Let me love u again

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Let Me Love You Again

Prologue

"Ta e là ông ấy sẽ không thể tỉnh lại bây giờ, Tae Yeon à"

.......................

"Ông Hwang, tôi sẽ trả lại cho ông những gì ông gây ra...."

"Tránh xa tôi ra, cậu thật đáng sợ, tôi ghét cậu...làm ơn, tránh xa tôi ra, tôi không muốn thấy cậu thêm 1 s nào nữa" Cậu ấy hét lên, gào khóc, hoảng sợ, cố gắng dứt khỏi tôi....Tiffany, cậu ấy ghê sợ tôi ư?

"Nếu tất cả những gì mình có thể làm để cậu vui vẻ trở lại là rời xa cậu.....thì....mình sẽ làm điều đó..." Cố gắng hết sức nén nỗi đau trong tim để nói ra những lời đó, tôi nhìn cậu ấy lần cuối trước khi bước đi:

- Hãy sống tốt....Fany.

Chap 1

.....Bữa trưa tại căn hộ của ông Kim....

- Appa, hôm nay phải về sớm nhé. Bố không quên hôm nay là ngày gì đấy chứ? Cô con gái nhỏ nũng nịu.

- Tất nhiên chứ, sao mà quên được ngày quan trọng này. Sinh nhật của con gái bố cơ mà. Ông bố đáp lại với nụ cười hiền từ.

Đột nhiên chuông điện thoại reo, ông Kim nhấc điện thoại lên :

- Vâng, tôi nghe?

- "Anh Kim, lát nữa lúc 4h ông có thể gặp tôi và anh Hwang ở nhà hàng X được chứ ạ? Chúng tôi có việc quan trọng cần nói với anh."

- Cả anh Hwang à? Vâng, thế hẹn anh giờ đó nhé.

Ông quay lại bữa ăn với cô con gái và nói:

- Xem ra hôm nay có nhiều việc hơn bố tưởng.

- Bố không được quên chiều tối nay đâu đấy. Cô con gái nói với giọng giận dỗi.

- Bố đùa thôi, bận thế nào cũng làm sao bằng con gái bố được?

- Bố phải đi gặp ai nữa phải không ạ? Bố nhớ giải quyết việc nhanh nhé. ^^

- Uhm.

......3 tiếng sau.......Điện thoại nhà ông Kim lại reo lên.....

- Alo, cháu Kim Tae Yeon nghe ạ.

- "Tae Yeon à? Cháu đến bệnh viện ngay đi. Bố cháu vừa gặp tai nạn rất nặng...và..."

- "alo? Alo? Cháu còn đó chứ?"

....Cạch, tiếng điện thoại rơi.....Cô bé cảm thấy không thể đứng vững nữa....mắt cô rưng rưng nước....lấy hết sức tỉnh táo sau tin vừa được nghe, cô chạy ra xe và nói với tài xế :

- Chú...đưa cháu đến bệnh viện....

Chiếc xe lập tức lao đi...mặt trời đã gần xuống hết chân trời, hoàng hôn chưa bao giờ đẹp đến thế. Đáng lẽ ra hôm nay đã là một ngày tuyệt vời, nếu như không phải sau khi nghe được cái tin ấy....

20 phút sau, chiếc xe đỗ bên thềm cửa vào bệnh viện. Tae Yeon nhanh chóng mở cửa xe, cô chạy vào trong nhanh hết sức có thể. Bắt gặp khuôn mặt quen thuộc, đó là bạn của ông Kim, sự lo lắng của cô càng tăng lên khi thấy ánh mắt buồn bã của ông nhìn cô:

- Bố cháu....bố cháu sao rồi ạ?

- ...........

- Sao bác không nói gì cả? bố cháu không sao, phải không ạ?

- ....Tae Yeon, cháu phải bình tĩnh khi nghe bác nói....

......chỉ có tiếng thở và ánh mắt lo lắng, sợ hãi tột độ từ Tae Yeon lúc nhìn người đàn ông đó...

- Bố cháu...đã gặp tai nạn rất nặng, bác sĩ đã cố gắng hết sức để cứu ông ấy, và họ nói rằng, ông ấy vẫn sống, nhưng sẽ không thể tỉnh lại ngay lúc này. Có lẽ ông ấy sẽ hôn mê trong một thời gian...

Tae Yeon không còn đứng nổi, cô bé khụy xuống, nước mắt chảy hàng dài hai bên má...Cô muốn hét lên nhưng không thể, cổ họng, cả tay chân cô không còn theo sự điều khiển của cô nữa...Bỗng nhiên cô cảm thấy mọi thứ xung quanh mờ dần đi, rồi cô không còn thấy gì nữa. Loáng thoáng bên tai có tiếng ai đó gọi cô, hình như có ai đó nhấc bổng cô lên....và rồi cô bé cũng không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo nữa...

....Sáng hôm sau......

Ánh nắng nhẹ buổi sớm mai khẽ chiếu vào phòng, một ngày mới lại bắt đầu.

Tae Yeon giật mình tỉnh dậy, cô mong chuyện hôm qua chỉ là một giấc mơ, nhưng khi nhìn xung quanh căn phòng, thấy ống dây đang cắm vào tay, cô bé biết đó là sự thật. Cô toan tháo dây chuyền nước biển, nhưng có ai đó bước vào phòng và ngăn cô lại:

- Cô chủ, cô không nên ra khỏi giường bây giờ, bác sĩ nói cô bị shock và cần được nghỉ ngơi.

Đó là quản gia Chue, ông còn như 1 người thân trong gia đình của Tae Yeon. Mỗi lần ông Kim đi công tác, thì quản gia Chue luôn lo lắng và chăm sóc cô như con gái mình.

- Bô cháu đâu? Cháu muốn gặp bố!

- Cô chủ....

- Đưa cháu đến gặp bố....nước mắt cô lại trào ra lần nữa.

Tae Yeon đến bên giường bệnh nơi bố cô đang nằm. Cô bé nắm lấy bàn tay của ông, đặt lên má mình.

- Bố à....sao bố lại nằm như thế này...

Rồi cô gục lên ngực ông khóc nức nở:

- Bố đã hứa với con...đã nói rằng bố sẽ về để ăn sinh nhật cùng con cơ mà....sao lại như thế này? Bố tỉnh dậy đi.! Nếu bố không tỉnh dậy con sẽ kô bao giờ nhìn bố nữa...

Cô vừa gào khóc vừa lay mạnh người ông Kim, mong đợi một phản ứng gì đó. Nhưng ông ấy vẫn nằm bất động. chỉ có tiếng khóc của Tae Yeon và tiếng máy đo nhịp tim trong căn phòng.

- Cô chủ, tôi biết cô rất buồn. Nhưng rồi ông chủ sẽ tỉnh lại ...bây giờ tôi sẽ đưa cô về phòng....

Nói xong ông lại và đỡ Tae Yeon trở lại phòng bệnh của cô.

- Cô hãy nghỉ ngơi, tôi sẽ đi lấy chút gì đó cho cô ăn. Quản gia Chue nói.

- Nguyên nhân của vụ tai nạn đó là gì ạ? Tae Yeon đột nhiên hỏi.

- Vâng, chiều tối hôm qua tôi có hỏi cảnh sát. Họ bảo đã không thể bắt được thủ phạm vì kẻ đó đã bỏ trốn. Có một kẻ đã làm xe ông Kim mất lái và sau đó thì....Vụ tai nạn xảy ra vào khoảng lúc 4h30...

- Còn tài xế lái xe cho bố cháu thì sao?

- Ông ta không bị bất tỉnh nhưng bị thương khá nặng, và bị mất đi một chân.

- Vậy giờ cháu có thể nói chuyện với ông ta được ko?

- Tôi nghĩ là được. Quản gia Chue đáp.

Tae Yeon được đưa đến phòng bệnh của người tài xế. Vừa thấy Tae Yeon, ông ta đã định ngồi dậy để chào, nhưng Tae Yeon nói ngay:

- Bác đang bị thương, bác cứ nằm thế đi ạ.

- Vâng - Ông ấy nói.

- Cháu lấy làm tiếc vì chân của bác....

- Không, ông chủ còn bị nặng hơn tôi. Với lại, những gì ông Kim làm cho tôi còn hơn thế này. Tôi mang ơn ông ấy nhiều lắm.

- Dạ, cháu muốn hỏi bác về vụ tai nạn...bác có nhờ được gì về chiếc xe đã gây tai nạn không? Như biển số? màu xe? Hay kẻ lái trong đó?

Nghe đến đó, người đàn ông tỏ ra buồn bã:

- Mọi việc xảy ra quá nhanh, tôi đã làm hết sức để tai nạn không xảy ra. Tôi chỉ nhớ được là chiếc xe màu đen. Biển số của nó đã bị che lại... chỉ mới nói đến đó thì người tài xế ôm ngực và ho rũ rượi.

- Bác không nhìn được kẻ gây ra tai nạn sao ạ? Tae Yeon vẫn sốt sắng.

- Tôi....khụ...khụ....xin lỗi...khụ..khụ

- Cô chủ, tôi nghĩ tài xế cần vẫn chưa thể nói chuyện nhiều, chúng ta nên đi thôi.

Tae Yeon gật đầu, định đứng dậy thì người tài xế lại nói tiếp:

- Nhưng...trước khi tai nạn xảy ra vài phút, tôi có nghe ông Kim nói chuyện điện thoại với ai đó. Có vẻ như nội dung cuộc nói chuyện không được vui vẻ lắm.

- Vậy bác có biết người đó là ai không ạ?

- Tôi chỉ nghe loáng thoáng ông chủ nói rằng : " Tôi đã nói là không được rồi, anh Hwang ạ, việc đó rất quan trọng....SAO?" Và sau đó tai nạn xảy ra.

- Ông Hwang ư??? Tae Yeon nói.

Chap 2

.....2 năm sau.....

Trong 1 căn phòng nhỏ được trang trí theo kiểu phương Tây,Tae Yeon khẽ vươn vai dậy. Cô bước lại cửa sổ, mở cửa, để cho ánh nắng sớm mai mặc sức đùa giỡn trong căn phòng xinh xắn ấy.

Tae Yeon đến đứng bên cửa, ánh nắng mặt trời rọi vào mặt làm đôi má cô ửng hồng, không ai có thể phủ nhận được cô rất xinh, nhưng phải chăng nó sẽ hoàn hảo hơn nếu ánh mắt cô không buồn như thế vào mỗi sáng mai thức dậy.... Một ngày mới nữa....Liếc nhìn đồng hồ, đã 6h. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đến trường Đại học. Sau khi vệ sinh cá nhân xong. Tae Yeon chọn lấy một bộ đồ ưa thích, mặc vào và đi ra cửa.

Cô dừng lại trước 1 căn phòng. Đưa tay xoay nhẹ nắm đấm cửa rồi bước vào. Một căn phòng khác được trang trí sang trọng hơn. Có 1 người đàn ông đang nằm trên giường,chằng chịt xung quanh là những thiết bị để đo đạc, ống thờ, bình oxi, ...

Tae Yeon vuốt nhẹ mái tóc của người đàn ông và nói:

- "Con chào bố. Tối qua bố ngủ ngon chứ ạ? Hôm nay con sẽ đến trường để làm các thủ tục , con đã thì vào trường mà con nghĩ bố rất vui nếu con vào đó". Cô nói với nụ cười trên môi.

- Con quên mất là đã nói với bố hôm qua rồi nhỉ? Hmm, chắc con phải đi rồi, tối con sẽ kể cho bố nghe những chuyện ở lớp của con sau nhé.

Đúng lúc đó, có tiếng cửa mở.

- Thưa cô Tae Yeon, tôi đã chuẩn bị bữa sáng rồi. - Tiếng Quản gia Chue nói vọng vào.

- Vâng, cháu xuống ngay.

Nói xong,Tae Yeon cúi xuống hôn lên trán ông Kim và khẽ nói :"Bố chúc con may mắn đi nào". Rồi cô bước ra cửa.

Học viện SM

Đó là một ngôi trường có bề dày lịch sử. Việc tuyển sinh của họ rất nghiêm khắc, nơi này chỉ nhận những người thật sự có tài năng và kiến thức, so với những ngôi trường khác, thì ngôi trường này luôn là nơi đào tạo đầu ra có chất lượng. Là một trường đại học có danh tiếng đứng top đầu cả nước.

Dù nhà có xe riêng, nhưng Tae Yeon rất ít sử dụng nó, cô ấy chỉ đến trường bằng phương tiện công cộng hoặc đi xe máy. Cô không thích phô trương về hoàn cảnh gia đình mình. Vì thế nên rất ít người biết Tae Yeon là con gái một gia đình khá giả, và là người đang đứng sau điều hành tập đoàn DJ.

Hôm nay vẫn chưa phải là ngày học chính thức...Họ chỉ bảo học sinh đến để tập trung, và làm thủ tục nhập học, v.v

Chốc nữa sẽ có hai người bạn nữa của Tae Yeon đến, họ là Yuri và Hyo Yeon. Cả 3 người đã xa nhau gần 5 năm,thật khó để gặp mặt nhau, lần cuối mà họ gặp mặt là 3 tháng trước, khi Hyo và Yuri đến đây thi tuyển vào Học viện.

** Flash back **

- Cậu đi thật sao Tae?

- Uh, bố tớ phải chuyển công tác. Tớ sẽ lên Seoul....

- Chúng ta không được chơi với nhau nữa ư? Hyo và Yuri buồn bã nói.

- Có lẽ là tớ và các cậu sẽ kô được gặp nhau thường xuyên....

- Không biết đâu, cậu không được đi. Yuri khóc to.

- Tớ sẽ gọi điện cho cậu thường xuyên mà.

Ba đứa nhóc ôm lấy nhau nức nở....dặn dò nhau những điều trước khi chia tay...

** End Flash Back **

"Nhưng đã qua 30' rồi sao hai đứa đó vẫn chưa thấy đâu?" Tae Yeon lẩm bẩm trong khi đứng chờ.

Lúc đó, tại ga điện ngầm Seoul, có hai kẻ đang tay xách, nách mang hành lý....

Yuri's POV:

- Tớ đã nói với cậu rồi, đi sớm 1 tí. Tại cậu cả đấy. Tôi gắt với Hyo Yeon.

- Tại đi học xa, không biết lúc nào mới về nhà được. Tớ muốn nói với mẹ thêm vài câu thôi mà.

Chúng tôi nhanh chóng lên xe buýt, đi theo địa chỉ Tae Yeon đã đưa cho. Đến nơi, chúng tôi xuống xe, nhưng chẳng thấy trường và Tae Yeon đâu. Sao lại thế này?

- Quái, sao không thấy trường đâu cả nhỉ? Tae bảo đi đến đây cơ mà.

- Cậu chắc là mình đi đúng chuyến chứ? Hyo hỏi lại tôi.

- Đúng mà....mà... mình cũng không biết nữa. Tôi lúng túng.

- Cái gì? Trời ạ, đi nhầm chuyến rồi. Trường còn cách đây 1 chuyến nữa. Hyo nhảy dựng lên.

- Chết thật, lúc nãy vội quá....Thôi, đi bộ đến đó đi, cũng không xa nữa.

Thế là cả hai bắt đầu đi, được một lúc thì cái va li tuột khỏi tay tôi, chạy ra lòng đường. Tôi vội chạy lại để kéo nó lên. Nhưng đúng lúc đó có 1 chiếc xe con đang lao tới. Tôi không biết làm gì ngoài việc ngồi đấy và nhắm tịt mắt, trong đầu chỉ có duy nhất ý nghĩ "Ôi, thế là mình chết chắc rồi"....

Hyo's POV

Đang loay hoay với đống hành lý. Khi ngoảnh lại tôi thấy một chiếc xe con đang lao tới YuRi:

- Yah! Yuri ah!!!!!

Kíttttttttttttttttttttttttttt.....Tiếng phanh xe rít lên, ơn chúa là nó đã phanh lại kịp. Tôi chạy nhanh đến chỗ cậu ấy.

- Yuri à, có sao không? Vẫn ổn chứ?

- Uh, uhm....ờ....Cậu ấy lắp bắp, tay chân run lẩy bẩy, mắt thì ngơ ngác vì vẫn chưa hết kinh hoàng.

Đột nhiên cửa cánh xe mở ra. Một cô gái cao, tóc ngắn...ăn mặc rất thời trang bước ra, cô ta chống tay lên hông rồi quát hai đứa bọn tôi:

- Này, đi đứng thế hả? Muốn chết phải không? Có biết nếu không phanh kịp thì..........muahahhhhhaa . Nói đến đó cô ta bỗng nhiên ôm bụng cuời run cả người. Tôi không hiểu gì cả?

- Má ơi, người đâu mà quê thế này? Ha ha ha, thời này mà còn mặc quần hoa nữa....haha

- " cái gì? Cô ta đang mỉa mai bọn mình ư?"

Mặc dù rất tức nhưng tôi vẫn cố kiềm chế, vì bọn tôi là người sai.

- Cô ăn nói dễ nghe một chút đi, bọn tôi sai nhưng đừng khinh người khác như thế.

- Hai cái người này.... hahaha, định khủng bố thời trang hay sao mà ăn mặc như thế này đi trên đường phố Seoul hả?

"Khủng bố thời trang?" Quá lắm rồi, máu trong người tôi bắt đầu sôi lên.

- Yah....Tôi hét lên và định cho cô ta vài cú, nhưng Yuri đã ôm tôi lại.

- Thôi nào, Hyo Yeon. Xin lỗi, chúng tôi đã sai, lần sau bọn tôi sẽ cẩn thận hơn.

End Hyo's POV

Yuri's POV

- Yah...muốn......Hyo Yeon hét lên. Nhưng trước khi Hyo kịp làm gì tiếp theo thì may mắn tôi đã ngăn đuợc cậu ấy lại, nếu không tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra ở đây nữa. " Thôi nào Hyo, bình tĩnh, nhịn 1 chút đi"....

- "Làm gì mà ghê thế? Soo Young này không sợ đâu nhá," cô ta thụt lại vài bước. "Dân quê lên tỉnh hả? - Jess, cậu có thấy cái gì không? Sao thời buổi này vẫn có người quê thế này chứ?" Cô gái tự xưng là Soo Young quay lại nói với người ngồi trong xe. Một cô gái khác, rất xinh. Mái tóc dài vàng óng được bối lên, trông cô ấy có vẻ nhỏ nhắn hơn cái người đang quát tháo ầm ĩ này. Nhưng cô ấy không đáp lại mà chỉ nhìn chúng tôi với ánh mắt lạnh lùng.

Đột nhiên tôi thấy nổi gai ốc, tôi tự hỏi là tại sao lại có người cao ngạo như thế?

- Này, cô mà nói từ " quê " đó thêm 1 lần nữa là tôi không nhịn đâu. Hyo mắng lại Soo Young.

- Thôi được, he he.Dù sao cũng là dân qu.....Cô ấy dừng lại khi thấy Hyo giơ tay làm nắm đấm. Lần sau nhớ đi đứng cẩn thận.

- Vâng, sẽ không có lần sau nữa. Tôi cười đáp lại.

- "Đừng có cười 1 cách ngốc nghếch như vậy. Và cô nữa,cô em trông cũng được đấy..." cô ta vừa cười đắc chí vừa chỉ chỉ vào Hyo Yeon. "Sai thì phải im lặng mà nghe, đừng có cãi lại nham nhảm như thế. Araso? Cô ta hất cằm lên thách thức.

Nói xong, cô gái tóc ngắn - Soo Young quay trở lại xe và lái đi. Người có tên là Jess ấy vẫn không hề có 1 chút biểu cảm nào trên mặt.

Chap 3

Sau sự cố đó, Yuri và Hyo Yeon lại tiếp tục đi bộ đến trường.

- Haiz, thật là xui xẻo. Biết thế bảo Tae đi đón cho xong. Yuri thở dài.

- Ờ, lúc nãy cậu mà không ngăn thì cô ta tiêu với tớ rồi.....Mà cậu nữa, đã bảo đừng có mặc cái quần đó. Xấu hổ quá đi. Hyo chỉ vào chiếc quần Yuri đang mặc.

- Gì chứ, cậu cũng có khá hơn gì tớ đâu. Với lại đây là bộ đẹp nhất mà tớ có.

- Giờ thì tớ đã hiểu tại sao lúc ngồi trên xe buýt họ cứ cười bọn mình rồi. Hic

- Mặc kệ họ, lấy đâu ra quyền mà khinh người khác chứ.

Cả hai mải cãi nhau mà không nhận ra là mình đã đến trước cổng học viện SM.

- Yah! Sao hai đứa bọn cậu lâu thế hả? Tae Yeon quát lên khi thấy bóng Yul và Hyo.

- Yah~ Taengoo à. Cả hai reo lên mừng rỡ rồi chạy đến chỗ Tae Yeon- người bạn nối khố của mình.

Tae's POV:

Hai người bọn họ chạy đến chỗ tôi, Yuri ôm tôi chặt đến nỗi tôi cảm thấy khó thở:

- Yuri....cậu làm tớ không thở được đấy....

Lúc đấy cậu ấy mới buông tôi ra. Tôi ngắm khuôn mặt của Yul và Hyo....vẫn là Yuri của ngày nào, vui vẻ, nồng nhiệt. Là Hyo với nụ cười ấm áp, luôn quan tâm đên người khác.Hai đứa bạn từ luôn bên cạnh tôi từ thưở bé cho đến khi tôi cùng bố chuyển lên Seoul.

- Còn cậu, không nhớ tớ à Hyo? Tôi quay sang Hyo Yeon, người đang đứng đó rưng rưng.

- Lại đây nào.... Tôi bước tới và ôm cậu ấy.

- Yeah!, bộ ba chúng ta lại tái ngộ rồi. Yuri hét lớn.

Rồi sau đó cả ba đứa bọn tôi cùng đến chỗ làm thủ tục để đăng kí cho Hyo và Yuri. Đã lâu rồi tôi mới có cảm giác vui như hôm nay.

Trên đường về căn hộ nhà họ Kim. Tae, Yul, và Hyo đang ôn lại những kỉ niệm cũ. Đột nhiên Tae nhớ ra điều gì đó:

- Khoan đã, tại sao hai cậu lại đến trễ?

- À, là thế này....Yuri kể lại câu chuyện họ đã gặp trên đường cho Tae nghe.

Yuri vừa dứt lời thì Tae quát:

- Đấy, đã bảo để tớ đón thì không nghe. Cứ thích tự mang vạ vào thân cơ.

- Không sao, cũng chưa xảy ra chuyện gì cả. Chỉ có ức một chút là bị cô ta nói mấy câu khó nghe đó thôi.

- Được rồi. Vậy thì hãy khoan về nhà đã. Có vẻ các cậu cần đến nơi này trước.

Tae Yeon đã đưa họ đến trung tâm mua sắm. Cô ấy chọn mấy bộ đồ hợp với dáng người của Hyo và Yul. Đúng là người đẹp vì lụa, à mà không, cả hai đều rất hợp với mấy bộ cánh đó. Chẳng qua là họ chưa có cơ hội để thay đổi thôi. Nhất là Yuri, cậu ấy bước ra từ phòng thử đồ với bộ mà Tae vừa chọn lúc nãy: 1 chiếc áo sơ mi ca rô, 1 chiếc quần jean, 1 đôi giày thể thao thật hợp nữa....Vẫn giản dị, nhưng mà đúng là cậu ta trông manly hơn nhiều.

Tae Yeon ngắm người bạn mình trong bộ cánh mới, gật gật đầu có vẻ ưng ý, rồi vỗ vai Yuri:

- Cậu cũng ngạc nhiên về chính mình đúng ko?

- Uhm,...đúng là bây giờ tớ mới được mặc những đồ đẹp như thế.... Hehe, nhưng mà tớ cũng "bảnh" đấy chứ.

- Araso, araso, lại lỡ làm cậu phổng mũi nữa rồi. haiz

Phòng khách trong biệt thự họ Kim

- Vì các cậu đã ở đây với tớ, nên tớ muốn các cậu cùng tham gia làm việc trong công ty luôn. Tae nói với Yuri và Hyo Yeon.

- Bọn tớ ư? Có thể ư? Cả hai cùng đồng thanh.

- Tất nhiên, vì hai cậu là những người bạn thân nhất của tớ, nhưng lí do quan trọng hơn là tớ biết năng lực của hai người.

*Gật, gật*

- Để bắt đầu, vì Yuri học cùng khoa Kinh tế như mình nên cậu sẽ làm trợ lí cho tớ để bắt đầu quen các công việc. ok?

- Tớ sẽ làm việc hết mình.

- Và cậu, Hyo Yeon, khoa cậu học là Nghệ Thuật, và cậu cũng rất thích thời trang đúng ko? Tớ cũng biết Hyo rất có năng khiếu trong việc thiết kế ra các mẫu mới, vậy cậu hãy làm ở bộ phận thiết kế nhé?

- Yeap, cậu đúng là hiểu tớ. Hyo Yeon cười và gửi một cái wink cho Tae Yeon.

- Cám ơn, hãy giúp mình gây dựng tập đoàn lớn mạnh hơn nữa.

Sau khi đã bàn xong công việc, mỗi người trở về phòng của mình để nghỉ ngơi. Và Tae Yeon lại đến căn phòng quen thuộc của cô...

Tae Yeon's POV

- Chào bố, con về rồi đây. Yuri và Hyo Yeon đã đến đây rồi đấy ạ. Từ ngày mai là học chính thức rồi....Con cũng sẽ bắt đầu kế hoạch của mình...

Tôi vừa nói đến đó thì có tiếng gõ cửa: " Mình vào được không Tae Yeon?" Là Yuri, cậu ấy vẫn chưa đi ngủ sao?

- Uhm, cậu vào đi.

- Hey....Chỉ là mình qua phòng cậu không thấy, nên mình đã hỏi quản gia, và ông ấy nói cậu đang ở đây...

- Uhm, ngày nào mình cũng nói chuyện với bố như thế này cả....Hyo đâu?

- Cậu ấy đi ngủ rồi, chắc là đi đường mệt quá....Vậy là...bố cậu vẫn như thế à?

- Uh......

Yuri và Hyo Yeon đều biết về vụ tai nạn của bố tôi. Ngoài quản gia Chue thì họ là người luôn động viên tôi để tôi có thể lấy lại tinh thần như hôm nay.

- Tớ tin là bố cậu sẽ tỉnh lại.

- Tất nhiên rồi, tớ sẽ không bỏ qua nếu ông ấy không tỉnh lại đâu. Tôi cười.

Yuri bỗng nhiên quay sang ôm tôi:

- Tớ biết là cậu đã gặp rất nhiều khó khăn.....nhưng bây giờ, vì bọn tớ đã ở đây, nên hãy nói những gì mà bọn tớ có thể giúp....Bọn tớ sẽ chia sẻ khó khăn cùng cậu...ok?

- Chắc rồi....chỉ sợ hai cậu sẽ mệt mỏi thôi.

- Babo, với tụi này mà cậu còn nói câu đó sao?

- "Uhm.... Cám ơn....rất nhiều"

Yuri's POV

- Uhm....

Tae Yeon định nói gì đó, nhưng sau đó cậu ấy lại thôi, và khẽ cười với tôi: "Cám ơn.."

Bạn của tôi, bọn tớ có thể làm nhiều hơn cậu tưởng để có thể thấy cậu hạnh phúc trở lại.

Tôi nhìn sang cậu ấy, không hình dung hết những gì mà cậu ấy đã phải trải qua. Những năm tháng đấu tranh với bản thân - một con người yếu đuối trước kia. Để có thể duy trì cái công ty mà tưởng chừng như kô thể giữ nổi nó đến hôm nay. Tôi chợt nhớ lại câu chuyện quản gia nói với tôi vài chục

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yulsic
Ẩn QC