Chap 8 - CUỘC GẶP Ở NHÀ ĂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này hơi nhàm chán, mong các bạn thông cảm nhé!

Chúc các tình iu đọc truyện zui zẻ!!!

------------------------------------------------------------------------------------

Saki nãy giờ vẫn đóng vai vô hình, vẫn chưa hết ngạc nhiên vì nụ cười đẹp mê hồn của Edward. Ông chủ luôn nói rằng, chọc cho Edward cười tươi như thế ngang bằng với tỷ lệ xây được một con đường bắt lên cung trăng. Thật không ngờ... Ngay từ khi đặt chân vào gia tộc phù thủy vĩ đại Sagittarius này, theo như cô thấy, thì Edward là người khó tính nhất, mặc cho cậu ấy luôn ngụy trang bằng nụ cười mím chi. Vẫn còn chìm trong suy tưởng, cô giật bắn người khi Edward gọi đến tên mình:

- Saki, cô thay đồ cho tiểu thư nhé. Tôi ra ngoài đây. - Cậu cúi chào tiểu thư Diana, rồi xoay người bước ra ngoài. 

Vẫn còn lâng lâng vì nụ cười của chàng quản gia, Diana ngoan ngoãn nghe lời, thay chiếc đầm ngủ trắng tinh bằng chiếc váy cổ vuông, màu xanh dương, chân váy dài đến tận đầu gối mà cô người hầu đưa cho. Cho đến khi cô hầu đang loay hoay cột dây thích ngực đằng sau, cô mới sực nhận ra một điều quan trọng, cô dè dặt hỏi:

- Ờ... Saki này. Sáng sớm nay... lúc tôi về phòng... ơ ... bất tỉnh. Ai đã thay đồ cho tôi vậy?

- Thưa tiểu thư, cái đó thì tôi không biết. - Saki nhanh nhảu trả lời, rồi nhíu mày nói thêm. - Ưm... chắc là Edward đấy ạ.

- Cái gì? - Quai hàm của Diana dài ra, một hòn đá lớn trong lòng cô rớt "bịch" xuống. Chẳng lẽ cậu ta đã... 

- Vâng. Vì Edward đi đón tiểu thư về mà. - Cột xong dây thít ngực, Saki quay sang làm tóc cho cô, khẳng định một cách chắc chắn hơn.

- Không, ý tôi là... - Diana vặn vẹo hai bàn tay, khổ sở tìm hướng giải thích, nhưng chỉ như thế , cô hầu gái đã hiểu ra vấn đề:

- À, ý tiểu thư hỏi là cậu ấy thay đồ cho cô bằng cách nào chứ gì? - Saki cười tủm tỉm. - Cái đó thì tiểu thư khỏi lo, cậu ấy thay đồ cho tiểu thư bằng phép thuật đấy ạ. 

- Phù... - Diana thở phào nhẹ nhõm.

10' sau

Khi Diana bước ra khỏi phòng, đã thấy Edward đứng đợi ở ngay cửa. Cậu nói:

- Đi thôi, thưa tiểu thư. - Và thế là cậu ấy đi trước dẫn cô đi qua các hành lang, dẫn đến Nhà ăn. Diana vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh, cô nhận xét:

- Giống như lạc giữa một cung điện cổ tích vậy.

Edward không nói gì, chỉ lẳng lặng đi về phía trước. Cô hỏi:

- Edward, tại sao hồi nãy cậu không dẫn tôi đi luôn mà phải đẩy đến tận phòng?

- À, vì đó là món quà bất ngờ của gia tộc. - Edward nhẹ nhàng giải thích. - Họ sẽ tổ chức một bữa tiệc đoàn tụ lớn vào ngày mai, để đón cô trở về.

- Vậy sao họ không đón tôi ngay từ khi tôi ở thế giới con người? - Cô hạch sách hỏi.

- Vì đó là ý kiến của tôi. - Giọng cậu vẫn nhẹ như gió. Cậu không biết hoặc giả vờ không biết, phía sau lưng cậu, cơn giận của Diana đang nhen nhóm trở lại. Cô im lặng, tiếp tục bước theo cậu. Đi đến một cánh cửa lớn mạ vàng, cậu phất tay, nó lẹ làng mở toang ra, rồi tiếp tục cất bước. Nhưng Diana thì không vậy, ngay từ khi bước qua cánh cửa, cô đã được những bức tranh treo hai bên tường chào đón. Những nhân vật trong tranh huýt sao, vẫy tay, một số trường hợp thì hè nhau hát vang tên cô, một số khác thì bật khóc nức nở, quá ồn ào, cô chỉ nghe được lõm bõm vài câu:

- Thật vui khi được gặp lại đứa chắt 5 đời của ta...

Cô thích thú lên tiếng hỏi Edward, bây giờ cậu đã dừng lại để chờ cô:

- Làm sao họ lại có thể nói chuyện, hoạt động khi đang ở trong khung tranh thế? - Trong đầu cô thầm nghĩ, y như truyện Harry Potter vậy.

- Vì trong mỗi bức tranh có chứa một phần linh hồn của họ. - Edward kiên nhẫn giải thích, rồi cậu lại xem đồng hồ, nói. - Chúng ta phải nhanh thôi, thưa tiểu thư. - Cậu bước đi nhanh hơn, Diana đành miễn cưỡng đi theo.

Sau khi đi qua các dãy hành lang dài bằng đá cẩm thạch sáng bóng, vô số cánh cửa lớn nhỏ. Cuối cùng, Edward và Diana đã đến được cái nơi gọi là Nhà ăn. Nhà ăn không đơn giản là " nhà ăn ", mà nó còn là nơi tổ chức những bữa tiệc đình đám, sinh nhật, ... Theo như Diana phỏng đoán, Nhà ăn này có khả năng chứa tới một ngàn người. Rộng thênh thang, với ba dãy bàn lớn chạy dài thẳng tắp từ đầu này đến đầu kia của Nhà. Nhưng bây giờ, nó khá là vắng người. Chỉ có dăm ba người hầu dọn dẹp mà thôi. Họ kính cẩn cúi chào cô rồi tiếp tục làm việc của mình. Đang thong thả ngắm lấy ngắm để nó, thì Edward nhấn vai cô xuống:

- Hãy cúi xuống thưa tiểu thư. - Cô quýnh quáng thụp người xuống, hai quả cầu lửa to đùng đang rượt đuổi nhau ngay phía trên đầu cô. Khi cả hai đã đứng thẳng người lại, một giọng nam vang lên:

- Ấy! Có phải là Diana không? - Một chàng trai xuất hiện từ đằng xa, mái tóc hung hung, làn da hơi rám nắng, khuôn mặt chữ điền khá đẹp trai, đang tiến lại gần. Bỗng cậu bị tống thẳng vèo vèo bay cắt ngang qua căn phòng, đụng phải xe đẩy đầy chén dĩa. " Rầm!!!", " Loảng xoảng!!!", rồi cậu mất hút trong đám chén dĩa bể tan tành. Edward từ khi nào đã đứng bên cạnh, kéo cậu ra, trong khi những người hầu khác lại rối rít quét dọn những miếng thủy tinh vỡ. Edward vừa đưa tay đỡ cậu vừa nói:

- Các cậu giỡn VUI quá đấy. - Edward nhấn mạnh chữ "vui", thì cậu trai đó cũng nhăn răng ra cười:

- Ừ, vui thật mà! Phải không hả Nick?

- Tất nhiên rồi, em trai ạ. - Cậu trai tên Nick xuất hiện. Lần này, Diana lại có dịp trố mắt nhìn. Nick nhìn giống với cậu em đến từng milimet. Quay qua thấy cô mặt ngố ra nhìn mình, Nick nháy mắt:

- Chào em, Diana. Anh là... - Chưa kịp nói hết câu, cậu đã bị ông em mình dùng phép thuật tống bay qua một bên. Lúc ấy, cậu em mới đường hoàng bước lại gần cô, chìa tay ra, cười tươi:

- Anh ấy ... ừm... cứ gọi là Nick là được. Còn anh là Thomas, rất vui khi được gặp lại em.

- Em cũng rất vui khi được gặp lại hai anh. - Cô cười đưa tay ra, nắm lấy bàn tay Thomas, rồi rụt lại. Với những gì cô đã chứng kiến, thì không chắc cô có thể yên tâm với hành động của hai ông anh mới gặp của mình. Dù sao thì... đón chào như vậy cũng khá là... nồng hậu rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net