CHAP IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ chiếu từ cửa sổ vào những cơn gió mùa lạnh thổi lướt qua. Hải Mi dơ tay che đi những ánh nắng đó, đôi mắt cô còn đọng lại một ít sương hẳn là do hôm qua đã khóc quá nhiều, cô ngồi dậy nhìn tất cả mọi thứ xung quanh rồi nhìn lại người bên cạnh vòng tay vẫn đang đặt trên đùi cô, bây giờ Hải Mi mới nhìn kĩ vào khuôn mặt của người đối diện. Cặp mi dài sóng mũi thẳng và sương hàm vừa vặn với khuôn mặt đó, cánh môi hồng đỏ và dưới mí mắt còn có một nốt ruồi bé, không nhìn kĩ như này chắc cũng chẳng ai nhận ra đặc điểm đó.
        Trong lòng nàng nghĩ rằng nếu không có những chuyện tối qua thì chắc hẳn mình cũng đã bị lừa bởi nhan sắc này rồi.

      Hải Mi bước xuống giường đôi chân cô run rẩy, trên sàn nhà là la liệt 2 chiếc váy ngủ và đồ lót được Phương Ngọc vứt xuống, cô vươn tay nhặt những món đồ của mình rồi bước vào phòng tắm. Nhìn mình trong gương, cơ thể cô đầy những vết cắn và những vết hôn đỏ thẫm, mệt mỏi và chán nản cô quay ra tay mở vòi nước. Tiếng nước ào ạt chảy lên thân hình nuột nà của cô, Hà Mi vừa tắm vừa nghĩ lại chuyện ngày hôm qua, trong vô thức bàn tay của cô chà mạnh lên những vết cắn và những vết hôn, cô chà thật mạnh rồi những giọt nước mắt bắt đầu tuôn rơi.             
     Cô khóc không thành tiếng, những giọt nước mắt tràn ra khoé mắt lại được dòng nước cuốn trôi, được một lúc sau Hải Mi thất thần nhận ra thì trên người đã đầy những vết đỏ do móng tay cọ rửa quá mạnh, cô chán nản ngâm mình trong bồn nước nóng, do dư âm của việc tối qua cô lại bắt đầu thiếp đi.
         Cảm giác một bàn tay đang lướt qua người Hải mi giật mình tỉnh dậy, trước mắt Phương Ngọc đang dùng bàn tay mân mê cơ thể cô, nhìn mọi thứ xung quanh không phải là phòng tắm có lẽ Phương Ngọc đã bế cô vào giường. Tay nhẹ đẩy người đối diện cơ thể cô vẫn đang ê ẩm nên không không muốn làm truyện đó. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

-" Con vẫn còn mệt lắm, truyện đó để sau đi."
   Phương Ngọc không nói gì bàn tay vẫn sờ soạng cơ thể của người đối diện, tiến người về phía trước đôi môi khẽ chạm nhẹ lên đầu ngực của nàng. Hải Mi giật mình tay đẩy mạnh người trước mặt ra, Phương Ngọc nhìn thẳng vào cô đôi mắt lại xoáy thẳng vào người đối diện, có lẽ là bị Hải Mi đẩy ra làm Phương Ngọc mất hứng nên cô cũng đứng dậy xoay người bỏ đi mà không nói gì thêm. Cánh cửa vang lên một tiếng rất mạnh, trong phòng trở lại sự yên tĩnh. Hải Mi khi này đã hết cơn buồn ngủ cô vắt tay lên trán rồi suy nghĩ, vì sao cô ta lại biết được truyện cô đã gây tai nạn trong khi hai người khi đó còn không hề quen biết nhau cơ chứ, tất cả những lập luận hiện lên trong đầu nàng nhưng vẫn không thể cho nàng một câu trả lời thỏa đáng vậy nên nàng cũng gạt phăng suy nghĩ đó ra rồi đứng dậy đi xuống bếp kiếm đồ để nạp năng lượng cho mình.
        Sau khi đã ăn xong nàng định là sẽ ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút nhưng mới chỉ ra đến cửa ánh mắt của nàng đã nhìn thấy chiếc Maserati
Granturismo màu đen của mình mới được chuyển về từ Pháp, nàng vui sướng chạy lại chiếc xe định là sẽ đi hóng mát chứ không ở nhà để chạm mắt với người phụ nữ kia nữa.
           Trên tâng có một ánh mắt đang dõi theo chiếc xe đang từ từ đi ra khỏi nhà đôi môi kẽ nhếch lên có vẻ đang toan tính truyện gì đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC