CHƯƠNG 4.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin ôm cặp cùng tớ bướm, cầm theo một cuộn cơm rồi đi ra khỏi nhà. Cậu cũng đang rất đói bụng. Vì muốn sống tiếp nên cậu phải cắn răng chịu đựng. Jimin ngồi trên băng ghế trong con ngõ vắng vẻ, ghì chặt cặp sách, trệu trạo nhai cơm. Những chuyện kiểu này xảy ra như cơm bữa nên cậu chẳng còn muốn khóc nữa, nhưng khi nhìn đến tờ bướm, nước mắt lại trào ra. Thậm chí đến cả những hồi ức tươi đẹp cũng trở nên nhăn nhúm như tâm trạng cậu vậy

Nhai hết cuộn cơm, Jimin lê bước trên con đường, đi qua đi lại một chỗ đến tận lần thứ tư. Bỏ ra khỏi nhà nhưng vì không có lấy một đứa bạn, nên cậu chẳng có nơi nào để ở nhờ. Biết bao người qua lại, duy chỉ Jimin lủi thủi một mình. Mỗi lần nhận ra điều này, cậu không khỏi cảm thấy đau lòng. Chỉ cần đến sáng ngày mai thôi, giá mà có ai đó bước đến bên cậu...

- Hả?

Jungkook mới nãy còn nhìn xuống hình bóng cậu từ phía trên toà nhà, giờ đã đang đứng cạnh Jimin. Thi thoảng anh lại đứng trên toà nhà, nhìn xuống nhân tình thế thái, thế nhưng hôm nay lại đặc biệt trông thấy Jimin. Cậu bé với gương mặt đang buồn bã kia từng nói yêu anh, đúng là không thể tin nổi

- Mới gặp nhau chưa được bao lâu, cậu đã gọi tôi rồi nhỉ? Giữa đêm hôm thế này nữa chứ?

- Tôi có gọi chú đâu?

Nét mặt như thể mình là người đau khổ nhất thế giới của Jimin giãn ra phần nào. Jungkook đang ở bên cạnh cậu. Quả nhiên anh là thần hộ mệnh của cậu. Chiếc cặp sách trên tay cậu chợt nhẹ bẵng từ lúc nào

- Cậu có gọi mà

- Không có. Lần này tôi nói thật đấy

- Lúc nãy cậu có nghĩ đến tôi hay không?

À. Đúng là có thật. Là ai đang ở bên cạnh cậu chứ? Thần hộ mệnh đó

- Thấy chưa. Có mà. Cậu nghĩ đến tôi còn gì. Tại cậu cứ nghĩ đến tôi như vậy, nên một người vô cùng bận rộn như tôi cứ bị cậu gọi đến suốt

- Nghĩ đến chú cũng gọi được chú ư?

- Chuyện đó vẫn chưa được kiểm chứng, nhưng tôi vốn là người tinh tế và nhạy cảm, nên mới chú ý tới cậu đấy

Jungkook ra vẻ lạnh lùng. Jimin liền ngoan ngoãn xin lỗi, khiến biểu cảm của anh thành ra hơi phức tạp

- Cậu nghĩ đến tôi có chuyện gì không?

- Ừm... Canada rất đẹp. Nếu được sống ở đó thì thật hạnh phúc, dù chỉ là một chút thôi cũng đã hạnh phúc rồi. Nghĩ tới Canada liền tự nhiên nghĩ tới chú... Quần áo nhìn có vẻ đắt tiền, đồng hồ trông càng đắt hơn, khách sạn cũng là của chú luôn... Vậy tại sao trông chú lại buồn như vậy?

Nói ra mới thấy, nhìn Jungkook đúng là buồn thật. Cảnh tượng anh lúc đứng trước bia mộ trông thật u sầu. Vậy nên Jimin mới vui vẻ cúi chào ngôi mộ không tên ấy. Có phải vì cơn gió mùa thu làm vạt áo anh tung bay, nên nhìn anh mới thật buồn? Hay bởi mỗi khi buồn hay cô đơn, cậu đều gặp anh nên mới thành ra như vậy? Nói xong, Jimin bèn nở nụ cười ngượng nghịu

Jungkook tránh ánh mắt của cậu trong giây lát. Jimin vẫn luôn là cậu bé hay nói ra những câu khiến người ta phải ngạc nhiên

- Chuyện đó tính sau đi. Sao giờ này cậu vẫn còn quanh quẩn ở đây vậy? Giữa đêm hôm thế này thật hết sức đáng ngờ

- Làm sao chú biết chuyện đó?

- Tôi cũng ước giá mình chẳng biết gì

Vì hình như cậu muốn khóc mà không thể khóc được, nên Jungkook đành phải đi xuống xem thế nào. Dù cậu không gọi anh nhưng anh vẫn đến bên cậu. Chính bản thân anh cũng không rõ tại sao mình lại bận tâm đến cậu như vậy

- Tôi đang chờ nhà dì ngủ hết. Một khi họ ngủ say thì có ai vào nhà cõng đi, họ cũng không hề hay biết. Tôi sẽ mau đi ngủ, rồi thức dậy thật sớm. Đến mười hai giờ, họ sẽ ngủ thôi

Jungkook tặc lưỡi. Thế nên Jimin cứ tiếp tục thơ thẩn ở đây đến tận mười hai giờ sao? Con trai con đứa chẳng biết sợ gì cả. Cuối cùng Jungkook đành ngồi đó cùng cậu. Hai người bước trên đường, đi một lượt rồi quay lại, sau đó lại tiếp tục, thành ra đi đi lại lại trên con đường ấy tận ba lần

Việc Jungkook cùng sánh bước bên cạnh Jimin thật sự cảm kích. Cậu muốn cảm ơn mà không thốt được nên lời, trong khi anh cứ khăng khăng rằng chỉ đi bộ sau khi cơm nước xong cho tiêu bớt thôi. Mới mười phút trước, Jimin còn vội vàng nuốt nước mắt vào trong, nhưng bây giờ cậu lại không thể nhịn được cười

Một nam sinh phát hiện ra hai người bọn họ. Cậu ta chính là Bae Jin, một trong các bạn cùng lớp hay bắt nạt Jimin nhất. Park Jimin đang đi cùng một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, tin đồn Jimin cặp kè với đại gia mà bị tung ra thì đời cậu bé đó coi như xong. Bae Jin núp sau một chiếc ô tô. Cậu ta giơ điện thoại lên, toan chụp hình hai người. Nhưng khi đang chuẩn bị nhấn núp chụp, cạch một cái, cánh cửa xe ô tô gần đó liền bật mở, va trúng Bae Jin. Đau khủng khiếp. Cậu ta hét ầm lên " Có người đang đứng ở phía sau, sao lại mở cửa ra như thế hả?" nhưng trong xe tối om không một bóng người. Còn chưa hết bàng hoàng vì không biết rốt cuộc là ai mở cửa, cửa xe đã rù rù đóng lại. Quá hoảng sợ, Bae Jin liền co giò bỏ chạy

Chính Jungkook đã ngăn Bae Jin chụp ảnh. Để Jimin không phát hiện ra, anh vừa ra vẻ không có gì tiếp tục nói chuyện với Jimin, vừa dùng năng lực với Bae Jin ở đằng đó. Mấy lần gặp Jimin, anh đều thấy đám học trò xì xào bàn tán sau lưng cậu. Chỉ nhìn một lần là biết bọn chúng định bắt nạt cậu. Bae Jin đi khuất, anh mới nhẹ nhõm nhìn sang Jimin. Cậu bé vẫn không biết gì, chỉ cười cười với anh. Cuộc đời của cậu bé này đúng là trăm bề khổ sở

- Mà này, chuyện làm thêm của tôi bao giờ mới thành sự thật đây?

- Ngày mai

- Không phải "quán gà rán" mà chú nói là ám chỉ đi bắt gà trong chuồng đấy chứ?

- Cậu muốn vậy à?

- Ầy, chú là thần hộ mệnh kiểu gì thế. Thế còn nhà dì thì sao?

- Ngáy khò khò từ đời nào rồi. Cậu vào đi

Vừa tản bộ cùng nhau một lúc lâu nên Jungkook không quay đầu nhìn lại nữa, cú thế sải những bước dài. Hai người rất nhanh đã về đến trước cửa nhà. Cậu định chào Jungkook "Chú đi nhé" nhưng anh đã biến mất. Anh luôn xuất hiện thật đúng lúc, song đến khi biến mất thì chẳng lần nào kịp nghe lời chào của cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net