2. Felix

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều cuối thu ảm đạm,

Như mọi ngày Chủ Nhật khác, Y/n đến cô nhi viện cách nhà vài cây số để thăm các em nhỏ. Tính đến hiện tại thì Y/n đã gắn bó với nơi này được hai năm rồi. Y/n chỉ đến đây được vào mỗi cuối tuần, khi cô có thể tranh thủ chút ít thời gian nghỉ ngơi của mình, Y/n sẽ quyên góp hiện kim cho các em có đồ dùng và những bữa ăn đủ đầy, cô đến để chơi đùa cùng các em và lần nào đi thăm cũng mang thật nhiều quà. Viện ấy chỉ nhỏ thôi, vỏn vẹn tầm hai mươi em ở mọi độ tuổi.

Mỗi lần nhắc đến chuyện quyên góp cho các em, Y/n chợt cảm thấy hơi buồn cười. Năm năm trước cô đọc báo và biết được hoàng cảnh của viện nên một mực muốn quyên góp, lúc đó cô chưa có đủ tuổi pháp lý để làm việc này và đã nhờ Hyunjin chuyển tiền hộ rồi sau đó sẽ "trả nợ" cho anh. Hyunjin cũng chiều theo ý cô, anh còn cài hẳn thanh toán định kỳ để không bị quên.

Hai năm trước, Hyunjin lần đầu đưa cô đến đây vào ngày sinh nhật anh. Hyunjin bảo đó là món quà mà anh muốn tặng cô vì cô đã chuẩn bị rất chu đáo cho bữa tiệc sinh nhật của anh. Y/n đã luôn kể với Hyunjin về việc được đến thăm mái ấm với đôi mắt long lanh sáng rực, như thể đó là điều mà cô rất khát khao và đương nhiên là Hyunjin không thể phớt lờ sự hào hứng đó của em gái anh.

Sau này, khi đủ tuổi rồi cô cũng không dùng chính tài khoản của mình, cứ tiếp tục dùng của Hyunjin rồi trả lại tiền cho anh dù anh đã bảo là không cần. Và cứ như vậy, người phát tâm chính là Y/n nhưng người thực hiện nó cho cô là anh trai mình.

Hyunjin đã luôn là một người anh trai tốt với Y/n. Anh đã thương yêu người em gái đầy khuyết điểm, lại vô tư và hay làm anh buồn như cô.

Cả chuyện hy sinh cả bản thân anh để bảo vệ cô, cũng là điều mà Y/n vẫn chưa thoát khỏi sự bàng hoàng mỗi khi nghĩ về nó.

Năm mười chín tuổi, Y/n thất bại với bản thân mình vì chuyện tập luyện của cô chẳng đâu vào đâu.

Năm mười chín tuổi, Y/n mất đi cha mẹ và dáng vẻ khỏe mạnh của người anh trai quý giá nhất.

Đó là một đêm mưa to,

Cả nhà cô đang từ ngoại ô trở về sau một bữa ăn "đổi gió" do mẹ cô đề xuất. Hyunjin ngoài mặt cứ phàn nàn ý tưởng này vì anh không hiểu tại sao lại phải đi xa như vậy chỉ để ăn một bữa tối. Thế nhưng anh lại là người tận hưởng nó nhất, cũng là người mè nheo với ba mẹ không muốn về.

Ngoài trời mưa gió bão bùng, trong xe ánh đèn vàng mơ hồ soi hình bóng ba mẹ cô ở phía trước đang hát theo bản tình ca của họ, cô ngồi phía sau chịu đựng người anh trai dài sọc đang tựa lên vai cô như một chiếc nệm êm ái, anh ăn cho lắm rồi ngủ ngáy to thế này, Y/n thầm mắng.

Rồi cô cũng tựa đầu lên đầu anh, nhắm mắt chờ cơn buồn ngủ đánh gục mình.

Đến tận khi tiếng hét thất thanh của mẹ vang lên, Hyunjin bình thường ngủ sâu cũng đã tỉnh giấc. Y/n còn mơ hồ chưa biết chuyện gì, đến khi kịp mở mắt đã thấy trước mắt tối sầm, hai bên tai cô ù ù tiếng mưa bão, hai xe va chạm nhau xoay mòng mòng trên tuyến đường quốc lộ vắng vẻ. Dù trước mắt đang quay cuồng hỗn loạn, mọi thứ như lật tung hết cả lên, nhưng cô đang được Hyunjin bao bọc bằng cả thân người của anh, anh ôm chặt em gái mình như thể đây là cứu cánh cuối cùng của em ấy.

Cửa kính vỡ tan tành vang lên những tiếng động chói tai, một mảnh kính đã ghim vào sau gáy cô, nơi mà Hyunjin chợt buông lỏng vì anh đã bị kéo lệch về phía bên kia, va đập trong từng mảnh vỡ, đỡ cả sức nặng của chiếc xe, cố gắng ôm chặt cô vào lòng.

Y/n nằm dưới thân người bất động của Hyunjin, máu anh chảy ướt cả bả vai cô, nước mắt nhoè khoé mi, cô tuyệt vọng kêu gào dưới trời mưa xối xả. Bầu trời đen kịch gầm thét, máu từ nơi ba mẹ chảy đến đẫm cả một bên tai, hoà cùng nước mưa thối rữa.

Tất cả đã ám vào tâm trí cô như một cuốn phim không hồi kết, chà đạp không thương tiếc vào cái bình yên trong tâm hồn cô, đến tận ngay bây giờ, khi cô đã gần hoàn thành được sự nghiệp thi đấu và Hyunjin cũng vừa tỉnh lại sau hơn ba tháng hôn mê, mọi thứ vẫn chưa thể nguôi ngoai.

Nhất là khi bầu trời kéo về một màu đen kịch của những buổi đêm, Y/n khó khăn lắm mới chợp mắt được. Và khi tiết trời chuyển mưa, lại không màn bất cứ thứ gì trút từng hạt nặng trĩu, Y/n sẽ ngất xỉu vì nỗi ám ảnh ấy quá mức chịu đựng của cô, cũng là vì cô chẳng còn ai cạnh bên mình.

Y/n đưa tay quẹt đi nước mắt khi gần đến cổng cô nhi viện,

"Này cô ơi cho tôi hỏi." giọng nói trầm khàn vang lên khiến Y/n chợt giật mình, cô quay người sang, thấy người đó đang quan sát cô, có lẽ là đã phát hiện những giọt nước còn đọng lại trên khóe mi cô nên ánh nhìn có phần quan ngại.

"À, dạ vâng. Anh cần giúp gì ạ?" Y/n cố mỉm cười, cô thấy nét mặt người đó dần trở nên ngạc nhiên.

"Cô có phải vận động viên Hwang Y/n không?"

"Vâng, chúng ta có quen nhau ạ?" cô hỏi một cách ngây thơ khiến anh phì cười, một nụ cười như nắng mai.

"Thành tích của cô rất nổi bật kia mà, tôi có theo dõi thể thao nên tôi biết."

"À, ra là vậy ạ..." Y/n hơi cúi mặt, cô thấy ngại nếu người khác nhận ra cô theo cách này.

"Tôi mới trúng tuyển cộng tác viên trên văn phòng của viện, nhưng tôi không biết nên đi hướng nào cả." anh vừa nói vừa gãi gãi đầu, so với giọng nói trầm đục kia thì năng lượng anh tỏa ra lại rất ấm áp.

"Anh đi theo tôi, đây như là ngôi nhà thứ hai của tôi vậy." Y/n vừa nói vừa cười như được ảnh hưởng nguồn năng lượng tươi sáng từ người mới gặp kia.

Nói rồi, cô đi trước và anh cũng theo sau.

"Anh tên gì?"

"Lee Felix. Chúng ta có thể xưng hô thoải mái không?" Y/n hơi ngạc nhiên, không ngờ anh lại đẩy nhanh đến vậy nhưng cũng ngại từ chối.

"Vâng được ạ, dù sao chúng ta cũng sẽ gặp nhau ở viện nhiều mà."

"Thế cô phải gọi tôi là anh đấy nhé."

"Vâng, anh có phải là fan của em không mà biết luôn cả tuổi thế haha." Y/n tự lấy làm lạ, bình thường cô chẳng bao giờ mở lòng và thoải mái nhanh thế này với người nào đó. Có lẽ Felix mang đến cho cô cảm giác an toàn về con người của anh.

"Có lẽ vậy." anh cũng cười theo.

Dẫn anh đến văn phòng rồi cô cũng xuống phòng ăn cùng mấy đứa nhỏ, bọn nó thấy Y/n đến thì rất vui mừng. Khi cô trao quà đến cho các em ấy, ánh mắt long lanh ngước nhìn cô cùng tiếng cảm ơn đáng yêu bên tai khiến cô cảm thấy đắm chìm đến lạ. Vì những điều đơn giản thế này thôi, cô lại càng muốn cho các em ấy nhiều thứ hơn.

Những buổi đến thăm các em thế này giúp cô lấy lại được cân bằng sau một tuần, cô xem đồng hồ, tính toán một lúc để xem khi nào về thì sẽ vừa kịp giờ ăn tối của Hyunjin.

____

"Huấn luyện viên Lee, anh đã xem qua hồ sơ chưa."

"Tôi xem rồi, cô Kim. Mọi thứ đều ổn, cả thông tin học trò tôi cũng đã nắm rõ."

"Vâng, chúc anh cùng đội tuyển phát huy được thành tích. Em Hwang Y/n thật sự là một át chủ bài tiềm năng."

"Vâng, cảm ơn cô."

Minho kết thúc cuộc gọi, nhìn thông tin hồ sơ của Hwang Y/n trên bàn, ánh mắt phức tạp không rõ là đang nghĩ gì.

"Hwang Y/n, không ngờ là em cũng đến được ngày hôm nay." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net