15. Mây đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế nào?" Minho chăm chú nhìn Y/n đang thử món canh anh vừa nấu, chờ đợi phản ứng từ cô. Anh chợt thấy phấn khích trong lòng khi thấy cô không thèm đáp lời mình mà chỉ tiếp tục húp lấy húp để thêm mấy lần nữa.

"Ngon đến vậy à?" anh cười thầm.

"Anh mau ăn đi, để nguội sẽ không còn ngon nữa. Hay thật đấy, bao lâu rồi mà tôi vẫn còn nhớ rõ mùi vị này."

Y/n hào hứng nói với anh, hoàn toàn không để ý mình vừa nhắc về chuyện cũ. Minho nghe cô nói thế thì thoáng ngạc nhiên, không ngờ cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên anh nấu cho cô ăn chính là món canh bò hầm này. Anh bắt đầu ăn với vẻ mặt trông như đang thỏa mãn.

"Tôi sẽ còn cho em thưởng thức tay nghề dài dài. Phúc lợi to thế mà ban đầu em lại từ chối."

"Còn chưa chắc đâu, anh đầu độc tôi thì ai mà biết được."

Minho phì cười, một phần vì câu nói đùa của cô, một phần vì nhận ra cô đã trả lời theo giọng điệu hơn thua với anh như thế này, đây mới chính là Y/n mà anh biết.

"Em nghĩ tôi là người xấu đến vậy à?" anh chỉ bâng quơ nói ra nhưng Y/n lại tưởng anh đang nghiêm túc.

"Không hẳn." cô chỉ đáp ngắn gọn rồi cả hai không nói gì nữa cho đến khi bữa ăn kết thúc.

Minho đã dành phần rửa chén còn Y/n thì đang đứng cạnh anh gọt hoa quả. Không khí giữa hai người có hơi trầm lắng nên anh đã lên tiếng.

"Y/n này, em thật sự không thấy tôi đáng ghét hay phiền phức gì về tôi đúng chứ?" cô chợt thấy khó hiểu, không biết từ đâu ra mà anh lại hỏi bất chợt như vậy.

Và nếu là Y/n của lúc trước chắc hẳn là cô đã gào vào mặt anh là "ĐÚNG LÀ VẬY ĐÓ CÁI TÊN LEE MINHO CHẾT TIỆT NHÀ ANH MAU CÚT CHO KHUẤT MẮT TÔI."

Nhưng hiện tại Y/n nhận ra những biểu hiện trẻ con đó, những lần cô cố đáp trả lại càng sẽ đẩy Minho liên quan đến cô nhiều hơn. Nên bây giờ tất cả những gì cô làm chỉ là cười trừ cho qua.

"Vâng, anh cũng quan tâm những chuyện vụn vặt thế này sao?" Y/n gượng cười.

"Vậy tại sao từ lúc tôi trở về, em cứ liên tục tránh né tôi?" giọng Minho phát ra đều đều, cả hai không ai nhìn nhau, chỉ chăm chăm vào công việc đang làm.

"Anh trở về và bất thình lình trở thành thầy của tôi, đòi tôi tiếp tục đóng giả làm người yêu anh để về nhà gặp bác Lee. Cuộc sống trong ba năm vắng bóng anh đang bình yên thì anh trở về làm nó hỗn loạn lên cả đấy. Nhưng nói đơn giản thì chỉ là vì thế nên tôi có chút bối rối thôi."

"Vậy còn lúc trước thì sao?" Minho đặt chiếc đĩa cuối cùng lên kệ rồi xoay người về nhìn cô.

Lại là cảm giác ấy, cái cảm giác ngột ngạt xen lẫn một chút phấn khích xâm chiếm lấy Y/n mỗi lần Minho nhìn cô tập trung như thế. Cô cảm thấy đầu óc mình lúc này sao thật vô dụng, những suy nghĩ của cô đã trở nên hỗn loạn mất rồi. Khi Minho mới về thì có lẽ là cô chưa quen với sự hiện diện của anh nên cũng chẳng có biểu hiện gì đặc biệt. Nhưng đã qua gần một tháng, sự xuất hiện của anh lại bắt đầu làm sống dậy những cảm giác mà cô đã lãng quên đi. Nó trở về và khiến Y/n cảm thấy mù mờ trong việc nắm bắt nó hơn bất cứ lúc nào.

"Anh còn hỏi nữa? Với bao nhiêu đó trò đùa của anh thì tôi đã sống trong địa ngục đấy." Y/n vừa nói vừa lườm, chỉ thấy Minho vẫn nhìn cô với anh mắt dịu dàng hệt như lúc anh đã say trong bữa tiệc năm đó.

"Thì bây giờ tôi trở về để sám hối với em đây. Miễn là em đừng tránh tôi và để tôi có cơ hội làm điều đó là được."

"Sao anh cứ nhắc về việc tôi tránh anh thế? Anh mặc định về nó luôn đấy à?"

"Ừ." Bảo một ai đó đừng né tránh mình, nhắc đi nhắc lại là không được né tránh mình, ẩn sâu những lời đó lại là một nỗi sợ, nỗi sợ người kia sẽ bất thình lình rời khỏi cuộc sống của mình.

"Này Minho." cô đẩy đĩa hoa quả sang chỗ anh sau đó đi rửa tay rồi trở lại đứng cạnh anh ngay thành bếp.

"Tôi không biết anh đang nghĩ gì, hay đang toan tính điều gì. Nhưng nếu tôi có né tránh anh thì đó là bởi vì tôi không cảm thấy an toàn, tôi vẫn còn nhiều điều ngờ vực về anh. Tôi sẽ không bất ngờ nếu anh lấy đủ loại danh nghĩa khác nhau để tiếp cận tôi, lấy lòng tôi rồi sau đó lại sẽ lợi dụng tôi theo cái cách mà anh muốn. Nhưng anh thấy đó, tôi đã dấng thân vào rồi vì tôi không còn gì để mất, tôi cũng muốn xem thử anh sẽ làm gì tiếp theo."

Minho và Y/n hôm nay đối xử với nhau như cả hai đều bị đa nhân cách, mới sáng còn ân cần, dịu dàng, làm đúng trách nhiệm của tuyển thủ và huấn luyện viên, ôn lại chút chuyện cũ rồi bây giờ thì trở lại căng thẳng với nhau.

Anh tiến lại gần Y/n, rút ngắn khoảng cách của cả hai.

"Y/n, em cần hiểu, tôi chưa từng lợi dụng em. Những điều tôi đang làm và sẽ làm đều là muốn tốt cho em."

Y/n nghĩ đến Minho thừa biết chuyện của gia đình cô. Liệu rằng những gì anh làm hiện tại có phải vì điều đó hay không?

"Anh thương hại tôi à?" Y/n gượng cười có chút mỉa mai.

"Tôi không." anh nhẹ nhàng đáp rồi đưa tay lên vén phần tóc mái đang rũ xuống khuất tầm mắt cô.

"Cứ cho là vậy, nhưng hành động của anh từ trước đến nay đều khiến tôi cảm thấy mâu thuẫn, nhiều khi tôi cứ cảm giác mình là trò đùa." Y/n tay anh ra.

"Trò đùa ư?" Minho bày ra vẻ mặt hoang mang làm Y/n bắt đầu khó chịu. Cô chẳng biết anh muốn diễn đến mức nào.

"Anh đối xử với tôi lúc nóng lúc lạnh, lúc thì nghiêm túc lúc thì giễu cợt, chưa kể là năm đó anh đi một mạch mà không giải thích gì với tôi cả. Tôi-" Y/n chợt thấy cổ họng mình nghẹn lại, chết tiệt, rõ ràng là đang ấm ức chết đi được nhưng đôi mắt cô đã rưng rưng thế này rồi.

"Thôi bỏ đi." cô thì thầm, quay người định rời đi nhưng bị anh cầm chặt tay giữ lại. Anh kéo cô vào lòng mình, đưa đôi bàn tay ấm áp đặt trên mái đầu cô.

"Tôi xin lỗi. Hiện tại tôi không có cách nào để em hiểu hết những chuyện vừa qua nhưng tôi hứa sẽ không để em thiệt thòi thêm một chút nào nữa. Em đừng suy nghĩ nhiều mà cứ hãy thoải mái cùng tôi tiếp tục cố gắng cho giải thi đấu sắp tới và cả dự án ở công ty nữa. Được chứ?" giọng anh cất lên đều đều, chưa bao giờ Y/n cảm thấy giọng của anh có thể ấm áp được như thế. Một tay anh vẫn ôm lấy cả người cô, một tay xoa xoa nhẹ nhàng trên tóc như đang vỗ về con thú cưng thôi giận dỗi.

"Đáng ghét." Y/n nói rồi không kìm được nữa mà bật khóc. Ba năm qua, cô chưa từng khóc trước mặt ai cả. Và suốt cả đời này cô cũng sẽ không dám tin là bản thân mình đang khóc trước mặt Lee Minho, nhưng những ký ức gắn liền với anh từ những ngày anh biến mất cứ như mây đen tích tụ trong lòng, chợt ngưng đọng qua những tháng năm nào đó và vỡ oà khi anh ở trở về.

Minho giữ cô trong lòng còn đôi mắt thì nhìn về xa xăm, trong lòng cũng thật rối bời.

Y/n cố gắng nhanh chóng bình tĩnh lại, lùi lại một chút để thoát khỏi vòng tay anh. "Muộn rồi, anh nên về đi." cô sụt sịt mũi, đưa tay quẹt đi nước mắt trên mặt.

"Ừ, em nghỉ ngơi sớm nhé." Minho xoa đầu cô rồi cả hai cùng đi ra ngoài.

Y/n tiễn anh ở cổng, nhìn hình bóng chiếc xe dần khuất xa dần với hơi ấm từ tay anh còn lưu luyến trên mái đầu. 

____

Tui định gộp chương này với chương trước nhưng mà cái nết tui là thích một chap không quá 2.5k từ. Mà cắt lỡ dỡ nên up liền chương này lun cho liền mạch kekeke.

Một lần nữa, cảm ơn bạn đã đọc fic của mình. Nhớ giữ sức khoẻ và luôn vui vẻ nhe. I love you 💖💖💖


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net