Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tiễn Hani và Arin ra đến cổng, Junghwa quay trở vào nhà với vẻ ngoài thất thiểu não nề. Solji rót cho Junghwa 1 tách trà rồi điềm đạm nhìn em. Trong ánh mắt kia, Solji đoán Junghwa phần nào vì ngoại hình bên ngoài của Hani mà có chút nhớ nhung. Cả Solji còn không thể tìm ra kẻ hở, Hani quả thật ngoài khuôn mặt giống Heeyeon thì tính cách hoàn toàn khác hẳn. Nhớ lúc trước, Solji từng mang bánh truyền thống mời Heeyeon, em không những không ăn, còn bảo cô mang về rất thẳng thừng.

"Chị Solji này!" Junghwa lên tiếng.

"Hửm?" Dòng suy nghĩ của Solji bị cắt ngang.

"Liệu có sai khi em yêu ai đó sau khi Heeyeon mất?" Junghwa vẻ mặt đầy tội lỗi nhìn Solji.

"Không em, Heeyeon sẽ chấp nhận thôi, chỉ cần là em hạnh phúc" Solji xoa xoa đầu Junghwa.

"Vậy có sai khi yêu ai đó chỉ vì vẻ ngoài của họ quá giống người mình từng yêu?" Junghwa nói.

"Chẳng phải vẻ ngoài là do trời ban cho sao! Người đó có khuôn mặt giống như vậy, lại xuất hiện trước mặt mình thì chắc chắn là do ông trời cố tình sắp đặt rồi" Solji vẫn điềm đạm nói.

Thấy Junghwa cúi gầm mặt không đáp, Solji tiếp tục "Nhưng Hani đã có Arin bên cạnh. Yêu không sai nhưng chị nghĩ Hani không muốn em như mẹ em ấy, trở thành người thứ ba đâu. Với lại không phải là 'từng', em vẫn đang rất yêu Heeyeon đó thôi"

Lúc này Junghwa ngẩng mặt nhìn Solji. Mắt cô nhòe đi vì nước, Junghwa òa khóc rồi gục mặt vào vai Solji. Tiếng khóc của Junghwa lúc này như gợi lại tiếng khóc ngày ấy Solji nghe được từ em, nó da diết, đau dớn và xé lòng bất kỳ ai hiểu chuyện. Solji để Junghwa trút hết nỗi lòng của mình, vai áo ướt đẫm trong nước mắt, tay cô chỉ biết xoa nhè nhẹ lên đầu Junghwa. Junghwa khóc rất lâu, giọt nước mắt chứa dựng đầy sự đau đớn, đầy sự nhung nhớ và cũng đầy vẻ tội lỗi. Độ chừng Junghwa đã khóc hết mấy tiếng đồng hồ, lúc em nín thì vai Solji cứng đờ. Junghwa đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó bước ra ngồi ở sofa, uống ừng ực cốc trà mà Solji rót lúc nãy. Trà nguội ngắt, đắng ngắt và tràn vào cuống quản khô quắt của em. Junghwa lúc này trông vẻ ngoài không khá hơn lúc Heeyeon bị đưa đi cấp cứu là bao, Solji chỉ biết đau buồn thay.

"Em nghĩ chắc đó là do em nhất thời quá nhớ Heeyeon nên bộc phát. Nghĩ kỹ lại thì tình cảm em dành cho Heeyeon sẽ không dễ gì nguôi ngoai được. Cảm ơn chị Solji" Junghwa nhỏ giọng nói.

Solji vỗ nhẹ vào Junghwa rồi chào em, sau đó ra về. Để em 1 mình tuy không yên tâm, nhưng nếu bên em mà không khuyên được gì thì còn tệ hơn. Dù sau ngày mai, Solji vẫn phải đối mặt với nhiều thứ nghiêm trọng hơn 2 người họ Ahn kia.

Lúc Solji về, Junghwa lần nữa ghé đến phòng sách của Heeyeon. Nhìn quanh 1 lúc lâu, Junghwa lắc nhẹ đầu rồi bỏ về phòng ngủ, tâm trí em lúc này rỗng tuếch.

-•-

Sáng hôm sau, Junghwa thức dậy sớm. Nhanh chóng phóng xe đến công viên gần nhà, nơi mà Heeyeon và em từng cùng đạp xe với nhau. Từ lúc Heeyeon mất, hiếm khi Junghwa lui đến nơi này, cũng bởi lần nào đến đây thì hình ảnh của Heeyeon lại ùa về khiến tim Junghwa quặn thắt. Junghwa cũng vì thế mà đành đạp xe ở 1 công viên khác xa hơn. Đêm qua có lẽ em đã thông suốt. Người tên Ahn Hani kia, tính cách khác Heeyeon như vậy, suy cho cùng em vẫn yêu tên đáng ghét nhà mình hơn. Còn về Heeyeon, em để người đó trong suy nghĩ của mình, hình ảnh người đó hiện về lúc này khiến tim em ấm lên phần nào. Junghwa chọn cách sống mãi trong quá khứ, dù là quá khứ thì nó vẫn rất đẹp, nó không còn quá bi ai dưới suy nghĩ của em nữa.

Có điều người tính không bằng trời tính. Lúc đạp đến vòng thứ 2 thì Junghwa bắt gặp xa xa 1 hình ảnh quen thuộc mà mình từng nhìn thấy. Người con gái đó, dáng người đó, nụ cười đó, thật giống quá.

"Hani" Junghwa thốt lên.

Hani từ xa thấy Junghwa thì đạp nhanh đến bên cô, mắt cười nhìn Junghwa.

"Chào buổi sáng cảnh sát Park. Em cũng hay đạp xe ở đây sao?"

"Không thường lắm. Chị đạp xe 1 mình à?" Junghwa lơ đễnh hỏi.

"À không, Arin nhà tôi không thích đạp xe cho lắm, em ấy chạy bộ phía sau kìa" Hani nói rồi chỉ ra sau lưng.

Cả 2 nhìn về phía Hani vừa chỉ, nhíu chặt mày quan sát.

"Con bé này chậm chạm thật. Hay chúng ta cùng đạp xe đi, tí con bé chạy đến lại cằn nhằn mất" Hani lên tiếng đề nghị.

Junghwa gật đầu. Thế rồi 2 người cùng tiếp tục đạp xe. Hani chạy phía trước còn Junghwa đi phía sau, cả cảnh lẫn người đều giống như ngày đó. Junghwa bần thần nhìn theo Hani, bất chợt tim cô run lên khi bắt gặp nụ cười bình yên năm xưa của Heeyeon, nay lại 1 lần nữa hiện lên ở Hani. Thắng vội xe, Junghwa thở dốc, ánh mắt cô bối rối nhìn theo bóng lưng Hani.

"Nụ cười đó cũng giống được sao?" Junghwa nhỏ giọng nói.

Lấy lại bình tỉnh, Junghwa tiếp tục đạp xe theo Hani, từ nụ cười lúc nãy trở đi, cô không bắt gặp điều gì mang đậm thương hiệu Ahn Heeyeon trên người Hani nữa. Điều đó khiến Junghwa nhẹ nhõm phần nào. Tuy nhiên, chỉ 1 nụ cười đó thôi đã chiếm cứ thần trí của Junghwa. Sau lần đó Junghwa đành phải đạp xe đến chỗ công viên xa nhà hơn.

-•-

Thoáng chốc đã đến giáng sinh, tuyến rơi dù rất dày cũng không làm người ta ngại ra phố. Lúc trước Junghwa hay ăn giáng sinh cùng Hyerin, vì cha mẹ 2 người thường không ở bên nên họ cũng có phần đồng cảm. Nhưng trước giáng sinh năm nay vài ngày, Hyerin đột ngột thông báo sẽ bay sang Mỹ ăn mừng giáng sinh với gã họ Wang kia, làm Junghwa tủi thân vô cùng.

Mới sáng ra Junghwa đã quyết định ra bờ sông lúc trước chính tay mình rải tro cốt của Heeyeon. Giáng sinh cô muốn bên Heeyeon nhiều hơn, từ sớm đã ngồi bên bờ sông, mắt nhìn đăm đăm xuống dòng nước đang chảy xiết. Nhớ khi ấy những hạt tro cứ nhẹ theo làn nước kia mà trôi đi. Cô từng ước mình có thể ngập trong dòng nước kia rồi đến bên Heeyeon, nhưng  Junghwa đành gác lại chuyện đó, vì lúc này Junghwa phải lật mặt bọn hại chết Heeyeon, chỉ cần xong chuyện thì cô muốn làm gì cũng được.

Đang thẫn người thì bỗng Junghwa bị tiếng ai đó kéo lại.

"Cảnh sát bắt Park! Sớm như vậy mà em đã ra đây sao? Chỗ này cũng hơi xa khu nhà chúng ta ở đó" Hani từ tốn ngồi xuống cạnh cô.

Junghwa nhìn sang Hani, lúc này chị mặc trên người 1 cái áo măng tô dài, tóc dường như đã nhuộm màu hạt dẻ.

"Hôm nay em muốn bên 1 người nên mới đến đây" Junghwa đáp.

Hani khẽ gật đầu, cô nhìn sang dòng sông, cảm giác nó hơi buồn.

"Là người yêu của cô sao?" Hani lên tiếng.

Junghwa không đáp, chỉ cúi nhẹ đầu.

"Chị không phải bận làm việc nên không đi cùng Arin sao? Giờ còn rảnh rỗi ngắm sông" Junghwa hỏi.

"Haizzz đừng nhắc làm gì. Là tôi cố tình vì con bé mà chạy đi xin xỏ khắp nơi mới nghỉ được ngày này. Ấy vậy mà nó đã hứa sang Mỹ ăn giáng sinh cùng gia đình rồi. Cô nói tôi có nhọ không?" Hani lắc đầu nói "Mà cảnh sát Park cũng rảnh rỗi nhỉ? Hôm nay không đi làm sao?"

"Không. Tôi xin nghỉ" Junghwa đáp.

"Vậy người quan trọng của cô khi nào đến. Là Ahn Heeyeon gì đó phải không, làm gì có ai lại ôm người quen giữa phố cơ chứ" Hani đùa.

"Ừm là chị ấy. Nhưng chị ấy không đến đâu" Junghwa buồn bả buông lời.

"Tại sao? Cho cô Park leo cây á, con người này cũng tệ thật đó" Hani thản thốt.

Junghwa nhếch nhẹ mép, lòng lại nặng trĩu. Làm sao Heeyeon của cô lại đến được cơ chứ.

"Chị ấy mất hơn nửa năm rồi. Nhưng tình cảm tôi dành cho chị ấy thì vẫn như phút ban đầu thôi. Chị nhìn dòng sông kia" Junghwa chỉ tay xuống dòng nước trước mặt " Là chính tay tôi rải tro của chị ấy xuống đấy"

Hani bỗng ấp úng không nói nên lời, chỉ biết thẫn người nhìn Junghwa, ánh mắt Hani hơi chùn xuống. Rồi cả 2 lại cùng ngắm quang cảnh trước mặt. Đến hơi trưa thì cùng nhau đi ăn vài món, Hani đặt biệt giới thiệu Junghwa đến 1 nhà hàng của bạn mình, ở nơi đó luôn có sẵn phòng riêng cho Hani. Lúc ăn, Junghwa cảm giác người trước mặt bỗng hóa thành Heeyeon. Từ cung cách thanh tao đến vẻ mặt hưởng thụ kia không thể lẫn đi đâu được. Ahn Heeyeon như 1 con người khác khi đạp xe và ăn uống. Cái kiểu mắt sáng lên vì đồ ăn trước mặt quá đỗi quen thuộc với Junghwa.

"Junghwa nè. Tí đi khu vui chơi đi, tôi biết giáng sinh hơi lạnh, nhưng tôi thích chơi trượt băng và đi xe kéo chó lắm" Hani đề nghị.

Junghwa gật đầu đồng ý.

2 người cùng đến khu vui chơi. Quả thật Hani trượt băng rất giỏi, lúc đi xe kéo chó lại rất phấn khích, cứ y như 1 đứa trẻ.

Đến tối muộn cả 2 mới về nhà. Hani đi đến cổng còn vẫy tay chào Junghwa rất nhiệt tình nữa. Tuy vậy khi vào đến nhà, Junghwa lại hụt hẫn nhớ lại vẻ mặt của Hani lúc đi cùng cô.

"Em nhớ chị. Heeyeon à! Chị ấy thật giống chị quá"

Sau đó Junghwa đi ngủ, đêm đó cô ngủ rất ngon giấc.

-•-

Lúc này ở nhà Solji, cô đang mân mê chiếc điện thoại của mình. Đã chờ từ sáng tới giờ, đi làm điện thoại cũng không tắt âm mà tên kia vẫn chưa chịu liên lạc sao? Solji lòng có tí bực tức. Đến gần khuya, điện thoại cô bỗng reng lên, Solji chộp ngay lấy nó.

"Chờ điện thoại của em sao?" Đầu dây bên kia lên tiếng.

"Jinnie. Nếu em trước mặt chị, chị sẽ không ngại ôm chặt em đâu" Solji âu yếm nói.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khúc khích, Hyojin nói "Còn chị mà ở trước mặt em, em không ngại làm gì hơn cả ôm đâu"

"Con bé này thật là! Công việc không quá khó khăn chứ?" Solji ân cần hỏi.

"Sang đây lâu rồi vẫn chưa gặp được đối tác, em thật chờ không nổi tên cáo già kia mất" Hyojin than thở.

"Em vất vả rồi" Solji nói.

"Chị Solji!" Hyojin lên tiếng.

"Hửm?"

"Giáng sinh vui vẻ" Hyojin nhẹ giọng nói.

"Giáng sinh vui vẻ" Solji cũng đáp lại.

"Giờ này ở Hàn cũng khuya rồi, chị nghỉ ngơi sớm đi" Hyojin nói.

"Vậy lần khác mình nói chuyện!" Solji tiếc nuối đáp.

"Vâng"

Cả 2 ngắt máy. Solji lại có cảm giác lưu luyến đến bên giường nằm.

"Lần khác là khi nào hở Jinnie?"

HẾT CHƯƠNG

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC