CHƯƠNG 4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc cho Jimin lải nhải kêu ca, Jungkook chẳng buồn đáp lại nửa lời. Anh xoay người đi thẳng, rời khỏi khách sạn. Jimin bĩu môi nhìn theo bóng anh xa dần

                                  •••

Bình nguyên xanh mướt một màu như hoà cùng chân trời. Jungkook chậm rãi bước đến nơi ấy. Ngay giữa bình nguyên, những tấm bia mộ được dựng thành hàng. Bộ vest đen anh mặc và bó hoa cầm trên tay là dành cho họ

Yoo Geum Son. Sinh ra ở Goryeo. Yên Nghỉ tại mảnh đất này.

- Thời gian qua các người có bình an không?

Ở đất nước Canada này lại có mộ phần được khắc bằng chữ Hán, quả là kỳ lạ

Yoo Seo Won. Yên nghỉ tại mảnh đất này

Yoo Moon Su, người thầy, người bạn vĩ đại, yên nghỉ nơi đây

Anh vỗ nhẹ lên tấm bia mộ có khắc chữ

- Các người bình an cả chứ? Ta đã sống đến tận bây giờ, vậy mà vẫn chẳng thể an yên

Phía sau bóng lưng Jungkook đang đứng cô độc, toà nhà khách sạn và trung tâm thành phố Quebecb trải dài tít tắp. Lần đầu tiên anh đặt chân đến đây, xung quanh chỉ có rừng rậm bao phủ. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Hàn Quốc chuyển mình thay đổi da thịt, mảnh đất này cũng thế. Chỉ có anh không thay đổi, vẫn thả mình lặng trôi theo năm tháng. Anh sống mà không thể quên bất cứ ai, tất cả ký ức đều vẹn nguyên, hệt như đang sống giữa chốn địa ngục

Jungkook từng muốn chấm dứt cuộc đời dài đằng đẵng, vô vị buồn tẻ này, cũng từng thử rút thanh kiếm cắm ở ngực ra và cầu xin Thần buông tha cho anh. Nhưng Thần dường như không nghe thấu, thành kiếm cũng không hề nhúc nhích. Chỉ có Cô Dâu của Yêu Tinh mới rút được kiếm. Anh đang chờ đợi một ai đó xuất hiện, người sẽ mang cái chết đến cho anh

Đó là một sự chờ đợi dài đằng đẵng

Jimin tìm thấy Jungkook đang ngồi trước một tấm bia mộ, nét mặt bình thản. Ngồi không ở khách sạn chán quá nên cậu tự mò đi tìm anh, mặc dù chẳng rõ có tìm được hay không. Khi nhìn thấy anh từ phía xa, cậu tính lại gần hù anh một phen, nhưng cuối cùng lại không làm được

Jungkook đang vẩn vơ nhìn vào hư không, chìm đắm trong dòng suy tư phức tạp. Những lúc không buông ra lời cay đắng với cậu mà chỉ ngồi yên như vậy, trông anh như một bức tranh, đẹp tới mức hoàn hảo nhưng lại cô tịch, buồn thương đến nao lòng. Những sợi tóc của anh tung bay trong gió, khiến Jimin tự nhiên chuyển ánh mắt về phía anh. Cậu ngắt một bông hoa bồ công anh, đưa lên miệng khẽ thổi. Những bào tử bé xíu bay rải rác rồi rớt xuống phía xa, vây lấy anh. Quả là một cảnh tượng vừa đẹp vừa buồn, Jimin nghĩ thầm. Cậu cứ thế yên lặng ngắm nhìn cảnh tượng đó

Bầu trời nhá nhem tối. Màn đêm dần buông xuống

Jungkook ngồi yên như vậy một lúc lâu, đến khi định thần lại, mặt trời đã lặn từ bao giờ. Anh duỗi thẳng người đứng dậy. Anh đã bỏ Jimin một mình ở khách sạn lâu quá rồi, đang định nhanh chóng quay lại thì nhận ra trên con đường hướng về phía khách sạn, Jimin đã đứng đó tự bao giờ. Anh hơi lo lắng, thở ra một hơi dài

- Tôi bảo cậu ngoan ngoãn ở yên đó mà

- Tôi đã ngoan ngoãn rồi. Chú đâu có biết là tôi đến đâu. Việc phải làm là... ở đây sao? Chỉ mình chú không có bia mộ thôi à?

Giữa một dãy các tấm bia mộ họ Yoo, có một tấm bia được lồng một bức ảnh chân dung trắng đen. Tấm bia đó là mộ của Jungkook. Tấm bia không có tên, chỉ có năm " ~ 1801" được khắc bên trên

- Chú rời khỏi nơi mình sống bằng cách này ư? Đã bao nhiêu lần rồi vậy?

- Tôi không đếm

Thậm chí câu trả lời cụt ngủn của anh tựa hồ cũng mang theo cả sự cô độc trong đó. Jimin bỗng cảm thấy bối rối. Cậu dừng lại phía trước ngôi mộ, cúi đầu chào

- Xin chào, cháu là Park Jimin. Là người khoảng hai mươi năm sau sẽ trở thành Cô Dâu của chú

- Không phải

- Xem ra không phải rồi. Nhưng mà hai trăm năm sau chú vẫn cực ngầu đấy ạ

Câu nói bất ngờ của Jimin làm Jungkook nhìn cậu chăm chăm

- Cũng có lúc rất xấu tính, nhưng vẫn là con người đúng đắn lịch sự, nên xin chú đừng lo lắng. Vậy thôi, cháu xin phép ạ

Jimin cúi đầu chào lần nữa. Cậu quay sang nhìn Jungkook đứng cạnh mình, nở một nụ cười với anh rồi đi xuống dốc trước Jungkook nhìn theo bóng lưng cậu, chân cũng tự động bước theo con đường nơi cậu vừa đi qua

- Chú sống ở đây lâu rồi à?

- Từ lúc khách sạn đó còn là một túp lều nằm giữa chân núi không một bóng người. Tôi rời đi rồi quay lại, cứ như thế. Nơi đây là mảnh đất đầu tiên tôi đặt chân đến sau khi rời bỏ quê hương

Jungkook kể câu chuyện của mình với giọng trầm buồn. Jimin lắng tai nghe

- Tiếc thật đấy. Lúc đó đáng ra phải mua đứt túp lều ấy chứ! Nếu vậy bây giờ khách sạn là của chú rồi

Jimin nói một cách đầy chân thành, vẻ tiếc rẻ. Jungkook phì cười một tiếng. Tiếng cười đầy ẩn ý của anh làm Jimin ngẩng đầu phắt đầu lên nhìn

- Chẳng lẻ khách sạn đó đúng là ...

- Cậu không bị trễ à?

- Trễ gì cơ?

- Trễ học ấy

Jimin còn đang bàng hoang bởi ý nghĩ khách sạn kia là của Jungkook thì lại bất ngờ bởi một chuyện khác . Giờ cậu đã biết tậm trạng của cô bé Lọ Lem khi tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đêm là thế nào rồi. Cậu không biết múi giờ của Canada và Hàn Quốc chênh lệch nhau mấy tiếng nên chẳng rõ bây giờ là mấy giờ. Jungkook vừa lầm bầm vừa thong thả xác nhận thời gian trên đồng hồ đeo tay. Ở Hàn Quốc lúc này đã là mười giờ sáng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net