▸ 2. Ancrocanthosaurus

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


| Ancrocanthosaurus |

Ancrocanthosaurus (thằn lằn gai sống cao) thuộc nhóm khủng long chân thú ăn thịt . Chỉ có bốn loài thằn lằn gai sống cao đã được tìm thấy ở Texas và Oklahoma. Chi và vai của Ancrocanthosaurus to nặng và nhiều cơ bắp hơn khủng long bạo chúa. Ancrocanthosaurus có cột sống cực kì dài dọc theo cổ, thân người, cột sống xương sống đến chóp đuôi. Đây cũng là loài khủng long ăn thịt lớn nhất vào đầu kỷ Phấn Trắng.

.

.

.

Cậu ta không hề nói dối khi bảo tôi rằng chuyến đi sẽ kéo dài chín tiếng đồng hồ. Đã năm tiếng trôi qua và chúng tôi vẫn chưa đến được địa điểm của mình. Tôi thậm chí còn không biết mình đang ở đâu. Tôi không tài nào nhắm mắt được trên suốt chặng đường vì những dòng suy nghĩ miên man trong tâm trí. Giả dụ như gã này đang bắt cóc tôi đến chốn lạ lùng nào, hay cậu ta đang có ý định bán nội tạng của tôi, mà tệ hơn nữa là cướp sạch tư trang của tôi, cho tôi ngỏm luôn rồi vứt xác tôi giữa vệ đường. Tưởng tượng thôi đã thấy run người rồi, tôi không được buông lơi cảnh giác. Dù tôi cũng không phải bậc thầy gì trong lĩnh vực đánh đấm, nhưng ít nhất thì tôi có thể bảo vệ bản thân bằng mấy con dao mổ trong túi.

Tôi quay sang nhìn và thấy cậu ta vẫn đang tập trung lái xe. Cái xe này rõ ràng là không hợp cho việc di chuyển tới lui, bởi dù tiết trời Chiang Mai có đang khá mát mẻ thì bên trong xe vẫn vô cùng ngột ngạt.

"Cậu không ngủ à? Cậu đã không chợp mắt suốt năm tiếng đồng hồ, không thấy mệt sao?", cậu ta hỏi, tôi dám chắc là gã này đã nhìn tôi chằm chằm từ nãy đến giờ.

"Không, tôi không mệt chút nào.", tôi đáp trong lúc tự điều chỉnh lại vị trí ngồi của mình để thấy thoải mái hơn. Ngồi trên xe quá lâu làm mông tôi như bốc lửa.

"Người thành phố xịn ghê ha, thích thức tới sáng luôn."

"Cậu đến từ đâu?", xin thề là tôi không hề tò mò về quê quán của cậu ta đâu, chỉ đang nói nhảm một chút để miệng mồm đỡ cứng thôi.

"Bangkok.", cậu ta đáp.

"Gì cơ? Bangkok? Cậu đến từ cùng một thành phố với tôi, vậy thì ghẹo tôi cái gì đấy?"

Gã ghẹo gan kia bật cười: "Đúng, tôi đến từ Bangkok, nhưng cậu mới là người trông giống trai thành phố. Nhìn vẻ ngoài gọn gàng của cậu kìa! Cậu mặc sơ mi và quần tây như những viên chức văn phòng."

"Thì sao? Có vấn đề gì về việc ăn mặc lịch sự nghiêm chỉnh à? Thật sự đấy. Tôi là một bác sĩ phải gặp bệnh nhân cả ngày, tất nhiên tôi phải chăm chút cho vẻ ngoài của mình."

"Nhưng có vẻ là cậu sẽ không cần tất cả những thứ quần áo đó ở đây đâu, mấy thứ trang trọng quá thì đều vô dụng cả rồi."

"Vì sao?", lời cậu ta nói khiến tôi tò mò. Có gì khác biệt giữa cách ăn mặc của tôi ở thành phố so với ở đây? Tôi đều sẽ gặp gỡ nhiều người mà, đúng không?

"Rồi cậu sẽ biết thôi.", Ohm nhún vui và mỉm cười một cách bí ẩn.

Dám cược là gã này đang ủ mưu lừa gạt tôi.

Mẹ kiếp, điều này càng khiến tôi không ưa cậu ta hơn. Người này thì biết gì về thời trang chứ? Nhìn cách cậu ta ăn mặc đi? Karl Lagerfeld chắc sẽ đội mồ sống dậy nếu ông ta trông thấy quần áo của gã này.

Xe đột nhiên dừng lại trước một trạm xăng, nơi mà hóa ra lại có rất nhiều quầy bán đồ ăn. Ohm ra hiệu gọi tôi xuống xe vì cậu ta muốn đổ xăng, đi vệ sinh và nói tôi chờ ở một quầy nào đó để ăn.

"Cậu có thể gọi bất cứ món gì, nhớ là không được đi lung tung. Ngồi yên đây đợi tôi, đừng có lạc mất đấy."

Cậu ta nói như thể tôi là một đứa con nít phải nghe lời mẹ. Nói thế thôi chứ tôi vẫn phải nghe theo cậu ta vì chính tôi còn chẳng biết phải đi đâu. Cuối cùng thì tôi đến một quầy bán Khao Soi (mỳ cà ri), món ăn quen thuộc với tôi vì dì Som vẫn thường làm nó cho tôi ăn.

Tôi gọi một phần mỳ cà ri không cay vì không thích vị cay cho lắm, và tôi cho rằng vị cay tê trên lưỡi sẽ làm giảm đi hương vị gốc của món ăn.

Gã kia bất ngờ xuất hiện và ngồi ngay đối diện tôi.

"Dì ơi, cho cháu một phần mỳ cà ri thịt heo cay nhất.", cậu ta hét lên để gọi món rồi cứ nhìn tôi chằm chằm trong khi cười toe toét, tay đỡ lấy cằm và trưng ra nụ cười đầy vẻ phiền phức kia.

"Mặt tôi dính gì à? Sao cậu cứ nhìn tôi từ nãy đến giờ thế?", tôi vừa hỏi vừa húp nước mì nóng ấm. Thật lòng thì mỳ rất ngon, đúng chuẩn thứ tôi cần sau một chuyến đi dài.

"Từ lúc tôi và cậu đi chung với nhau, tôi chưa thấy cậu cười bao giờ dù chỉ là một nụ cười mỉm. Dường như cậu cứ giữ mãi cái biểu cảm ấy trên mặt."

Người phục vụ bưng ra tô mì cay mà cậu ta đã gọi. Nhìn nước súp đỏ lòm kia kìa, không phải là quá cay rồi sao?

"Quá đã! Đồ ăn miền Bắc là tuyệt nhất!", cậu ta húp nước mì nóng hổi liên tục một cách đầy ngon miệng, "Dì ơi, tài nấu nướng của dì là đỉnh nhất!", cậu ta đưa hai ngón cái về phía người dì bán hàng.

Cách ăn của cậu ta luộm thuộm tới mức dầu đỏ dính đầy miệng. Gã này chưa bao giờ được dạy cách ăn uống cho đúng mực à? Đống nước súp đỏ đó không khiến cậu ta thấy cay chút nào phỏng? Trông không có vẻ gì là đang thấy cay cho lắm, chỉ có mồ hôi đang rịn ra trên trán.

"Cậu không thấy cay chút nào thật à?", tôi nhíu mày ngạc nhiên nhìn cậu ta ăn mỳ.

Ohm lắc đầu và lấy tay quệt mồ hôi. Gã này thật sự đến từ Bangkok à?

"Còn cậu thì sao? Nước súp trong tô của cậu trong như nước, ắt là nhạt thếch chả có vị gì luôn cho mà xem."

"Vị nguyên bản là ngon nhất."

"Cứ nói toẹt ra là cậu không ăn cay được thôi.", cậu ta nhếch mép đoạn bưng tô húp cạn nước súp.

"Ahhhhh... Ăn mấy thứ cay nóng thích thật. Dì ơi cho cháu thêm tô nữa."

Tôi chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm trước hành động nọ. Có thể nói chúng tôi như nước với lửa, không có được nổi dù chỉ là một điểm chung. Tôi tiếp tục ăn một cách chậm rãi và từ tốn, múc nước súp một cách nhỏ nhẹ, dùng nĩa cuộn mỳ rồi cho vào miệng, sau đó nhai thật chậm. Đây mới chính là cách ăn uống đúng đắn đây này, chứ ai đời như cái gã trước mặt tôi, tô mỳ mới vừa được bưng ra đã thấy nó sắp hết luôn rồi.

Cậu ta vừa ợ vừa lấy tay xoa bụng, mắt vẫn nhìn về phía trước trong khi tiếp tục lái xe. Còn bốn tiếng nữa mới đến nơi, cậu ta cứ lải nhải liên tục về những thứ nhảm nhỉ tỉ như màu sắc yêu thích của cậu ta, thậm chí là cỡ giày của tôi.

"Cậu ngậm miệng lại được không? Đầu tôi sắp sửa nổ tung vì đống câu hỏi chết tiệt của cậu rồi.", tôi gào lên trong tuyệt vọng.

"Ủa sao vậy trời? Bầu không khí im ắng quá, tôi không thích như vậy. Chúng ta đã là bạn đồng hành của nhau rồi, nếu cứ im thin thít thế thì chán lắm, nó làm tôi thấy mệt nữa. Vậy nên là trả lời tôi lẹ lên, cỡ quần áo của cậu là bao nhiêu?"

"Lạy Chúa! Cậu định tặng quần áo cho tôi à hay sao mà đi hỏi thế?"

"Thôi nào, ai mà biết được liệu vào ngày sinh nhật cậu tôi có muốn mua quần áo hay giày dép gì đấy để tặng cậu không. Giờ hỏi trước, sau này đỡ phải hỏi lại."

"Cậu biết sinh nhật tôi là ngày mấy à?"

"Không, nên đó sẽ là câu hỏi tiếp theo hehe."

Thề với Chúa tôi muốn đá gã này ra đường ngay lập tức.

"Thế sinh nhật cậu là bao giờ?"

"Ngày 18 tháng Mười hai."

"Ô thế tôi lớn hơn cậu đấy!!!", cậu ta hào hứng thốt lên.

"Thế sinh nhật cậu là ngày nào?", không có hứng thú miếng nào đâu nhé!

"22 tháng Ba."

"Đồ ngớ ngẩn, tôi và cậu cách nhau mỗi vài tháng."

"Điều đó không quan trọng, miễn là tôi lớn hơn cậu thì cậu phải gọi tôi bằng anh" (*)

(*) Chỗ này bạn tác giả dùng từ "Phi". Này thì mấy bạn quen thuộc quá rùi he khom cần giải nghĩa làm gì =))))))))

"Ngớ ngẩn nó vừa. Tôi cũng không muốn gọi cậu bằng anh".

Tôi hơi khom người, hạ tầm mắt xuống cửa sổ bên xe và nhắm mắt lại vì đã quá mệt mỏi với việc phản hồi lại cái gã khùng này rồi. Tôi nên ngủ thì hơn.

"Ê đừng có ngủ chứ! Cậu phải đồng hành cùng tôi cho đến khi chúng ta tới nơi!!! Này hoàng tử ngủ trong rừng, dậy đi!"

Tôi có thể nghe được tiếng gào và cảm giác được mấy cái huých của cậu ta, nhưng tôi không quan tâm cái khỉ gì nữa. Tôi mệt, tôi buồn ngủ! Và thế là tiếng ồn chìm dần xuống trong lúc tôi chìm vào cõi mộng.

.

Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu cho đến khi nghe thấy ai đó gọi tên mình và chầm chậm mở mắt khi tiếng gọi càng trở nên lớn hơn.

Tôi dụi mắt và vươn người, hóa ra là xe đã dừng lại và khi tôi nhìn sang ghế lái bên cạnh thì không thấy con người nhiều chuyện kia đâu nữa. Tôi ngồi dậy khỏi ghế và thấy cậu ta cùng một vài người khác đang đứng trước xe. Ngay lập tức, tôi bước ra khỏi xe và tiến về phía cậu ta, nhưng những người kia chặn tôi lại và muốn bắt tay với tôi.

"Hey được rồi... Bác sĩ đang mệt. Trưởng làng à, có lẽ ông nên chuẩn bị phòng cho bác sĩ đây ngay tức khắc.", cậu ta nói với một người đàn ông lớn tuổi đứng bên cạnh. Người đàn ông nọ mặc quần áo màu đen tuyền và có một chiếc khăn choàng trên đầu.

Trời đã sẩm tối khi chúng tôi đến ngôi làng này, một ngôi làng của một bộ tộc gần vườn quốc gia Doi. Ngôi làng nằm trên sườn núi, nơi đây có tộc người Karen và cũng là dân tộc chính ở nơi này. Đặc trưng của dân tộc này chính là những người phụ nữ có cổ dài được đeo đầy vòng vàng. Tất cả các ngôi nhà đều được xây theo lối truyền thống bằng trúc, và ở đây thậm chí không có điện vì đây là một thử thác khó khăn cộng với việc một số người dân từ chối việc tiếp cận các công nghệ hiện đại.

Trưởng làng đưa tôi đến một ngôi nhà bằng trúc không cách nhà chung quá xa, đây chính là nơi tôi sẽ ở lại cũng như hành nghề. Một ngôi nhà giản đơn, không có sảnh, nhưng không khí ở đây rất mát mẻ và trong lành. Tôi nhớ lại về lời của Ohm rằng quần áo trang trọng là những thứ không cần thiết tại đây.

"Buổi lễ chào mừng sẽ diễn ra vào sáng mai, vậy nên hãy nghỉ ngơi trước đã nhé.", trường làng nói với toi.

"Thế ấn tượng đầu tiên của cậu về nơi này là gì?", Ohm tựa lưng vào thành cửa, khoanh tay lại và trêu nói vẻ mỉa mai.

"Không tệ, chỉ là tôi đang mệt thôi. Còn cậu nữa! Cậu ngủ ở đâu? Không phải ở đây chứ, đúng không?"

"Tôi có thể ngủ ở bất cứ nơi nào, đất là chăn và trời là nhà."

"Ồ, suýt tí thì quên hỏi. Cậu làm công việc gì ở đây thế? Cậu muốn lợi dụng người dân ở đây đúng không?"

Cậu ta bật cười lớn: "Không, không! Cậu chưa xem bản tin à? Vừa có xương khủng long và một vài di tích hoàng gia cổ đại được phát hiện gần đây."

"Vậy thì liên quan gì đến cậu?"

"À, tôi là người tìm ra tất cả những thứ đó.", cậu ta nói đầy tự hào.

"Gì cơ?", tôi thốt lên vì bất ngờ.

"Nếu cậu không tin thì ngày mai đến xem cuộc khai quật cùng với tôi. Giờ thì ngủ ngon nhé, hoàng tử ngủ trong rừng.", cậu ta nháy mắt rồi rời đi.

Ha! Gã này đang nói thật đấy à? Tôi vẫn không thể tin được cậu ta. Tôi nên đi ngủ sớm thôi vì vẫn còn một ngày rất dài đang chờ đợi tôi phía trước.

(cont.)

________________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net