13. Âm thầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không được. Mọi thứ đã kết thúc từ lâu rồi, chuyện còn lại không liên quan đến tôi nữa. Anh tự giải quyết đi."

"Y/n này" anh cầm lấy tay cô.

"Minho." Y/n gọi tên anh đầy mệt mỏi.

"Tôi có rất nhiều việc phải làm. Nếu anh không còn cần gì nữa thì mời anh về cho."

Bất ngờ là, Minho không cố nữa, anh chỉ gật nhẹ đầu trước ánh mắt nghiêm túc của cô.

"Xin lỗi em. Tôi về đây, em dành chút thời gian nghỉ ngơi đi."

Nói rồi Minho lặng lẽ rời đi. Y/n vẫn đứng đó thẫn thờ nhìn vô định vào khoảng không.

Trong tuần sau, Y/n nghe thông báo chính thức rằng cô đã được chọn tham dự Thế vận hội và trước mắt thì cô phải vượt qua một cuộc thi khác tại Đại hội thể thao. Seungmin cũng được chọn đi thi nhưng lần này anh sẽ vào đội tuyển quốc tế để tham dự giải bơi của Liên đoàn. Thế nên anh phải sang Qatar một thời gian để tập luyện và chuẩn bị cho thật tốt. Anh chọn đi một mình để lại Minho đồng hành với Y/n, còn mình thì sẽ liên lạc với khác huấn luyện viên khác mà anh quen biết.

Trước khi Seungmin rời đi, cả đội bơi quyết định tổ chức một bữa tiệc chia tay vào thứ sáu. Y/n từ trước đến nay ít khi có mặt tại các bữa tiệc của đội thế này nhưng cũng quyết định ráng lết thân đến vì nể mặt Seungmin, chưa kể là từ giờ đến lúc anh đi có lẽ cô cũng không có nhiều thời gian để tiễn anh một cách đàng hoàng.

Cô vừa trở về từ bệnh viện sau khi lo cho Hyunjin xong, lúc đến mọi người đã có mặt đông đủ và chỉ còn lại chỗ ngồi gần sát góc tường bên trong. Tuyệt vời. Đó là điều đầu tiên loé lên trong đầu cô.

Mọi người chỉ tổ chức tiệc đơn giản trong một quán nhậu truyền thống, vì cũng có đôi ba lần góp mặt nên Y/n biết khung cảnh náo nhiệt, đầy tiếng cười nói của mọi người hiện tại là chuyện bình thường, trông ai cũng như vứt hết mọi căng thẳng thường ngày.

Cô vừa ngồi xuống thì vừa có người chiếm chỗ cạnh bên, là Lee Minho chứ không ai khác. Từ lúc gặp ở công ty đến giờ, anh không còn làm phiền cô nữa, đúng như những gì cô yêu cầu. Lần đầu anh nghe lời đến thế làm cô có chút không quen.

"Em mới đến à." Minho nhỏ giọng hỏi, cô chỉ gật đầu rồi cả hai không ai phiền gì đến ai nữa.

Suốt cả bữa tiệc, Y/n cho đây là cơ hội cuối cùng để cô được xả láng trước khi thi đấu nên cứ ngồi đó lặng lẽ uống hết ly này đến ly khác. Cô không quan tâm mọi người xung quanh đang bàn tán về chuyện gì, trông họ hào hứng ra sao, kể cả khi có vài người còn cao hứng hát hò, nhảy múa.

Seungmin là chủ xị nên từ đầu đến cuối anh cứ đi rôm rả hết người này đến người kia trong đội. Dù hay phũ với Y/n nhưng anh cũng đã nhắc cô trước là hãy ngồi cùng anh trong bữa tiệc vì sợ cô lạc lõng. Cô đã từ chối anh với lý do là cô hoàn toàn ổn, bảo anh cứ thoải mái đừng quan tâm đến cô. Khi Y/n nói ra những lời thế này thì dù cô có ổn thật hay không thì Seungmin biết rõ, cách để cô thoải mái nhất là cứ làm theo lời cô nói.

Y/n im lặng nhìn ly rượu trống trước mặt, định rót thêm cho đầy vào thì đã bị một bàn tay khác ngăn lại. Cô khó hiểu nhìn anh.

"Đừng uống nhiều quá." Minho hơi nhăn mặt.

"Tôi muốn uống thêm chút nữa." Y/n gạt nhẹ tay anh ra, rót rượu rồi lại tu ừng ực. Minho ngồi đó nhìn cô từ đầu đến cuối, đến khi cô đặt ly rượu xuống rồi thì anh cầm lấy nó để qua chỗ khác, không để cô uống nữa.

Y/n thấy thế nhưng cũng không muốn đôi co với anh nên đành chịu. Cô cũng định sẽ dừng sớm thôi thì cái bụng rỗng của cô đang báo động lắm rồi. Y/n tự cười mình ban nãy Hyunjin bảo cô ăn cùng với anh luôn thì cô lại không ăn để đến bữa tiệc. Trên da thịt cô lúc này là từng cơn nóng râm ran truyền đi khắp cơ thể, mồ hôi cũng bắt đầu lấm tấm trên trán cô mất rồi.

Lúc này, mọi người đều đã say và đi về dần, Y/n đứng lên đi lại chỗ của Seungmin, nói vài câu tạm biệt, hẹn anh sáng mai cô sẽ đưa anh chút quà khích lệ rồi cũng ra về. Y/n rùng mình vì một cơn gió ập đến, cảm giác đan xen với thân nhiệt nóng bỏng khiến cô khó chịu, cô nghĩ đến điều tệ nhất có thể xảy ra vào ngày mai, đó chắc chắn là một cơn cảm lạnh hành hạ cô cùng với cơn đau đầu do đã uống quá nhiều rượu. Nghĩ đến đã rùng mình, cô kéo áo khoác kín thêm chút nữa rồi nhanh chóng bước đi.

Minho ban nãy đã lấy xe và đuổi theo cô, cả buổi này anh không uống dù chỉ một chút vì anh cần tỉnh táo để khi về còn giải quyết nốt công việc ở công ty. Thấy thân người đang run rẩy bước đi của Y/n mà anh chỉ thở dài, thầm nghĩ sao cô có thể tự làm khó mình như thế.

"Y/n." Minho bắt lấy tay cô, khiến cô xoay người lại để anh nhìn thấy rõ khuôn mặt đang đỏ ửng vì hơi men của mình.

"Để tôi đưa em về."

"Không cần đâu." đây là câu trả lời mà Minho biết chắc là cô sẽ nói. Y/n lần này không cố ý né tránh anh, cô chỉ đơn giản là vẫn còn đủ tỉnh táo để tự mình đi về.

"Trời tối rồi, em còn đang say nữa nên đi về một mình nguy hiểm lắm."

"Tôi tự về được."

"Đừng cứng đầu nữa, ít nhất thì em hãy coi như là tôi đang đảm bảo tuyển thủ của đội được an toàn. Đi nào." Minho thấy Y/n không định nói gì nữa thì biết mình đã thuyết phục được cô gái cứng đầu này rồi. Anh cầm tay cô tiến vào trong xe.

Minho vừa ngồi vào ghế lái đã nhanh chóng rút tờ khăn giấy trước mặt để lau mồ hôi cho cô. Cô bị hành động của anh làm cho mơ hồ, Y/n nhớ lại cảnh tượng tương tự như vậy tại buổi tiệc của gia đình anh năm đó. Cô cũng nhớ rõ nụ cười dịu dàng của anh lúc ấy.

Suốt quãng đường, cả hai không ai nói câu nào. Chỉ có Minho tập trung lái xe và Y/n với hàng tá thứ suy nghĩ rối ren trong đầu và anh cũng là một trong hàng tá thứ đó.

Y/n không hiểu. Cô không hiểu tại sao Minho lại bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy. Cô không hiểu rằng mọi biểu hiện hiện giờ của anh là do anh đã đồng ý làm theo ý cô hay đó chỉ là bước dụ ngọt ban đầu, để cô phải sa vào bẫy của anh thêm một lần nữa, giống như cái cách mọi chuyện đã xảy ra vào ba năm trước khi anh đột nhiên biến mất. Y/n không biết anh muốn gì ở cô, mọi chuyện đã qua để lại trong lòng cô một sự nghi ngờ rất lớn về anh. Nhưng cô không thể từ chối được một sự thật rằng phần nào đó trong bản thân cô vẫn đang mềm lòng với sự hiện diện của anh. Thật khó để chấp nhận.

Về đến nhà, Y/n mời anh vào trong theo phép lịch sự. Bất chợt một cơn quặng đau từ bụng khiến cô phải luốn cuốn mà chạy vào nhà vệ sinh, nôn toàn bộ những thứ đã nạp vào cơ thể trong vài tiếng vừa qua, căn bản là chỉ có rượu chứ chẳng có gì.

Minho thấy không ổn cũng đi theo, thấy Y/n nôn thốc nôn tháo trông thật khổ sở. Anh tiến gần cạnh cô, dùng một tay giữ tóc cô thật gọn, một tay vỗ nhẹ trên lưng, im lặng và kiên nhẫn đến khi cô dần ổn trở lại.

"Em ổn không?"

"Tôi ổn mà, chỉ là tôi lỡ uống hơi nhiều một chút." Minho nhăn mặt không hài lòng, cô lại nói dối.

Nhưng trước khi anh định nói thêm điều gì thì Y/n đã lên tiếng "Anh có thể dùng máy pha cà phê ở phòng bếp, tôi cần đi tắm một lát."

Minho đi ra ngoài định pha cà phê nhưng rồi lại thôi, anh nhìn ngó gian bếp một lúc rồi quyết định tiến đến tủ lạnh, ngạc nhiên nhìn chiếc tủ trống không chỉ có vỏn vẹn vài chai nước lọc. Anh lại đi đến ngăn tủ để tìm đồ ăn, nó cũng chẳng có gì ngoài một gói mỳ cuối cùng cả. Minho lấy nó ra và bắt đầu chế biến.

Sau khi nấu xong, anh ra ngoài phòng khách lấy điện thoại của mình để nhắn tin cho cậu em họ rằng anh sẽ về muộn một chút. Lúc này, Minho mới nhìn thấy di ảnh của ba mẹ cô.

Anh vô thức thở dài, anh hiểu mọi sự thay đổi của cô ở hiện tại, ba năm qua không có điều gì mà anh chưa từng biết. Ba năm qua, anh vẫn còn tồn tại trong cuộc sống của cô, nhưng chỉ thật âm thầm như cái cách anh bỏ lỡ một cuộc thi quan trọng để bay về nước sau khi biết tin. Âm thầm như cái cách anh chỉ có thể bất lực đứng ở ngoài nhìn vào bên trong hình dáng cô đang đổ vỡ trong tang lễ.

Lúc đó, Y/n không cho phép bất cứ ai được vào khu vực có cô ở đó, tất cả các khách đến chia buồn chỉ được phép ở ngoài. Không ai được gặp mặt cô, trừ Seungmin ra mà thôi. Minho chỉ biết nghĩ, giá mà giây phút đó anh dũng cảm hơn, anh đã không ngoan ngoãn đứng đó. Bởi vì khoảnh khắc anh lặng người nhìn thấy cô suy sụp mà chẳng làm được gì dường như đã kích động thật mạnh đến anh. Chúng bám lấy tâm trí và trái tim anh khôn nguôi, chúng hiện diện trong những đêm anh mất ngủ, đến tận giây phút hiện tại được ở gần cô, cảm giác đó vẫn không phai nhoà đi dù chỉ đôi chút.

"Minho..." Y/n đã thấy anh đứng nhìn di ảnh một hồi lâu.

Anh nghe cô gọi thì quay lại nhìn, khẽ mỉm cười vì cô đang mặc một bộ đồ hình cún con, một phần cũng không muốn gượng gạo vì cảnh tượng lúc này. Anh sẽ không hỏi trừ khi cô sẵn sàng chia sẻ cho anh trước.

"Tôi có nấu mì trong bếp, em ăn đi rồi ngủ. Tôi có việc phải về rồi."

"À... vâng. Cảm ơn anh vì hôm nay, anh về cẩn thận." Minho dở khóc dở cười, không ngờ hai người họ lại biến thành tình trạng như vậy, cô không còn cãi bướng với anh nữa, cũng không còn mắng anh đủ thứ linh tinh. Mọi lời nói lúc này đều khách sáo và máy móc.

"Tôi về đây, nghỉ ngơi sớm không mai lại đau đầu đấy." anh xoa xù mái đầu cô rồi nhìn cô đực mặt đứng đó, thầm nghĩ trong lòng cứ cho như đây là một ngày may mắn của anh khi cô không phản kháng lại. Minho mỉm cười lần nữa rồi rời đi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net