là người bình thường, cả người anh toát ra dòng khí hắc ám bao trùm, ngùn ngụt bốc lên cao :

"Là... cấm thuật cổ xưa, ngươi đã học nó phải không, Zed ?"

Zed vẫn bước tới, đứng trước mặt Shen :

– Ta không hiểu ngươi nói gì cả, nhưng thứ này đã có trong cơ thể ta từ khi ta còn rất nhỏ, nó luôn ra lệnh cho ta phải giết tất cả. Mọi thứ ở đây, ta không biết nó là gì, nhưng mà giờ ta sẽ giải phóng nó, nó thật sự... rất mạnh đấy, cẩn thận đi... Ta khống chế nó đã lâu, nay có lẽ là lúc ta cần giải phóng...

Rồi Zed tỏa ra cái sát khi áp đảo cả Shen, thứ khí hắc ám bắt đầu cuốn lấy Shen. Shen đã ra đòn trước, nhưng Zed nắm lấy cánh ta ra chiêu của hắn, thật dễ dàng :

– Đây là sức mạnh lớn nhất của ngươi ?

Nói rồi, Zed đoạt lấy vũ khi của Shen, hất văng hắn ngã xuống. Zed từ từ bước tới :

– Giờ thì ta cho ngươi biết cái cảm giác bị đâm trúng thế nào nhé, Shen.

Anh vung kiếm xuống, nhắm thẳng vào vị trí nằm giữa trán Shen... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net