Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ám Hương

Thể loại: cổ trang, cung đấu

Edit: Cáo

Nguồn : http://bhlm.wordpress.com

Số chương: 410 chương

 Truyện được post với sự đồng ý của editor. Rất cám ơn bạn Cáo đã dành thời gian và công sức để hoàn thành bộ truyện này.

Chương 1: Nhàn khán mãn đình hoa lạc kính

“Nhàn khán mãn đình hoa lạc kính, nhưng bi trong lòng một mảnh thu!” (dịch thô: rảnh rỗi ngồi nhìn hoa rơi chật lối mòn, trong lòng thương tiếc nỗi buồn thu sang). Thường Hy hiện tại rốt cuộc hiểu được một khi nữ nhân khát vọng quyền lực, so với nam nhân còn ác độc tuyệt tình hơn!

Sĩ – nông – công – thương! Chỉ vì nhà nàng là thương nhân, cho nên nàng địa vị ti tiện. Ngay cả là thương hộ phú giáp cả một phương, nàng vẫn như cũ bị người ta xem thường. Có lúc có tiền cũng không phải đại biểu cho được người khác coi trọng, quan trọng nhất vẫn là thế lực.

Vì muốn thay đổi địa vị cho cả nhà, vì có thể để cho gia tộc Ngu thị thoát khỏi cái danh thương nhân đê tiện, vì đời sau của Ngu thị có thể duỗi thẳng lưng ra đường, từ nhỏ nàng đã bị giáo vô số lễ nghi quy củ, sách vở chồng chất vây quanh… Khi đó mặc dù rất mệt nhưng là vẫn vui vẻ, không giống bây giờ…

“Ngu tỷ tỷ, Thái tử gia đến chỗ Phùng lương đễ, tỷ trước cứ đi ngủ đi!” Triêu Hà thận trọng nói, sắc mặt có chút bất an.

Khóe miệng Thường Hy chậm rãi nâng lên thành một nụ cười lạnh, yên lặng gật đầu một cái, lúc này mới nhìn Triêu Hà nói: “Muội đi ngủ trước đi, không cần để ý đến ta, sáng mai còn phải làm nhiệm vụ, chớ để không dậy nổi!”

Triêu Hà còn muốn nói gì, cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài trong lòng, lặng lẽ xoay người đi ra ngoài. Thời điểm đi tới cửa đột nhiên xoay người lại cắn răng nói: “Ngu tỷ tỷ, có một số việc tỷ phải thông suốt, Thái tử điện hạ ngài ấy…”

“Triêu Hà, muội nói nhiều quá, đi nghỉ ngơi đi!” Thường Hy có chút không vui, khuôn mặt tuyệt mỹ treo một tầng sương mỏng, giống như cái loại khói lạnh mùa thu mờ mờ trên mái ngói cong, làm cho lòng người không nhịn được mà phát run. Triêu Hà yên lặng lui xuống, thuận tay giúp Thường Hy khép lại cửa.

Vãn Thu đang đợi ở ngoài, thấy Triêu Hà đi ra liền vội tiến lên phía trước, nhẹ giọng hỏi: “Như thế nào, Ngu tỷ tỷ có tức giận hay không?”

Triêu Hà lắc đầu một cái, thở dài nói: “Nếu là tức giận ngược lại tốt lắm, nhưng là càng không tức giận càng làm cho người ta cảm thấy bất an. Vãn Thu, ta sợ…”

Triêu Hà còn muốn nói gì đó lại bị Vãn Thu lôi đi, đưa tay kéo kéo góc áo ngồi xuống ngay cạnh cửa ra vào. Họ đều là những cung nữ không có trách nhiệm phải trực đêm, nhưng vẫn phải coi chừng, không thể rời đi, không thể để cho Ngu tỷ tỷ xảy ra chút ngoài ý muốn nào.

Trong phòng, những lời đối thoại của hai người đều bị Thường Hy nghe thấy. Sầu bi giữa hai hàng lông mày nhàn nhạt tản đi một chút. Nàng sẽ không tự sát, càng không sa sút. Người khác muốn đem nàng dẫm dưới chân, nàng càng kiên cường. Nàng không tin vào số mệnh, càng không tin cả đời này đều bị người khác dẫm dưới chân.

Hôm nay nàng chỉ là một cung nữ trong Đông cung, danh vị cung nữ này đúng là náo nhiệt, nhưng tất cả náo nhiệt đều do nam nhân kia ban cho. Mà nam nhân kia, lòng của hắn nàng không thể nào đoán được.

Tinh thần có chút hoảng hốt, nàng lại nghĩ tới tuyển tú năm ấy. Khi đó bọn họ còn rất đơn thuần, ngay cả biết thâm cung không dễ vào nhưng trong lòng vẫn luôn có ánh mặt trời, luôn có hy vọng, một lòng mong muốn xông về phía trước. Hắn cùng với nàng, gặp nhau lúc ấy sao mà tình cờ, thậm chí nàng còn to gan động thủ đánh hắn!

Chương 2: Khởi đầu do cuồng ngôn mà rước họa

Hết thảy tuyển tú đều không thoát được bốn phương diện, đó chính là đức, ngôn, dung, công. (phẩm hạnh, lời nói, nhan sắc, khéo tay)

Đức mặc dù xếp đầu, nhưng là tục ngữ đã nói, đường dài mới biết ngựa hay, lâu ngày mới thấu lòng người, có thể thấy đức hạnh này là thứ cũng không thể nhìn ra được, phần lớn là dựa vào người khác đưa ra lời phán định với vị danh môn khuê tú này. Mà đã là lời bình thì hầu như tất cả cũng không thể làm cho người ta tin được.

Ngôn xếp thứ hai, đó là muốn khảo sát miệng lưỡi một nữ nhân, bình thường là thông qua hỏi thăm đối đáp để hiểu rõ. Thật đúng là lưỡi nở hoa sen, miệng lưỡi lưu loát ở chỗ này có thể tận tình phát huy. Dĩ nhiên cũng phải có chút trình độ, nói quá nhiều sẽ bị người ta chán ghét, nói vừa đủ có thể khiến người người cùng vui. Từ đó thấy được “ngôn” là một trong những vòng thi vô cùng quan trọng.

“Dung” xếp thứ ba. Những tú nữ này hoặc đoan trang hoặc kiều mỵ, hoặc khả ái hoặc ôn nhu… giống như trăm hoa đua nở, ghen chết mắt người. Dĩ nhiên, góc độ thưởng thức của mỗi người là bất đồng. Các nữ nhân thì thích đoan trang khuê phạm, cực chán ghét vẻ dụ dỗ mị hoặc. Mà nam nhân thì ngược lại, đoan trang lấy làm chính thê như đồ bài biện trang trí, cho mọi người nhìn vào mà thưởng thức, dụ dỗ lại lấy được hoan tâm của họ, có thể nói là thê thiếp đều có, không gì sung sướng hơn!

“Công” xếp hạng cuối cùng, nữ công gia chánh chính là hạng mục mà mỗi nữ tử bắt buộc phải có. Cái này bỏ qua không được, mặc dù là đứng thứ cuối nhưng lại vô cùng quan trọng. Mỗi tú nữ sau khi vào cung, may mắn vượt qua ba cửa ải đầu tiên đều phải dâng lên một bức tranh thêu, sau đó lại để cho mấy vị Tần phi trong hậu cung tiến hành chọn lựa. Cho nên cửa này tuyệt đối không được bỏ qua!

Trải qua nửa tháng cạng tranh tàn khốc, mấy trăm người trúng cử chỉ còn sót lại năm mươi người, còn lại đều bị phân đi làm cung nữ của các cung.

Mà trong số năm mươi người ở lại này, sẽ chọn ra bốn vị Vương phi cùng với năm vị Lương đễ, hai vị Nhụ tần, bốn vị Bảo lâm. Nhưng lần tuyển tú này không chọn Thái tử phi, không biết Hoàng đế lão tử nghĩ thế nào, dù sao cũng đã ra một đạo thánh chỉ, Thái tử phi chờ sau này định đoạt!

Như vậy tính toán, bốn vị Chính phi, năm vị Lương đễ, mười Nhụ tần, hai mươi Bảo lâm chính là ba mươi chín người. Năm mươi trừ đi ba chín còn lại mười một người. Nói cách khác, trong năm mươi người này sẽ có ba mươi chín người tiến vào cung điện của các hoàng tử, mười một người dư lại có thể đi làm cung nữ, cũng có thể bị xung vào hậu cung của Hoàng đế lão tử.

Tất cả còn chưa kết luận được, nhưng là năm mươi người được chọn, Thường Hy thật bất ngờ cũng trúng tuyển. Theo lý mà nói, lấy gia thế nhà nàng tuyệt đối không thể đứng ở trong nhóm năm mươi người, thật là kỳ quái nha! Thường Hy cho là mình sẽ ở trong một trăm người bị lưu lại làm cung nữ, không nghĩ tới mình cư nhiên lại lọt vào nhóm năm mươi!

Ngày đầu tiên vào Vĩnh Hạng cung, Thường Hy thật sự không chịu nổi mấy nữ nhân cứ nhìn chằm chằm mình, ánh mắt như muốn giết người, len lén chạy ra cửa sau Vĩnh hạng cung, nhìn bầu trời óng ánh trong suốt, cỏ cây mơn mởn, cả vườn nở rộ hoa tươi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chẳng qua là đã quen mặc tơ lụa mềm mại, hiện giờ trên người lại là trang phục không phải vật liệu thượng thừa, cảm thấy có chút bí bách, không khỏi đưa tay xoa xoa chỗ gáy bị ngứa, nhỏ giọng oán giận nói: “Y phục này dùng cái chất vải rách rưới gì đây, thật là không thoải mái!”

“Một cung nữ nho nhỏ mà giọng điệu cũng thật lớn!”

Thanh âm một nam tử truyền đến, mang theo chút châm chọc. Thường Hy thân thể cứng đờ, vội thu tay lại. Nàng cư nhiên lại lớn mật rồi, ở trong hậu cung này cũng không thể tùy tiện nói lung tung. Lần này thì thảm rồi, bị phát hiện, sẽ không lôi mình ra đánh chết đi???

Chương 3: Mới gặp gỡ, gặp lại không nhận ra.

Thường Hy đưa lưng về phía người nọ, theo bản năng liền muốn trốn. Chân vừa muốn nâng lên, chỉ nghe sau lưng có một thanh âm truyền tới: “Ngươi là tú nữ tham gia tuyển chọn, muốn chạy? Ngươi còn có thể chạy đi nơi nào?”

Nghe được sự chế nhạo trong thanh âm kia, Thường Hy có chút tức giận. Người ta nói đúng a, mình là tú nữ, mặc áo tú nữ, chính là nếu có chạy đi cũng sẽ bị truy ra được. Lúc này chạy trốn căn bản là làm điều thừa. Nghĩ tới đây, hung hăng hít một hơi, bất kể người đến là ai, trước phải qua được cửa ải này mới nói tiếp được.

Nỗ lực để cho mình tĩnh tâm hít thở, sau đó nở ra một nụ cười hết sức thỏa đáng, chậm rãi xoay người lại, khi nàng trông thấy người phía sau thì không khỏi giật mình. Xếp thành một hàng, lại là năm vị mỹ nam ngọc thụ lâm phong, thần trí Nhược Hy trong nhất thời còn chưa có bay về được.

Thường Hy mặc dù mặc áo tú nữ sắc hồng, màu sắc nhàn nhạt nhưng là không chút nào che giấu được ánh sáng phát ra trên người nàng. Chân mang giày tơ, đầu cài trâm đồi mồi, thắt lưng treo dải lụa mềm, vành tai gắn minh nguyệt châu, ngón tay trắng nõn như búp hành, làn môi kiều mị đỏ thắm. Thật đúng là mỹ nhân yểu điệu bước ra từ trong làn sương mỏng, đẹp đến mê người.

Quả nhiên là một tuyệt thế giai nhân, toàn thân đều phát ra thần thái khiến người khác không thể bỏ qua. Lông mi mềm mại như cánh bướm, đôi mắt như hai suối nước tĩnh mịch mà thâm ảo, khóe miệng cong cong tươi cười, khiến cho năm vị mỹ nam trong lúc nhất thời đều trở nên sững sờ, không ngờ trong nhân gian còn có một mỹ nữ xinh đẹp như vậy.

Thường Hy biết mình là cực đẹp, thế nhưng khi nàng nhìn thấy tận mắt năm phong thái khác nhau, mỹ nam tử thần thái bất đồng có chút ngẩn người nhìn mình, không khỏi không nhịn được cười khẽ một tiếng, nói nhỏ: “Một đám ngốc tử!”

Năm mỹ nam nhất thời phục hồi lại tinh thần, một người trong số đó sắc mặt đỏ bừng, nhìn Thường Hy tùy tiện la ầm lên: “Ngươi nói ai ngốc tử?”

Nghe âm thanh thì ra đây chính là cái người vừa nãy gọi mình lại, Thường Hy không khỏi giương mắt nhìn lên. Hắn cùng bản thân cũng không chênh lệch gì lắm, sêm sêm tuổi nhau, nhưng chỉ vì một câu mà đã tức giận giơ chân, có thể thấy được là một người thẳng tính, không khỏi muốn chọc hắn: “Ai nha, ngươi không thấy sao? Cũng không phải đang ở trước mắt ta sao?”

Giờ phút này Thường Hy tập trung nhìn chằm chằm nam tử vừa phát ngôn khi nãy, nam tử kia thế nhưng trong lúc nhất thời còn chưa có lấy lại được tinh thần. Xung quanh bất chợt phát ra tiếng cười lớn, chỉ nghe có một thanh âm hết sức dễ nghe vang lên: “Không nghĩ tới tú nữ năm nay lại có thể khiến người ta vui mừng ngoài ý muốn như vậy!”

Thường Hy quay đầu nhìn về phía nam tử vừa nói chuyện, chỉ thấy hắn mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, một đôi tròng mắt đen láy tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng, khóe môi tựa tiếu phi tiếu ôn hòa như gió. Dùng từ dịu dàng như ngọc để hình dung nam nhân này là vô cùng thích hợp rồi.

Thường Hy chỉ cảm thấy gương mặt có chút đỏ lên. Đây thật là cái loại mỹ nam dịu dàng khiến người ta không dứt ra được, nàng không khỏi mở to mắt, không muốn bị người ta nghĩ là hoa si, hư danh tiếng. (hoa si: mê zai đẹp)

“Này, ngươi tại sao lại nói ta là ngốc tử?” Nam tử mới vừa rồi bị chế nhạo không chịu bỏ qua, sải bước đi tới trước mặt Thường Hy, cao giọng chất vấn.

Thường Hy không kịp đề phòng, trong lúc nhất thời bị dọa sợ giật mình, theo bản năng lui về phía sau một bước, mặt mày hơi giận, nhìn chằm chằm hắn nói: “Thật là không có lễ nghĩa, thật thô lỗ!”

Nam tử kia giống như bị trứng gà chẹn họng, mặt đỏ bừng, mở lớn mắt nhìn Thường Hy, hận không thể đem nàng nuốt vào bụng, hai tay nắm thành đấm kêu răng rắc.

Thường Hy nuốt nước miếng lui về phía sau một bước, nghĩ thầm người này không phải là muốn đánh nàng đó chứ?

Chương 4: Ngươi tới ta đi, sắc bén đối đáp.

“Ngươi còn dám nói như vậy, có tin hay không ta đánh ngươi?” Nín nửa ngày, nam nhân kia rốt cục cũng thốt ra được một câu mang tính uy hiếp nghiêm trọng.

Thường Hy nhìn nam tử trước mắt, vẻ mặt của hắn làm người ta cực kỳ muốn cười. Nàng thừa nhận nếu một nữ hài tử nhìn thấy bộ dáng này của hắn, đoán chừng sẽ sợ tới mức chảy hai hàng lệ nhỏ, tỏ vẻ nhu nhược. Mẹ nàng đã từng cực kỳ nghiêm túc nói: vũ khí lớn nhất của nữ nhân chính là nước mắt.

Chỉ tiếc đấy chỉ đối với các nữ nhân khác thôi. Đối với Thường Hy mà nói, đó thật là nói nhảm, nam nhân tại sao phải khiến nữ nhân rơi nước mắt mới chịu bỏ qua? Được rồi, nàng cũng thừa nhận nàng chỉ dám nói trong lòng vậy thôi, ai bảo quy củ là lớn nhất đây? Đối với cái người bởi vì phạm sai lầm mà phải quỳ n lần tại Từ đường mà nói, vững vàng nhớ rõ một câu, trong lòng thích sao thì nghĩ vậy, thích gì thì nói nấy, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả bộ thông hiểu lễ nghi quy củ, tránh để người ta bắt được nhược điểm.

Thường Hy cũng rất muốn đối với bộ mặt giận dữ này, đôi mắt đẹp nháy vài cái, nước mắt doanh tròng, làm ra vẻ đẹp yếu đuối nhu nhược… Nhưng là… Nhưng là… Ông trời a, nàng thật sự không khóc được, gương mặt này làm cho người ta thật sự mắc cười!

Vì mặt mũi của người khác, Thường Hy rất là biết ý tứ ngồi xổm xuống, hai tay che mặt, bả vai kịch liệt run rẩy. Này cũng không dễ dàng a, muốn cười, lại còn phải giả làm một bộ ủy khuất như vậy!

“Lão Tam, đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không nên động một tí là vung nắm đấm. Nhìn xem một tiểu cô nương nũng nịu bị ngươi dọa cho phát khóc, chậc chậc, ngươi chừng nào thì mới sửa được cái tật xấu này?”

Thương Hy nghe được thanh âm có chút hả hê, trong lòng thầm nói: phi, bà đây há có thể bị hắn hù dọa?

“Đại ca, ta cái gì cũng còn chưa có làm, nàng là quá sợ hãi, thật là nhát gan! Chơi không vui, thật là chơi một chút cũng không vui!” Nam nhân được gọi là lão Tam còn thật sự nói lên cảm thụ.

“Tam đệ, nói ngươi cái gì tốt không làm lại luôn lỗ mãng như thế này. Nhìn xem ngươi đem cô nương nhà người ta dọa sợ, về sau cũng không được như vậy nữa!”

Thường Hy nghe được thanh âm dịu dàng, nói liên tục vẫn giữ được vẻ dịu dàng, thật là một người khiêm tốn. Trong lòng nàng còn đang suy nghĩ lung tung, chỉ thấy chủ nhân của thanh âm đã ngồi xổm xuống cạnh nàng: “Cô nương, Tam đệ ta luôn luôn lỗ mãng, cô không cần phải để trong lòng. Thật ra thì con người hắn tốt vô cùng!”

Thường Hy nơi nào đang khóc, nàng đang cười… Đang cười có được hay không? Nhưng nàng cũng không dám ngẩng đầu lên lớn tiếng nói câu này, sợ người khác giận giữ tát nàng một cái, lợi bất cập hại, nàng nhẫn, cố gắng tiếp tục nhẫn!

Thấy Thường Hy vẫn như cũ vùi đầu ở hai tai không chịu đứng dậy, nam tử kia không thể làm gì đành bất đắc dĩ đứng dậy, nhìn bốn người còn lại.

Một người trong số đó tuổi dường như nhỏ nhất, nhưng thái độ lại cực kỳ tăm tối, đi tới trước đạp mạnh một bước, đứng ở trước mặt Thường Hy, hừ lạnh một tiếng nói: “Cũng chỉ là một tú nữ, đáng giá các huynh hao tâm tốn sức đi dỗ dành, hừ?!”

Thanh âm nam tử này lạnh lùng, mang theo một tia âm trầm. Thường Hy không thích, trong lòng oán thầm, bà đây cũng không muốn cho ngươi dụ dỗ, ai cho ngươi tới? Mình không bị coi thường thì đứng một bên đi, giọng điệu lại lớn như vậy, cũng không biết là tiểu thái giám trong cung nào, vẫn còn ở đây sĩ diện. Nếu ngày nào đó bà đây bay lên làm phượng hoàng, cẩn thận ta tìm ngươi xúi quẩy!

“Nàng không có khóc, nàng đang cười!”

Một thanh âm không có chút độ ấm xuyên qua không khí truyền đến lỗ tai Thường Hy. Trong lòng cả kinh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhưng không nghĩ tới lại chống lại một đôi tròng mắt đen lạnh như băng sâu không thấy đáy. Thường Hy dám ngửa đầu lên trời thề, nàng nhìn thấy trong hai tròng mắt đen đó, rõ ràng là cười nhạo!

Chương 5: Khoảnh khắc lần đầu gặp mặt.

Thường Hy nhìn đôi con ngươi trước mắt kia, tròng mắt ấy sâu thẳm giống như biển cả mênh mông, trong bình tĩnh mang theo mãnh liệt, lại tựa như sương khói mùa thu, lạnh bạc khiến lòng người không tự chủ mà run sợ. Lần đầu tiên Thường Hy cảm thấy trong lòng tản mát ra lạnh lẽo, trong lúc nhất thời quên mất phản kháng, theo bản năng đứng dậy lui về phía sau một bước.

Chỉ thấy nam tử kia, mũi hừ một tiếng khinh thường, trong khinh miệt lại mang theo châm chọc, khẽ mở môi mỏng, thanh âm lạnh như băng nhẹ nhàng bật ra ngoài: “Không thú vị! Mãng phụ!” (người phụ nữ lỗ mãng).

Thường Hy sững sờ nhìn nam tử kia, nhìn trên khuôn mặt cương nghị của hắn một màn châm chọc chói mắt, tư tưởng phản chiến trong lòng lập tức xông ra. Nàng Ngu Thường Hy cho đến bây giờ đều là trừ cha nàng ai cũng không dám động đến, trừ cha nàng cũng không có ai có thể làm cho nàng sợ hãi. Dĩ nhiên, thân ở hoàng cung cũng phải cẩn thận một chút, thận trọng, nhưng là… Nhưng là nàng cũng không mặc cho người ta chà đạp tôn nghiêm của nàng.

Năm vị nam tử trước mắt, đều mặc phục sức tiểu thái giám, địa vị còn không bằng mình, lại dám khi dễ nàng, đây há chẳng phải là lật trời sao?

Dưới cơn thịnh nộ Thường Hy không chút nào chú ý tới năm người mặc dù là mặc trang phục thái giám nhưng giọng nói thì cùng với thái giám hoàn toàn không đồng dạng. Dĩ nhiên, chuyện này không thể trách Thường Hy, trước khi vào cung nàng chưa bao giờ gặp qua thái giám, càng chưa có nghe qua thái giám nói chuyện. Sau khi vào cung phần lớn cũng là quản sự mama dạy bảo, đối với thái giám cùng với nam tử khác nhất thời còn chưa có nhận ra sự khác biệt.

Vì vậy, một con mèo nhỏ dưới cơn tức giận mà nhe nanh giương vuốt, nhìn nam tử xoay người muốn đi quát: “Ngươi đứng lại!”

Một tiếng rống giận này, nhất thời khiến bốn nam tử đang vây quanh có chút kinh ngạc. Nam tử mới vừa rồi bị Thường Hy chọc giận đang muốn lên tiếng lại bị lão Ngũ ngăn lại, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng mà nói: “Khó nhìn được Thái tử gia kinh ngạc, ngươi cũng không muốn xem náo nhiệt?”

Lão tam Tiêu Vân Thanh sửng sốt, mặt mày thoáng chốc hiện lên vẻ tươi cười, nhìn lão Ngũ nói: “Được, lão Ngũ, ngươi đủ thâm trầm đấy!”

Lão Ngũ Tiêu Vân Bác nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhìn Thường Hy chạy về phía Thái tử đương triều Tiêu Vân Trác, khóe miệng nhẹ cong, nói: “Thâm trầm, người nào sánh được bằng Thái tử?”

Tiêu Vân Thanh không nói, hàm răng ken két vang dội, hắn đã vô số lần thua bởi ám chiêu của Thái tử, nghĩ tới đây liền ngậm miệng lại, hắn cũng muốn xem Thái tử gia phản ứng như thế nào.

Đại hoàng tử Tiêu Vân Dật nhanh tay kéo lại nhị hoàng tử Tiêu Vân Triệt đang muốn xông ra ngăn lại Thường Hy, khuôn mặt cuồng ngạo thoáng một tia cười, nhẹ giọng nói: “Nhị đệ, hấp dẫn khi nhìn là cần nhìn, tốt bụng không nhất định sẽ có báo đáp tốt đâu!”

Tiêu Vân Triệt nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân Dật, đang định nói chuyện, lại đột nhiên nghe được tiếng rống giận dữ của Tiêu Vân Trác, giương mắt nhìn sang, toàn thân đã sợ ngây người! Chỉ thấy đôi tay thon dài trắng nõn như tuyết của Thường Hy không chút thương tiếc mà uốn véo ở lỗ tai Tiêu Vân Trác, nàng một tay chống nạnh, lảm nhảm cả giận nói: “Ngươi nói người nào không thú vị? Ai là mãng phụ? Ngươi một cái thái giám nho nhỏ cũng dám cư nhiên mắt chó nhìn người thấp? Tuổi còn nhỏ không học cái hay cái đẹp, lại đi học cái hư hỏng của mấy lão thái giám xảo trá, người nhà ngươi như thế nào dạy ngươi?”

Thường Hy dừng lại cuồng oanh loạn tạc. Đừng bảo là Tiêu Vân Trác, ngay cả mấy vị hoàng tử còn lại cũng bị kinh trụ, chưa từng gặp qua nữ nhân trong hoàng cung mà còn dám cay cú như thế. Trừ bỏ gào thét trong lòng, một câu cũng không nói lên lời!

Chương 6: Không biết khách quý tới

“Buông tay!” Tiêu Vân Trác mặt lạnh sung huyết đỏ bừng, trong mắt phát ra lạnh lẽo như băng thẳng tắp bắn về phía Thường Hy.

Không thấy thì thôi, càng nhìn Thường Hy càng phát tức giận, nhìn hắn quát: “Trừng cái gì mà trừng? Muốn người khác nghe lời ngươi, cúi mình trước ngươi sao? Nghe mấy lời ngươi nói vừa rồi, phàm là tiểu cô nương cũng đã phải lấy cái chết mà minh chí rồi!”

“Vậy ngươi trực tiếp đi tìm chết đi!” Tiêu Vân Trác đời này chưa từng thấy qua nữ nhân nào thô lỗ như vậy. Hôm nay ngay trước mặt các huynh đệ, mặt mũi của hắn bay sạch rồi, về sau cũng không còn ở hoàng cung lăn lộn được nữa. Đáng chết! Hắn nên trực tiếp một cước đá chết nữ nhân điên này!

Tiêu Vân Trác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net