Phần 1: Khi bạn thân thất tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Mới hôm bữa, thằng bạn nói chung cũng thân nhẹ. Thân kiểu ngày xưa đạp xe đi học, đứa này lỡ đạp mạnh rách quần, đứa kia cởi áo cho bịt lại. Một ngàn năm sau vài ba cuộc tình lúc sâu lúc cạn, nó nhắn tin quen kiểu cộc lốc xưa nay mở đầu với cái icon mặt buồn:

     - Ê mày...


     - Mới chia tay nữa hả mậy?

     - Sao mày biết?

     - Tao ngửi.

     - Mà tao kể cho mày nghe đỡ buồn thôi, chứ mày đi tu, có yêu đâu mà biết, tao cũng không mong mày khuyên tao đâu.

     - Ê nhóc, dẹp ngay cái suy nghĩ đó nha cưng. Tao nói cho mày nghe, tao khác mày, ở chỗ cái đầu tao không có tóc với bộ đồ tao mặc không màu mè như tụi mày, với cái khác nữa là tao sống bằng lý tưởng. Còn lại không khác chi tụi mày, nghĩa là cũng đều là con người bình thường, máu trong người cũng đỏ, nước mắt chảy liếm cái cũng biết mặn, ai nhéo cái cũng biết đau. Không phải tu rồi là trở thành cục đá, không biết yêu thương hờn giận. Tu kiểu đó là trật đường.

   Mới hôm bữa xong, tao nằm viện, mấy anh chị Gia Đình Phật Tử qua thăm. Mấy ảnh mới nói giỡn, nói Thầy bệnh tim gì mà nằm viện miết, chắc mai mốt gắn cái tim rô bốt vô là khỏi nhập viện. Cái có chị ngồi bên nói, gắn trái tim rô bốt vô rồi là không còn thương yêu chi hết. Tao nghe chị nói ngồi nghĩ mà thấy hay. Đúng con người mình có trái tim là để thương yêu, để chia sẻ và đồng cảm. Tu là tập thương yêu rộng lớn. Tao nói với mày, một vị Thầy hay Sư cô nào dám đứng lên vỗ ngực nói mình chưa từng có tình cảm cá nhân với người khác giới nào, tao khẳng định người đó tu trật đường rầy.

   Nhiều người cứ nghĩ là tu là không biết yêu, tu là không biết cảm tình nam nữ gì nữa. Hễ thấy ai lộ chút tình cảm đó ra là chê trách kêu tu kiểu gì lạ vậy. Ủa, chứ tu là phải mặt lạnh như tiền hay ngồi im như ông Phật mới gọi là tu à? Thầy tao từng dạy, mấy đứa con tu tới chừng nào mà thấy nước mắt mình còn rơi, máu mình còn chảy, là mấy đứa con tu đúng đường. Còn mà thấy chuyện gì cũng lạnh tanh, dửng dưng trước cuộc đời, cho là mình tu rồi nên bất động thì làm ơn cởi áo tu ra giùm, trật đường rầy rồi. Tu kiểu đó phí cơm thí chủ.

   Nói thật với tụi mày, tu cũng biết yêu. Ngoài tình yêu rộng lớn ra cũng khao khát riêng cho mình một tình yêu riêng chứ, con người mà. Tu là thiếu thốn tình cảm, nhiều khi thương một ai đó đến đau lòng, nhưng rồi cũng để đó, biết làm sao được. Tao cũng từng yêu, huynh đệ tao cũng từng yêu, và cũng từng đau vì yêu. Nhưng rồi cũng nhờ cái áo này cản lại, và cũng không muốn mất đi cái giá trị của cái áo này.

   Mày có biết tại sao thường xuyên thấy mấy Thầy mấy cô hay rờ lên trên đầu không? Là để tự nhắc bản thân mình là người tu rồi, nên phải gác lại những cái riêng tư đó qua một bên, giữ cho riêng mình thôi. Và đến bây giờ tao vẫn tự hào là người biết yêu, đã từng yêu, nhưng không bao giờ vì nó mà vấy bẩn cái áo tao đang mặc.

   Đó là chuyện của tao, còn tới lượt mày. Mày thất tình, kệ xác mày, nhưng với tư cách là bạn, tao khuyên mày một điều. Cái mày đang có là tuổi trẻ, nên tất cả những gì mày gặp trong quãng đời tuổi trẻ thì phải biết trân trọng. Yêu nhiệt tình, và đau cũng phải nhiệt tình. Tao mới đọc bài của Thầy Mộc Tư xong, ổng nói tình yêu tốt nhất là cứ như một kẻ say, cứ ngà ngà say vậy mà sống sót qua những cơn đau của ái tình.

   Mỗi người trong cuộc đời này mình gặp, ai rồi cũng chỉ đi chung một đoạn đường rồi rẽ hướng, không ai là bên cạnh mình mãi mãi. Cũng có lúc gặp hết những người trên cuộc đời, đi đến cuối đường mới thấy có người đứng đợi mình ở đó.

   Nên cứ đau thật nhiều rồi tiếp tục yêu nha nhóc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net