Sắp xếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía bên Thomas,quân đội trước khi đưa anh vào phòng của chỉ huy,họ đã xét nghiệm mẫu máu,sát khuẩn,khi xong xuôi mới dám cho Thomas vào.

Căn phòng với các mặt trong đều trắng bệnh,ánh đèn trắng chớp nhoáng,ở giữa phòng chỉ có một cái bàn,một tập hồ sơ và một cốc cà phê đang nóng.Anh ngồi vào cái ghế đối diện,cầm tờ giấy vacxin trên tay,anh thấy hồi hộp lắm.Cánh cửa phía sau mở ra,thiếu tá Calipso bước vào.Ông ta có vẻ trông già hơn,bên hông còn treo glock-17,có vẻ ông ta không thích những kẻ sống sót từ vùng dịch về đây.

-Thưa ngài,tôi là Thomas Lancelot,là nhà khoa học mà 2 tuần trước tôi có phục vụ tại Pennsylvania.Đây là tờ ghi chép dịch bệnh,bên dưới là ghi chép Vacxin,mong ngài xem...

Thomas đưa tờ giấy cho lão thiếu tá,ông ta xem xét một hồi,rồi nhìn sang Thomas:

-Chà,anh Thomas này,cảm ơn vì cái hồ sơ này,phía quân đội chúng tôi sẽ chuyển cho bên CEDA.Tuy nhiên,tôi muốn hỏi anh một câu.Làm thế quái nào đội của anh có thể sống sót giữa đại dịch đầy rẫy lũ Infected?

-Thưa thiếu tá,ông không tin nổi đâu,không chỉ có đám Infected,mà còn có cả những loài dị biến,Special Infected.Đây là bằng chứng.

Nói xong,Thomas đưa cho Calipso một cuốn sổ ghi chép đặc điểm về các loài Special Infected.Từng con,từng con một đều được ghi chép rõ rằng,thậm chí còn có cả hình vẽ.Calipso chết lặng,ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Cúm Xanh lại đột biến con người như vậy.Từng sinh vật,từng loài được Thomas vẽ ra vô cùng chi tiết.Ông ta đưa lại bản vẽ cho Thomas,rồi gọi cho bên quân đội:

-Tiểu đội 103,tí nữa lên đây,áp giải Thomas về khu cách li tập trung của những người miễn dịch.

Nói xong,ông ta mở cửa đi về,để lại Thomas đang khó hiểu với Calipso.

Erron,Elizabeth và Cales đều được đưa đến phòng cách li 374,trong căn phòng cũng khá tiện nghi,có giường,tivi,nói chung giống phòng khách sạn vậy.Nhưng trước khi đưa vào phòng,một người lính đưa ra tờ luật lệ khi ở khu cách li.Erron xem qua tờ giấy,Lạy chúa,cứ đến thứ 7 hàng tuần sẽ bị đưa đi lấy máu xét nghiệm trong 4 tuần liên tiếp để chế ra kháng thể,hỗ trợ hơn 3 triệu người ở Oklahoma.Tên lính nói:

-Nếu có gì cần thắc mắc hoặc hỏi đáp thì thông qua bộ đàm,chúng tôi sẽ hỗ trợ mấy người.

Nói xong,người lính đó bỏ đi,cánh cửa khép lại.Cales vạch áo phần bụng ra,vết thương cuối cùng cũng đã lành lại,Erron thì lôi chiếc điện thoại ra,mở bản đồ để xem có gì không.Còn Elizabeth,cô lôi chiếc cặp vẫn đeo từ lúc ở Trường đến bây giờ,cầm những tập khoa học vật lí nghiên cứu dày cộp.

-Tiếng súng vang lên,lại thêm những "kẻ vận chuyển" bị xử tử.Phần lớn đều là người sống sót từ bang New Orleans,trong đó,có gần nửa người sống sót bị đem đi xử tử hoặc giam giữ như đội của Erron,còn lại thì sắp xếp vào khu dân cư.Thi thoảng,cách căn phòng của Erron 4 phòng,vẫn luôn có lời nói của ai đó:

-I have not come this far to die now...
(Tạm dịch:Tôi không có đi xa đến đây để chết đâu...)

Sáng hôm sau,Erron tỉnh dậy,đây là lần đầu tiên anh cảm thấy ngủ ngon vậy,chắc do nằm nền đất sàn gỗ nên đây là lần đầu tiên anh mới sảng khoái khi tỉnh dậy vậy.Lúc này,quân đội đang đi từng phòng để trao vé:

-374,nhóm của Erron.375,Jimmy.376,Keras.377,nhóm của Fabes.378,nhóm của Nick...

Erron nhận chiếc vé,đó là tấm vé đi lại trong khu vực cách li để đánh dấu từng người.Vì chỉ cần ai đó đi lạc mà không có vé thì sẽ bị xử tử ngay tức khắc.Erron phát vé cho từng người,rồi nói:

-Có cái vé này,nhất định phải giữ cho bằng được.Đừng có làm mất đấy!

-Vâng,cháu biết rồi,chú Erron-Elizabeth nhận tấm vé.

-Tại sao họ lại phải phát vé cho chúng ta nhỉ?-Thomas nhận vé rồi thắc mắc.

-Để bảo vệ đầu cậu khỏi việc trúng đạn đấy,haha-Cales vừa đùa với Thomas,vừa nhận tấm vé.

-Này,anh ăn nói vậy có khác gì đang phân biệt da đen của tôi không Cales?

-Cales nói đúng đấy-Erron đáp:-Có tấm vé này thì chả sao cả,nhưng nếu mất nó thì sẽ bị bắn chết ngay,nên phải cẩn thận.

-Được rồi,tôi hiểu rồi,phải luôn giữ tấm vé...

Erron ngoảnh đầu lên nhìn đồng hồ,bây giờ là 8 giờ sáng thứ 6 ngày 7 tháng 7,đầu Thu sắp Đông.Quân lính mở cánh cửa sắt ra,loa thông báo phát lên

-Nghe đây,lịch trình của các vị như sau:Ăn sáng,ăn trưa và ăn tối,được phép ra vào nhưng không được bén mảng đến khu dân cư cũng như 11 giờ các vị phải có mặt trong phòng,luôn mang theo vé thông hành.Đây hoàn toàn có ý tốt cho các vị.Thông báo thêm,đúng 10 giờ trưa nay các bác sĩ,nhà khoa học ở khu cách li lên tổng cục y tế CEDA.

-Hửm?lên khu tổng cục y tế CEDA làm gì?Tôi có cảm giác bất an như nào ý...-Thomas quay sang lo lắng hỏi.

-Chắc cũng chỉ là hỗ trợ cứu người và nghiên cứu vacxin,tôi nghĩ vây.-Erron đáp.

-Chà,hi vọng buổi sáng tốt lành này sẽ may mắn lắm đây...-Cales nói:-Ước gì được góp mặt trong việc phòng thủ thì tốt nhỉ?

"Tôi cũng mong vậy,và tôi mong mọi ngượ sẽ bình an..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net