Không Tên Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

| 16 . 04 . 19 |
Well, đọc lại một năm trước làm mình buồm cười quá =)))

| 04 . 04 . 19 |
Vì mình đã viết ở phần mô tả, đây là những tâm sự của mình, hoàn toàn ngẫu hứng, vì không biết nên tâm sự cùng ai nên mình viết ra đây, nên mình không giới thiệu quá nhiều nữa, vào thẳng vấn đề nhé :))

Mình có thích một bạn, khá giống với bìa truyện, ít ra là mình cảm thấy thế. Tên là L. Tóc xoăn bẩm sinh, đeo kính, học giỏi, giản dị, thân thiện... :) Ở trên lớp thì mình có một gia đình nhỏ, mình nhận một bạn nam là bố, một bạn nam khác là mẹ, và vào ngày 29.1.2018, mình nhận cậu con trai ở bìa truyện kia là chú :) Thực ra vì cùng lớp, nên hồi tháng 12 mình từng trêu là: mình thấy có nhiều người bỏ lỡ L quá, rõ ràng L rất ổn mà, ngoại hình không tệ, tâm thái cũng ổn, mình không muốn để một chàng trai tốt như thế ngang qua đời mình mà không để lại dấu vết gì... Lúc đó mình chỉ trêu thôi, nói ra hoàn toàn không suy nghĩ, miễn thấy mình vui, mọi người cũng vui là được, ai ngờ hơn tháng sau, chuyện đó lại thành sự thật :) Cuối cùng, L thật sự đã để lại thanh xuân của mình một dấu vết rất lớn... Đợt cuối tháng 1 mình hay xem phim cổ trang của Hàn, nên cách nói chuyện cũng dị dị. Mình add L vào nhóm chat gia đình vào tối hôm 29.1 ấy, rồi chúng mình ngồi nói chuyện cả buổi tối. Rất vui, nếu không muốn nói là nói chuyện cực hợp :) 

Thì buổi tối bình thường mình hay dùng điện thoại của bố mình để online facebook, nên cứ tầm 9h30 10h tối là mình phải trả máy bố để bố đi ngủ, đến tầm 11h là mình lấy tiếp mình chơi, mà L lúc nào cũng onl muộn cả, 10h kém mấy mới onl, onl đến đúng 11h là đi ngủ. Lúc mình lên lại facebook vào 11h, mình đã cố gắng nhanh hết sức, để có thể nói chuyện với L một hai câu trước khi L đi ngủ, thấy acc L sáng đèn xanh, mình thực sự rất mừng, nhắn được 1 câu, đang type câu thứ 2 thì thấy hiện: hoạt động 5 giây trước, có hôm 10 giây trước... Cảm giác đấy thật sự buồn. Nên nói như nào nhỉ? Giống kiểu yêu xa ấy, hai người sống lệch múi giờ với nhau, cả ngày nói với nhau chả được 2 câu, giống như bọn mình thật sự không có duyên chút nào... Còn hôm nay mình có máy tính để online rồi, mình đã căn đúng đến 10h30 thì onl để nói chuyện được với cậu 30 phút, lên thì đã: hoạt động 19 phút trước...  Mọi hôm đâu có như vậy đâu... Đúng là người tính không bằng trời tính, mình thật sự không hiểu, nếu bọn mình cứ như này mãi, cứ là mình đuổi theo cậu mãi, thì bao giờ mình mới tới được đích đây? Rốt cuộc là mình có thể kéo được cậu không? Sao không đi chậm lại...? 

Ở trên lớp mình không nói chuyện gì với L cả, vì mình ngại, thật sự mình rất ngại. Con người mình bình thường thì không như thế, mình là tổ trưởng, năng nổ, giao tiếp tốt, là phó quản lý của một dự án trong trường, nhưng với L, mình cũng không biết nữa... Chỉ cần ở gần một chút, hay lúc L quay sang nhìn mình, là tim mình lại đạp bumdabummm rồi.

Mình đã lượn hết pinterest để tìm những ảnh phù hợp với tâm trạng của mình, hoặc cũng có thể do mình không muốn học, càng không thể ngủ. Rồi mình tìm được ảnh bìa truyện này, giống L lắm. Đây là bức vẽ Baek Hyun, nhưng mình vẫn tin rằng bức ảnh này có 1 nửa còn lại, rõ ràng rất giống đang chăm chú nhìn ai đó. Rồi mình tiếp tục tiếp tục tìm một nửa còn lại đấy, nhưng không có cái nào là thực sự hợp cả.

Cảm giác đấy thực sự rất đáng sợ. Giống như hai đường thẳng cắt nhau, gặp nhau 1 lần rồi xa nhau mãi mãi. Quãng thời gian bên nhau không dài, thậm chí là ngắn, nhưng lại vô cùng đẹp đẽ. Vì bản thân không là gì của người còn lại, nên không làm được gì, cũng không đủ dũng khí để tiến thêm nữa. Trong đầu luôn phân vân, suy nghĩ xem nên tiếp tục hay dừng lại, lúc nào cũng như hai người xa lạ, không quen biết, không dính dáng gì tới nhau. Rất đáng sợ. Biết nhiều thứ về cậu, biết rõ lịch đi học của cậu, biết giờ đi ngủ của cậu, biết món ăn cậu thích,... nhưng tất cả cũng chỉ có từng đấy. Không nhiều hơn chút nào. Luôn lo sợ nếu dừng lại đồng nghĩa với việc bỏ phí cả quãng thời gian đẹp đẽ vừa qua, cũng rất khó để quay lại làm bạn bè. Đối với mình, đáng sợ hơn cả người yêu cũ, chính là hai người xa lạ, nhưng hiểu nhau rất rõ. Lúc yên bình thì ở bên nhau vui vẻ, sớm tối nhắn tin, lúc có chuyện thì cũng chỉ là mình tự bực, tự giận, tự nguôi giận, rồi cũng tự ib trước. Mỗi lần như thế mình đều unfr L, để không còn thấy acc trên khung chat nữa, nói là giận là bực, nhưng thật ra, là buồn rất nhiều. Nhiều lúc nghĩ rằng: Cậu là cái thá gì mà muốn làm gì thì làm như thế, muốn đi lúc nào là đi lúc đấy như thế, làm mình tức giận hay hạnh phúc đều tùy ý cậu như thế??? Tự mình hỏi, tự mình trả lời: vì mình thích cậu rất rất rất nhiều.

Vì không là gì của cậu, nên cần không dám gọi, buồn không dám nói, càng không có quyền để ghen tuông tức giận. Lúc nào cũng chỉ biết nhìn cậu, rồi nhìn các bạn trêu cậu, trong lòng thực sự khó chịu, thực sự không thoải mái, nhưng chẳng làm được gì. Hiểu nhau hơn mức bạn bè, nhưng chưa thân thuộc đến mức tình yêu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC