6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho tới khi nghe thấy tiếng chuông cửa, Jimin mới mở mắt ra và tự ngẫm mình đã ngủ gật bao lâu rồi. Một cái liếc nhanh qua đồng hồ lớn, anh nhận thấy đã rất lâu rồi, thế nên cổ anh có phần nhức mỏi.

Anh đứng dậy, định bụng ra phía cửa. Tuy nhiên, ngay lúc đó Jungkook bước vào nhà cùng hai cô gái nóng bỏng, hai người họ giúp Jungkook bước vào nhà. Ba người họ cứ thế tiến vào mà không nhận ra sự hiện diện của Jimin, cho tới khi anh hắng giọng, Jungkook mới ngước nhìn anh, một cách bàng hoàng và đứng hình 5 giây sau đó.

"Anh đang làm gì... tại sao anh- đây là nhà của tôi cơ mà?" Jungkook hỏi, nghe có vẻ buộc tội, nhưng sự bối rối của cậu ta được biểu hiện rõ ràng qua hành động buông hai cô gái ra.

"Tôi- tôi muốn nói chuyện với cậu." Jimin gần như không thể suy nghĩ được, anh cảm thấy như cơn ác mộng của Jungkook sẽ không bao giờ có thể kết thúc được. Anh cảm thấy vô cùng tồi tệ, mệt mỏi, và tất cả những gì anh muốn làm là kéo Jungkook tránh xa mọi thứ.

Các cô gái thì thầm với nhau, họ rất bận tâm khi cậu ta bước tới chỗ Jimin, không biết Jungkook là đang tức giận, hay bối rối, hay là cả hai?

"Tại sao anh lại ở đây?" Jungkook đã quá say, nhưng Jimin có thể nhận ra rằng cậu ta đã dùng chất cấm, có thể là cỏ hay là thứ gì đó nhiều hơn thế.

"Bởi vì... tôi không muốn cậu lại đi ra ngoài trước khi tôi có thể nói chuyện được với cậu... Tôi đến đây rất lâu rồi, nhưng cậu không có ở nhà, v-và tôi đã ngủ quên..." Jimin giải thích, các cô gái đứng đó nhìn chằm chằm vào anh khiến anh dần mất tự tin và cuối đầu nhìn chân mình.

"Oh... vậy muốn tham gia cùng không?" Jungkook nhún vai.

Sau khi các từ được ghép lại với nhau, Jungkook cảm thấy hối hận, cậu ta không biết lí do tại sao mình lại phát ra câu đó vào thời điểm này. Jimin thở dài, cảm giác thất vọng ngấm vào tận xương tuỷ. Vì vậy, anh lắc đầu và ngăn lại những giọt nước mắt trào ra trong mắt anh. Tại sao anh lại đến đây? Anh đã mong đợi điều gì cơ chứ?

"K-không, t-tôi sẽ đi..." Jimin vội lấy áo khoác của mình, anh nhìn lại các cô gái - những người đang tỏ ra bối rối - và sau đó anh nhìn lại Jungkook trước khi nhận ra rằng anh bắt buộc phải làm cái gì đó để thay đổi tình huống hiện tại.

"Không, tôi sẽ ở lại, và hai người các cô nên đi." Jimin vứt áo khoác của mình xuống ghế, lướt qua bên phải Jungkook để tóm lấy tay hai cô gái và đẩy họ ra ngoài, đặt vào tay họ một số tiền trước khi đóng cửa lại. Tiếp đó, anh trở lại với một Jungkook đang chết lặng, Jungkook nhìn anh bằng khuôn mặt phát hoả.

"Này! Anh nghĩ anh đang làm cái quái gì vậy hả?" Cậu ta giận dữ, muốn quay lại cửa, để gọi các cô gái quay lại, nhưng Jimin đã tóm lấy cổ tay và kéo cậu ta lại trước mặt anh. "Anh không phải mẹ tôi đâu! Chết tiệt!"

"Tôi không phải là mẹ cậu, nhưng tôi ở đây để chăm sóc cậu. Và tôi thất bại một cách thảm hại, vì vậy hãy để tôi làm điều này." Jimin vừa nói lại vừa giận dữ. Anh biết anh có thể khá đáng sợ khi gằng giọng mình lại, nhưng cách mắt của Jungkook thay đổi từ tức giận đến sợ hãi khiến anh cảm thấy vô cùng tồi tệ.

"Tôi xin lỗi... Jungkook, tôi không giận cậu, T-Tôi, chỉ là tôi... Tôi muốn giúp cậu."

Jungkook không nói gì cả, cậu ta chỉ đứng đó. Một tiếng thở dài thoát ra từ đôi môi của Jimin trước khi anh nắm lấy tay của Jungkook, kéo cậu ta ngồi xuống cái ghế dài.

"Tại sao?"

Jimin nhận ra rằng Jungkook đang hỏi mình một cách rụt rè, người nhỏ hơn đã di chuyển và vặn vẹo để thoát khỏi anh, bò ra một bên đầu ghế, vòng tay ôm lấy đầu gối mình như một đứa trẻ giận dữ.

"Tại sao anh lại quan tâm nhiều thứ như vậy? Anh hoàn toàn không biết tôi là ai. Đừng giả vờ như tôi muốn nói với anh về công việc. Cũng không phải tiền. Anh rõ ràng không vui vẻ gì khi chấp nhận công việc này, nếu không thì bạn của anh sẽ không nhắn cho tôi những lời đó."

Jimin cảm thấy cổ họng mình khô rát, không nói nên lời. Anh biết rằng Hoseok đã nhắn cho Jungkook, nhưng không nghĩ là nó sẽ làm cho Jungkook cảm thấy tệ như vậy.

"Jungkook, đó là lí do tại sao tôi ở đây. Tôi xin lỗi vì những gì hyung ấy nói với cậu, hyung ấy chỉ đang tức giận... hyung ấy yêu tôi và muốn bảo vệ tôi. Đây thực sự là những điều không nên xảy ra, là lỗi của tôi... tôi xin lỗi... t-tôi không muốn cậu hiểu lầm."

"Tôi là một gánh nặng cho anh? Làm sao mà tôi không biết được điều đó chứ?"

Jimin để lời nói chìm sâu vào tim anh, cảm giác như Jungkook đã từng nói câu này rất nhiều lần, nó cứ lặp đi lặp lại tới khi nhận ra rằng, bố mẹ Jungkook, những người đã cho rằng cậu ta là một gánh nặng. Anh nghiến răng một lúc để kiềm nén cơn tức giận trước khi hít một hơi thật sâu và lắc đầu. "Không... cậu không phải là gánh nặng..." Jimin thì thầm bằng giọng dịu dàng, tiến sát lại Jungkook và cố nhìn vào mắt của người nhỏ hơn.

"Tôi muốn giúp cậu.."

"Tại sao anh luôn nói dối tôi?" Giọng nói của Jungkook ngày càng giận dữ.

"Tôi không nói dối. Tôi muốn giúp cậu."

"TẠI SAO ANH LẠI MUỐN GIÚP TÔI?!"

Jimin giật mình khi Jungkook đứng dậy, linh cảm được ra cơn giận của Jungkook sắp chiếm lấy lý trí cậu ta.

"TẠI SAO ANH LẠI QUAN TÂM TÔI CHỨ? ANH CÓ VẤN ĐỀ À???"

Jungkook như đang bốc khói, và Jimin cảm thấy như anh cuối cùng đã nhận được một cái gì đó từ Jungkook. Cuối cùng anh cũng nhận được một lời phản hồi, mặc dù Jungkook đang rất tức giận, cậu ta đã thực sự tức giận. Trong khoảnh khắc này, Jimin thấy được cả cơn thịnh nộ, lửa giận và sự bất an trú ngụ trong con người trước mặt. Anh nuốt nước bọt trước khi đứng lên để cùng cấp độ với Jungkook, tuy là anh thấp hơn một chút.

"Tôi quan tâm cậu, bởi vì tôi đã mất đi một người thân cũng vì chất cấm." Jimin nói lại, Jungkook biểu hiện thay đổi từ tức giận sang sốc. Và Jimin cảm thấy đau đớn khi nhắc tới sự việc mà anh chôn giấu trong lòng bấy lâu nay. Thành thật mà nói, anh chưa bao giờ kể chuyện này với một ai khác ngoài người bạn tri kỉ của mình, Taehyung.

"Tôi không nói dối. Thật khó để quan tâm một người mà tôi hầu như không biết gì cả, nhưng tôi vẫn làm, bởi vì tôi đã ở trong một tình huống tương tự và tôi muốn giúp cậu trở nên tốt hơn. Tôi thực sự muốn giúp cậu. Tôi muốn làm quen với cậu và giúp đỡ cậu."

Jungkook cau mày với điều đó, suy nghĩ khó khăn về những lời phát ra từ miệng của Jimin. Mọi thứ bắt đầu có ý nghĩa với cậu ta, nhưng cái cau mày không hề biến mất. "Anh muốn làm những điều mà anh không làm được cho người trong quá khứ, vì thế anh muốn cứu lấy tôi, đúng chứ?

"Đúng thế." Jimin trả lời. Anh cảm thấy như Jungkook muốn hơn thế nữa, nhưng Jungkook muốn nghe sự thật tại thời điểm này, và đó là điều quan trọng nhất.

"Đuợc.." Jungkook gật đầu.

Jimin cũng gật đầu, nhìn xuống mặt đất và im lặng một hồi, tràn vào tâm trí anh, nặng trĩu trong lòng ngực của anh trong khi anh xoa xoa lưng và cần cổ mình.

"Nhưng .. chết tiệt. Anh thực sự đã mất một người thân của mình vì thuốc phiện?"

Jungkook hỏi, thậm chí không dám nhìn Jimin trước khi ngồi xuống ghế dài lần nữa, cậu ta nhìn chằm chằm xuống đất.

"Đúng thế." Jimin cũng lùi lại, không muốn nói về nó, nhưng đồng thời cảm giác như anh nên mở lòng thêm một chút nữa, để có lẽ Jungkook sẽ mở lòng nhiều hơn với anh. Anh chỉ hy vọng rằng sáng mai mọi thứ sẽ qua hết.

"Là em trai tôi." Jimin khẽ thì thầm, nhìn mọi nơi nhưng đứng lại nơi Jungkook đang ngồi. "Em ấy lúc đó 18 tuổi, nhưng lại chết vì sử dụng quá nhiều. Khi đó, tôi cũng đã thử mọi cách để giúp em ấy, nhưng sau đó, nó không đủ. Tôi không đủ tình yêu để giúp em ấy vượt qua. Sau đó, tôi hi vọng sẽ không ai phải chết vì thuốc, hoặc quan trọng hơn, tôi muốn mọi người dù có ra đi cũng phải hạnh phúc."

"Tôi biết cậu không thích tôi, cậu nghĩ tôi bị mắc kẹt và không hiểu gì cả, cậu nghĩ tôi cần tiền và không quan tâm tới cậu, nghĩ rằng cậu thật phiền, cậu là một gánh nặng-" Jimin lên tiếng, chơi với chiếc nhẫn trong tay, anh cảm nhận được hơi thở nặng nề của Jungkook. "Nhưng tôi muốn giúp cậu, có lẽ lí do vẫn chưa đúng đắn, nhưng tôi có lí do của tôi. Tôi không ở đây để gán ghép hay gây áp lực cho cậu, cũng không muốn cậu tránh xa những người bạn quan trọng của cậu, tôi chỉ muốn tôi trở nên quan trọng đối với cậu, vì tôi có thể giúp cậu."

Jungkook gật gù, và Jimin vui mừng vì cậu ta đã không nói gì. "Jungkook, cậu nên đi ngủ. Tôi sẽ ở lại đây."

"Anh nghĩ giờ này tôi sẽ chạy ra ngoài đường chắc. Đi ngủ đi, đừng có làm phiền giấc ngủ của tôi đấy." Jungkook nói, đứng dậy bỏ vào phòng trước khi liếc mắt thấy nụ cười toe toét trên môi anh. Đột nhiên, cậu ta cũng cười, Jimin nhìn thấy và anh lại nhớ tới em trai mình.

"Không đâu, tôi biết cậu sẽ không bỏ đi mà."


tbc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net