Chương 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này nhé, em rất tò mò đấy, anh đã tồn tại trên Trái Đất 27 năm nhưng lại không có tí tẹo kinh nghiệm yêu đương nào á?", Santa quay ngoắt sang anh sau khi chỉ đường cho Takeuchi tới phòng tập để phỏng vấn các thực tập sinh người Nhật khác.

Vào một ngày bình thường, Rikimaru sẽ hờ hờ vài tiếng coi như đồng ý.

Nhưng hôm này là ngày khác thường.

Anh chỉ có hai tiếng để ngủ sau tổng duyệt công diễn 3, lượng adrenaline phát ra khi điên cuồng tập luyện cũng dần chạm đáy và sự mệt mỏi thì đang chen lấn toàn bộ suy nghĩ.

Bên cạnh anh, mặc cho Santa và cơ hàm của ẻm hoạt động hết công suất, mặc cho ẻm vô cùng tích cực ca ngợi nữ giới ôi thật nết na, thì tất cả những gì còn lại trong đầu Rikimaru lúc này là: Santa cũng tập luyện rất nhiều mà nhỉ, sao mà em vẫn dẩy được vậy?

Đồ cổ thật rồi, Riki nghĩ một cách khô khan. Anh thường nhận được nhiều lời cảm thán về vẻ ngoài – từ các cố vấn cho đến các thực tập sinh vẫn luôn kính trọng gọi anh là "lão sư", họ đều nói anh trẻ ghê, không giống 27 tuổi chút nào.

Hờ hờ.

"Mask lúa mì" hân hạnh tài trợ chương trình này.

Không ai đào sâu về độ tuổi của anh như cách mà các thí sinh nhỏ hơn thường làm với Bá Viễn. Có lẽ cách biệt ngôn ngữ và văn hóa chiếm phần lớn trong chuyện này – việc chọc ghẹo một anh lớn Bá Viễn tốt bụng, hòa nhã sẽ dễ dàng hơn nhiều so với một thực tập sinh ngoại quốc.

Làm vậy có bất lịch sự không? Liệu đối phương có khó chịu khi bị nhắc về tuổi tác không? Không thể chắc chắn. Đặc biệt khi đối phương ở đây là Rikimaru, một trong những thí sinh có độ thảo luận cao nhất trong chương trình, chẳng ai muốn đứng phía đối đầu với anh cả.

Rikimaru cảm thấy đôi chút lo lắng. Tình huống này giống với lúc anh nhận được học bổng ngắn hạn tham dự lớp học nhảy ở LA. Lần đầu xa nhà, anh rất thích LA nhưng áp lực giao tiếp xã hội trong thời gian ngắn vẫn khiến anh quá tải.

Hầu hết mọi người trong lớp quen nhau. Tuy họ cũng rất thân thiện với người mới, nhưng tiếng Anh của Rikimaru lúc đó không tốt như bây giờ và anh nhớ mình đã phải vật lộn khá lâu để có thể nghe hiểu các cuộc trò chuyện xung quanh.

Anh đã nghĩ mình sẽ ngay lập tức làm thân với vài dancer người Mỹ, sau giờ học sẽ rủ họ đi chơi. Nhưng cũng chỉ mất năm phút để Rikimaru nhận ra rằng việc kết bạn này cần nhiều nỗ lực hơn anh tưởng tượng. Họ không khó gần, nhưng cũng sẽ không vì anh không nói ngôn ngữ của họ mà dành thêm thiện cảm cho anh.

Vì vậy, khi Rikimaru quyết định vào Chuang, sự xa cách này đã không phải lần đầu. Nhưng anh vẫn thừa nhận, rào cản lần này lớn hơn, học tiếng Trung khó hơn rất nhiều so với tiếng Anh. Rikimaru học chuyên ngành ngôn ngữ Bồ Đào Nha ở Đại học, nhưng trong phần lớn sự nghiệp biên đạo, anh dùng tiếng Anh – cần phải giao tiếp với các nghệ sĩ, nhóm nhảy và các biên đạo sư khác đến từ khắp mọi nơi trên thế giới. Đó cũng là lý do vì sao tiếng Nhật kì lạ của Rikimaru luôn có thể chọc cười Santa: người Nhật nói tiếng Nhật bằng giọng Anh.

"Thế còn, ờm... anh biết đấy... giục cưới?"*

Rikimaru chớp mắt bừng tỉnh. Santa vẫn đang kể về tình sử của ẻm hả - hoặc đang than vãn vì solo từ bé.

"Ai cưới?" Rikimaru lơ đãng hỏi lại, mong Santa không biết anh đã thả hồn đi chơi trong toàn bộ bài diễn thuyết 5 phút vừa qua của ẻm.

Santa đảo mắt nhìn anh. "Đừng bảo anh không biết em đang nói gì đấy nhé."

Ò.

Rikimaru thường xuyên chạy KPI với Santa. Họ nói chuyện về đủ mọi thứ, liên quan đến vũ đạo hoặc không, và đương nhiên, họ có thể đồng ý với nhau, cũng có thể bất đồng quan điểm. Nhưng về vấn đề này, Rikimaru biết anh chỉ đang vờ gật đầu cho qua.

Một trong những điều anh thích nhất ở Santa là niềm đam mê và cách mà em ấy bày tỏ cảm nhận của mình, thẳng thắn thể hiện điều mình thích.

Rikimaru chưa được hướng dẫn bài bản về truyền thông cho nghệ sĩ, nhưng bằng việc anh đã dành khá nhiều thời gian cùng các idol, cùng tham dự họp báo với họ, anh hiểu rõ cách người ta định hướng dư luận: nhận được một câu hỏi về chuyên môn, trả một câu trả lời về âm nhạc và biểu diễn, cuối cùng lại trở thành đích đến của sự chỉ trích.

Ngay cả khi trả lời phỏng vấn về các lĩnh vực chuyên môn, nghệ sĩ cũng phải thận trọng suy nghĩ đáp án để tránh biên tập ác ý. Vì vậy, nhắc đến chủ đề mà hầu hết người nổi tiếng đều muốn lướt qua thật nhanh – tình yêu – hoặc đưa ra một câu trả lời tiêu chuẩn "Em đang yêu đương với công việc", thì một chiếc Santa thành thật nói ra tất cả mong muốn của mình về một gia đình trong mơ khiến cho đạo diễn và các biên kịch vừa ngạc nhiên vừa thích thú.

Santa giống như một cuốn sách, dễ mở, dễ đọc, nội tâm của ẻm đều viết hết lên mặt, có lẽ đây là một trong những lý do cậu ấy được yêu thích và xếp hạng cao ngay từ đầu cuộc thi.

Rikimaru thì ngược lại, anh nhỏ nhẹ, dễ ngượng ngùng** và giống như phần lớn người Nhật, anh có xu hướng mỉm cười lịch sự khi gặp tình huống khó xử. Riki – bên ngoài mỉm cười, bên trong điên cuồng soạn văn để nói ra điều mình muốn – maru.

"Anh có Pochimaru - " Rikimaru nghe thấy chính mình nói vậy khi cả hai rẽ về phòng 405.

"Riki, em được biết Pochimaru là cún anh nuôi."

Nếu mình nói sai thì chắc chắn là do khác biệt ngôn ngữ, Rikimaru nghĩ thế. Nhưng dù có lý do để chống đỡ thì anh cũng không mong cuộc hội thoại này của mình với Santa bị ghi hình lại đâu.

Cậu chàng nhỏ tuổi hơn bày tỏ bất lực với câu trả lời của Rikimaru. Ái chà, nom cái vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép kìa, em đã rất tốt rồi, nhưng anh rất tiếc.

"Ừ thì – công việc khá bận mà, phần lớn thời gian anh làm việc, phần còn lại anh ngẩn ngơ."***

"Em hiểu nhưng yêu đương sẽ giúp anh thay đổi..." Trải qua 5 tháng sống trong ký túc xá cùng phần lớn các thực tập sinh không cùng tiếng mẹ đẻ khiến họ trở nên thành thạo ngôn ngữ cơ thể hơn bao giờ hết. Và ngay lúc này, khi Santa đã bắt đầu kích động bởi sự thờ ơ của Rikimaru, cậu quơ tay kịch liệt để thể hiện – "...theo hướng tốt hơn."

Ladies and gentlemens,

Kính thưa chư vị,

Xin hân hạnh giới thiệu, đây là một cậu trai vừa trưởng thành, cậu ấy chỉ chào đời khi Rikimaru đã bắt chân vào học nhảy, và cậu ấy đang cố gắng giảng giải cho anh về ý nghĩa của cuộc sống.

=.=

"Điều gì đến rồi sẽ đến," Rikimaru nở nụ cười thương hiệu. "Và trong lúc chờ đợi thì chúng ta nên dành thời gian sống cho hiện tại, em nói phải không nào?"

"Em biết," Santa giận xì khói gật đầu, rồi đột nhiên trở nên nghiêm túc. "Như em vừa nói với Takeuchi-san, em vẫn chưa thể tin rằng chúng ta có thể có nhiều fan đến vậy. Chúng ta đã đi được một quãng xa đấy nhỉ."

Rikimaru vừa mở cửa vừa gật đầu đồng ý. Họ là người đầu tiên về phòng – may mà AK chưa quay lại, Rikimaru nghĩ thế. Không phải Rikimaru ngại tâm sự về những chuyện này. Anh và AK, Vu Dương vẫn sẽ thoải mái trao đổi, nói chuyện với nhau kể cả khi có Santa, nhưng Rikimaru bây giờ chỉ muốn đi tắm thôi. Phải tắm nước thật nóng rồi phi thẳng lên giường nằm vài tiếng, ngủ dậy là đầy pin rùi.

Santa vừa vào cửa đã giật lấy quần áo mới treo ở móc trên chiếc giường tầng, làm rơi vài cái móc treo khác xuống đất. Đồ ngủ của Rikimaru nằm lẫn trong mớ lộn xộn bên cạnh gối, anh nhặt lên và vẫy tay chào Santa, ý là nói chuyện với em sau nhé, anh đi tắm đây~


===

(*):
Nguyên văn Santa hỏi "And, what about... you know... urges?", urges mình hiểu là thúc giục

Riki trả lời "What urges?", có thể hiểu là "giục gì cơ?".
Nhưng nếu dịch là "Thế còn, ờm... anh biết đấy... sự thúc giục?" thì nghe hơi kì nên mình để là giục cưới.

(**):
Bản gốc là "suffered from chronic shyness since he was a child": mắc chứng nhút nhát kinh niên từ khi còn nhỏ
mình dịch là "nhỏ nhẹ, dễ ngượng ngùng" vì mình khum thấy Riki nhút nhát :3 Lúc nhỏ lên sân khấu nhảy với mẹ, trung học lập Respect crew tham gia nhiều cuộc thi lớn nhỏ, 23 tuổi làm giám khảo Dance Vision vol.4, hai năm sau dẫn đội đi nước ngoài thi đấu; như thế không thể là người nhút nhát được. Chưa kể ảnh còn đi Mỹ rồi đi Brazil, Hàn Quốc...

(***):
what's left of it is time I need for rest and reflection: anh cần khoảng thời gian còn lại để nghỉ ngơi và suy ngẫm.
Mình dịch theo ý Riki hay nhìn tường trong phòng hoặc nhà vệ sinh để suy nghĩ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net