Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc học càng lúc càng gay gắt. Sau khi xuất viện, Solji lại tiếp tục dành hết công sức cho việc ôn tập. Hyojin dù lo lắng nhưng không dám nói ra, cô chỉ đành ân cần chăm sóc Solji. Để giúp chị không bị kiệt sức, Hyojin mỗi tối đều ngủ trễ hơn để tìm hiểu nghiên cứu thực đơn ăn uống, mỗi sáng thức sớm hơn để chuẩn bị bữa sáng và bữa trưa thật dinh dưỡng cho chị. Tan học, Hyojin còn cưỡng chế Heeyeon và Junghwa kéo Solji đến nhà mình dùng cơm. Nhờ việc kể cho mẹ Ahn hoàn cảnh 1 mình cô đơn của Solji nên mẹ Ahn rất vui khi Solji đến nhà mình ăn tối cùng.

Tuy đã khẳng định tình cảm của nhau nhưng 2 người không mấy gần gũi hay nói chuyện. Chỉ những lúc cùng ăn cơm hay ra về, Solji và Hyojin mới có cơ hội nói chuyện với nhau. Hyojin vì muốn chị toàn tâm toàn ý ôn thi, tối sau khi học xong bài, dù rất muốn nhắn tin hay gọi cho chị nhưng đều không làm.

Tuy được Hyojin tích cực bồi bổ mà sắc mặt hồng hào hơn, nhưng Solji trông vẫn gầy gò và mệt mỏi. Hyojin mỗi lần nhìn chị đều rất muốn đem chị về nhà chăm sóc, nhưng lại nghĩ đến người ông đáng sợ của chị mà cam chịu.

Về phía hôn ước của Solji. Từ ngày công bố hôn sự trên truyền thông, cổ phiếu của 2 tập đoàn liên tục tăng giá. Hôn phu của Solji chính thức trở thành người của ban quản trị, bắt đầu chi phối chiếc lược của tập đoàn. Từ lúc anh ta bắt đầu điều hành, doanh thu mà anh ta mang lại cho tập đoàn nhà Solji thật không nhỏ. Càng lúc càng có tiếng nói trong ban lãnh đạo.

Phải nói đến Hyojin, mỗi lần nghe cha và ông nói về năng lực của tên hôn phu kia thì không khỏi áp lực. Nghe Hyerin kể lại, chị Solji thường phải viện lý do ôn thi để tránh cùng hắn đến các buổi tiệc gặp mặt. Nhiệt tình với cuộc hôn nhân này như vậy, có vẻ là 1 người không hề đơn giản.

-●-

Có người bảo, chỉ cần cuốn vào công việc, thời gian sẽ bỗng chốc biến thành cơn gió lướt nhanh qua ta.

Ngày tốt nghiệp, mọi người ai nấy đều mang tâm trạng hưng phấn. Buổi lễ hôm ấy, Solji đại diện học sinh năm cuối lên bục phát biểu trước toàn trường. Chị vẫn mặc bộ đồng phục đó, vẫn gài cái bảng tên đó, vẫn mang thần thái ngời ngời đó, nhưng sau hôm nay sẽ chẳng là chị của ngày trước mà Hyojin từng gặp nữa. Chị sẽ mang dáng vẻ khác, sẽ mang sắc mặt khác, sẽ suy nghĩ khác, vì chị sẽ phải đối mặt với xã hội này sớm hơn cô.

Càng nghĩ đến chị, Hyojin càng thấy mình nhỏ bé.

"Em xin hết. Cảm ơn quí thầy cô, các vị phụ huynh, các vị khách mời và các bạn học sinh đã lắng nghe"

Nghe lời cuối chị nói trên bục, nhìn theo dáng người chị bước xuống khán đài, cấp 3 bên chị cũng như khép lại.

"Em sẽ sớm lại được bên chị thôi"

Do Jinsoo tuyệt vọng nhìn Solji. Dù suốt những năm cấp 3, anh đối tốt với chị như vậy, nhưng lại chưa 1 lần ngỏ ý. Lần này dù biết thất bại vẫn tỏ tình, rốt cục vẫn bị chị từ chối. Nhìn anh ta cất cái cúc áo thứ hai của đồng phục mình, Hyojin chẳng nhịn được cười. Đến lúc Jinsoo đi khỏi, Solji bước đến cái chỗ khuất mà Hyojin đang đứng, chìa tay ra trước mặt em.

"Em..em không chuẩn bị nó" Hyojin ấp úng e dè nhìn Solji.

"Vậy cho chị cái cúc áo của em đang mặc đi" Solji lém lỉnh nói.

Cái cúc thứ 2 của áo sơ mi.

Nếu lấy chiếc cúc đó đưa cho chị, áo sẽ xẻ xuống phần cổ rất sâu.

Và...

Có vẻ sẽ lộ...

"Chị đùa thôi!" Solji nói rồi bước đến hôn nhẹ lên bên má của Hyojin.

Mặt Hyojin đỏ ửng lên, mắt tròn xoe kinh ngạc nhìn Solji. Chị thật sự bạo dạn hơn bình thường, từ cái hôm ở bệnh viện đến nay chẳng gần gũi với chị mấy. Hôm nay còn đánh dấu hẳn lên mặt của cô.

"Chị lưu manh" Hyojin nói rồi nắm tay chị dắt đi về hướng đám học sinh đang tụ tập.

-●-

"Cháu về ngay biệt thự cho ông"

Cheon Ho Jin ánh mắt đanh thép nhìn đến dáng vẻ lo lắng của Solji. Ông là ông ngoại của Solji, cũng chính là vị chủ tịch tập đoàn công nghệ CJ. Lúc này đây, trong sảnh chỉ còn mỗi ông và Solji, cô không dám ngồi, còn chủ tịch Cheon thì yên vị ở chiếc ghế bành lớn.

Hằn hộc vứt xấp ảnh mà nảy giờ ông gằn mạnh trong tay, vị chủ tịch nghiêm nghị nhìn đến cháu gái của mình.

Hít 1 hơi sâu, ngài quát lớn "Dám làm chuyện này ở trường. Thật không ra thể thống gì".

Solji run rẩy cầm lấy xấp ảnh đã nhàu nhĩ trên bàn. Sắc mặt của cô từ ngạc nhiên chuyển sang sợ hãi, người lặng đi. Lúc này, Solji không dám nói gì cả. Trong hình là cảnh Solji đang vui vẻ hôn nhẹ lên má Hyojin. Góc chụp ở phía khuất khá xa, có lẽ là 2 người bị chụp lén.

Ông ngoại Solji mặt đỏ gay, ném mạnh cốc trà xuống đất khiến nó vỡ nát. Người làm trong nhà dù nghe thấy cũng không ai có gan mà vào dọn dẹp.

"Con biết là ai đã gửi cái này cho ta không? Là cháu rễ đấy. Con bé này..." Lời ông đứt quản. Từ bé đến lớn, Solji là đứa cháu ông hài lòng nhất, từ cung cách cho đến học thức, tất cả đều khiến ông rất an lòng. Ông chưa bao giờ phải trách phạt cô, cũng chưa bao giờ phải lo lắng rằng cô sẽ khiến ông mất mặt. Nhưng lúc này, cả 1 lời mắng đơn thuần, ông cũng tức đến không thèm buông lời. Mà có lẽ là ông không nỡ.

Solji nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt thanh tú của mình. Nhưng cô khóc không 1 tiếng động, sắc mặt dù u uất nhưng vẫn kiên quyết, tay vẫn cầm chặt những tấm ảnh từ nảy đến giờ. Hình ảnh này khiến ông ngoại của Solji càng thêm giận dữ. Ngài cảm thấy bản thân không thể khiến cháu gái mình kính sợ nữa. Dù điều này chứng tỏ Solji đã trưởng thành, nhưng ông không muốn Solji cháu ông phải trưởng thành bằng cách chống đối ông.

Lặng 1 lúc lâu, Solji lên tiếng "Cháu sẽ sang Mỹ với cha mẹ của cháu"

"Cái gì?" Mặt của chủ tịch Cheon biến sắc.

"Cháu sẽ hủy hôn ước"

"Vô lễ. Hôn sự này đã được định ra rõ ràng, biết bao người chứng kiến. Muốn hủy thì hủy sao? Cháu nghĩ bản thân mình là ai chứ?" Ông của Solji giận dữ quát.

"Ông nên nhớ, cha mẹ và anh cháu từ lâu đã thoát khỏi sự kìm kẹp của ông. Hôn sự sao? Cũng cần có cô dâu, ngày cưới cũng phải tuyên thệ, pháp lý cũng cần đến chữ ký của cháu. Ông ép được cháu sao? Thưa ông ngoại" Solji lúc này đã không còn vẻ sợ hãi như lúc ban đầu, thái độ của cô cũng đã cứng rắn hơn nhiều.

"Hay hay! Hay cho đứa cháu của ta đã khôn lớn" Ngài chủ tịch vỗ tay bôp bốp, rồi nhìn đến Solji. Đoạn ông hô lớn "Giam nó lại cho đến khi ta ra chỉ thị tiếp theo"

Một đám đàn ông cao to, ăn vận âu phục đen chạy vụt vào từ cửa, thô bạo cưỡng chế Solji đi. Solji dù rất bất ngờ nhưng cô cũng rất hiểu thời cuộc, biết mình cố chống cự cũng chỉ hao sức, lại dễ bị thương nên đành ngoan ngoãn để bọn người đó đẩy đi. Nhưng chỉ yên bình được 1 lúc, ra khỏi sảnh họ liền giữ chặt cô, sau đó 1 người khác rút từ áo ra 1 cái kim tiêm, nhắm thẳng cổ cô mà tiêm vào. Solji mê man ngay sau đó.

-●-

"Chị hay lắm! Lễ tốt nghiệp chỉ lo đùa với chị Solji. Dấu môi của em thì sao hả?" Heeyeon phồng má trách Hyojin.

Hyojin bĩu môi, không trả lời. Mùa hè thiệt là chán ngắt, cả tuần nay cũng không liên lạc được với Solji, Hyojin vì lo lắng mà phải kéo Heeyeon đến thăm nhà cô. Cô em họ của cô thì cứ lãi nhãi mãi về điều này, xem ra Heeyeon rất ghét việc phải khệ nệ bưng nước cho các thành viên trong câu lạc bộ rồi.

Vừa đạp xe vừa tán gẫu với cô chị phía sau, Heeyeon cũng đến chỗ ở của Solji. Chào bác bảo vệ ở phía cổng, Heeyeon cất xe vào 1 góc rồi cả 2 đi lên phòng của chị Solji. Đến trước cửa phòng, 2 người thay nhau bấm chuông cửa vì đã đứng chờ hơn 1 tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không thấy Solji đáp lời. Sốt ruột, Hyojin gọi cho chị.

Đầu dây bên kia là tiếng của 1 người đàn ông, Hyojin sắc mặt tái đi, ra hiệu cho Heeyeon yên lặng rồi bật loa ngoài.

Phía người kia cũng đang bật loa ngoài, chủ tịch Choen vừa nhận điện thoại, vừa nhìn đến Solji. Cô lúc này bị ông giam vào 1 cái phòng không rộng lắm, nhưng rất tiện nghi. Chỗ chị có 1 cái tivi lớn và 1 cái camera nằm bên cạnh, nó được nối đến cái tivi chỗ của ông mình.

"Con bé Solji đã đi nước ngoài với hôn phu vào ngày hôm qua rồi. Ta tưởng nó đã tạm biệt các cháu từ trước chứ"  Chủ tịch Choen ra vẻ bất ngờ khi trả lời Hyojin.

"Cháu không liên lạc được với chị ấy cả tuần rồi thưa ông. Ông có thể cho cháu biết cách liên lạc với chị ấy không ạ?" Hyojin lo lắng hỏi qua điện thoại.

"Ta tưởng 2 đứa rất thân nhau. Nó đi mà không nhắn lại với ta điều gì cả. Còn số điện thoại của nó, ta không có, sang đấy cha mẹ nó sẽ liên lạc với ta. Mà ta e là liên lạc với nó qua cha mẹ nó là không chắc chắn đâu"

"Cảm ơn ông. Thật phiền ông quá, chào ông ạ! Ông giữ gìn sức khỏe"

"Chào các cháu"

Lão chủ tịch vừa nói vừa đắc ý nhìn vào màn hình tivi. Ông đã cho tắt âm thanh bên phía ông, nhưng bên phía Solji thì không. Trong màn ảnh, ông có thể thấy rõ vẻ mặt lo lắng tột cùng của cháu gái mình. Cháu gái ông chưa từng lo lắng như vậy kể từ nhỏ đến lúc này, mà nó lo lắng như vậy cũng chẳng vì ông.

Lúc này ông mới bật lại tiếng bên phía mình.

"Sao ông có thể lừa dối em ấy như vậy chứ? Cháu đã nói là ông không thể ép cháu mà" Solji hét lớn.

"Con bé này! Lúc nảy cũng nghe rồi đấy, giọng con bé kia tiêu ngỉu. Nhưng ta không nghĩ là nó sẽ từ bỏ, nên vì con là cháu gái mà ta yêu thương nhất, ta sẽ cho con 1 cơ hội khác được chứ!" Chủ tịch Choen ôn hòa đề nghị. Ông không thể ép Solji, nhưng thỏa thuận thì có thể.

Solji im lặng không đáp.

"Ta gia hạn 10 ngày, chỉ cần trong 10 ngày tới nó có thể đến tận đây, vượt qua đội cảnh vệ của ta, giúp con thoát khỏi căn phòng bé xíu đấy, đưa con an toàn đến phòng làm việc của ta thì ta sẽ chấp thuận cho 2 đứa" Nói đến đây, ngài nhoẻn miệng cười rồi tiếp lời "Bằng không. Con buộc phải kết hôn với vị hôn phu của con trong năm nay. Hoặc là đồng ý thỏa thuận này, hoặc là không có thỏa thuận gì hết".

Và Solji đồng ý sau 1 lúc im lặng suy nghĩ.

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC