Để em tặng anh một cành hoa (60)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau,

Bên trong văn phòng quân đội ở đại bản doanh, một nhóm người đàn ông ăn mặc nghiêm chỉnh đang ngồi ngay ngắn trên chiếc bàn họp to lớn được đặt ở giữa phòng, ai nấy cũng đeo trên mắt một cặp kính dày cộm xem chừng đều là những người chức cao vọng trọng trong bộ máy nhà nước. Trong số mấy người bọn họ dĩ nhiên có chỉ huy Erwin Smith, đội trưởng Hange Zoe, binh trưởng Levi Ackerman và cả Leroux Meitsuki đang lười biếng ngáp ngắn ngáp dài.

Cái nắng vàng chói chang của buổi xế chiều xuyên thẳng qua ô cửa sổ làm nổi bần bật mái tóc cam chói mắt, bộ dạng thiếu ngủ cộng với bộ quân phục có phần hơi xộc xệch khiến hình ảnh của Leroux Meitsuki trong mắt mấy tên quan chức kia không khác gì một kẻ lạc loài, thừa thải bị người khác nhét vào trong buổi họp trang nghiêm này.

Mà trong lòng cô gái kia lại chỉ biết mắng thầm, đêm hôm qua sau khi Levi Ackerman rời đi, trái tim thổn thức của người con gái cứ đập liên hồi khiến cô cả đêm thao thức không tài nào ngủ được, báo hại hôm nay cô cả ngày thèm được ngủ, còn phải đại diện ban nghiên cứu tham gia cuộc họp về vụ việc bảy cái xác vô danh kia.

Leroux Meitsuki đưa tay lên xoa bóp cần cổ đau nhức của mình, khẽ mắng tên đàn ông hôm qua dám cưỡng hôn cô, lại xui rủi thế nào vừa ngẩng đầu lên đã va trúng ánh mắt khó chịu của tên đàn ông ấy. Cô thật muốn tặng cho anh ta một cú đấm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy người này cũng thật sự quá đẹp trai, khiến cô không nỡ ra tay. Đúng là điên mất rồi, lúc trước cô đâu có thấy anh đẹp trai đến mức này, bây giờ chỉ nhìn thoáng thôi cũng khiến tim con người ta rộn ràng.

Cô gái nhỏ chậm rãi nhoẻn miệng trưng ra một nụ cười vô tội tặng anh, cái đầu nghiêng sang một bên dường như vô cùng vui vẻ.

Bên này Levi Ackerman nhíu chặt đôi chân mày, đặt cặp mắt mình dán chặt lên cái áo sơ mi trắng xộc xệch trên người cô, có lẽ do vội vàng chạy đến đây nên không kịp chỉnh trang quân phục, nhưng mà có cần vội đến mức mấy cái cúc áo trên cùng cũng không chịu cài vào? Bờ vai trắng nõn nà như có như không lộ ra khỏi cổ áo làm ngứa ngáy trái tim con người ta.

Phía đầu bàn họp bắt đầu rục rịch tiếng động, người đàn ông trẻ tuổi chậm rãi lên tiếng, anh ta tự giới thiệu mình là trợ lý của Bộ tư lệnh sau đó bắt đầu vào thẳng vấn đề, nói sơ qua về vụ việc chấn động toàn quân đội đêm hôm qua. Anh chàng này xem ra cũng vô cùng thẳng thắn khi dõng dạc giao toàn bộ vụ án lần này cho binh đoàn Trinh sát trực tiếp xử lí mặc kệ sự có mặt của chỉ huy quân Cảnh vệ - người đáng ra phải lo toan sự an ninh trong thành.

Leroux Meitsuki khẽ mỉm cười thầm đánh giá người đàn ông trẻ tuổi vài câu, nếu không phải do có Bộ tư lệnh chống lưng thì người đàn ông này cũng thuộc loại đầu đội trời chân đạp đất mới dám phát ngôn như thế. Từ trong ra ngoài ai chẳng biết quân Cảnh vệ được biết bao nhiêu quan chức bệ đỡ, họ không vừa ý ai chỉ cần một cái búng tay cũng có thể khiến người ta mất mạng. Mà anh chàng kia cũng chỉ là người phát ngôn của Bộ tư lệnh, quyết định lần này của phía Bộ tư lệnh đã đủ thể hiện được mức độ tín nhiệm của quân Cảnh vệ trong bộ máy quân đội mà không cần điểm mặt dè bỉu.

Thật sự là một nước đi hay.

Chàng trai trẻ tuổi từ trong cặp lấy ra một xấp hồ sơ truyền cho tất cả mọi người, ánh mắt chán chường của Leroux Meitsuki lúc này mới ánh lên chút hưng phấn khó tả, là bảng thông tin của bảy cái xác. Cô cầm lấy tệp hồ sơ mở ra bên trong còn có mấy tấm hình được bên pháp y chụp rất kỹ càng, khoé môi cô gái nhỏ càng lúc càng cong lên cao vút, cô bắt đầu chìm đắm vào mớ thông tin vừa được phát, hoàn toàn gạt mấy lời luyên thuyên của anh chàng trẻ tuổi qua một bên.

Cô lấy mấy tấm hình ra liên tục quan sát, ở đây công nghệ kém kinh khủng nên chất lượng hình ảnh chỉ dừng ở hai màu đen trắng mờ mờ ảo ảo, nhưng như thế đối với cô đã là quá đủ. Bằng đôi mắt sắc bén của một con dân nghệ thuật, Leroux Meitsuki vừa lia một loạt đã phân biệt rõ ràng bảy cái xác không đầu khác nhau mà chẳng cần nhìn trực tiếp. Cô sắp bảy tấm hình dài ra bàn mày mò nghiên cứu, không còn để tâm vào cuộc họp nữa.

Một tay cầm tệp tài liệu một tay chỉ vào từng bức hình so sánh với thông tin của ban khám nghiệm một li cũng không bỏ xót.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, thanh âm cậu trai trẻ vẫn đang liên tục văng vẳng bên tai tất cả mọi người, khi chàng trai đề cập đến mục đích của tên sát nhân thì trong bàn họp có một người lên tiếng "Dựa vào độ phân huỷ thì tôi cho rằng 60% mấy cái xác này có khả năng là xác thất lạc từ đợt tấn công của bọn Titan ở mùa Đông năm ngoái."

Một người đàn ông khác chen lời "Không, đêm hôm qua binh trưởng Levi đã gạt bỏ suy luận này. Mấy cái xác này hoàn toàn là do con người tạo ra. Không phải Titan."

"Tôi cũng nghĩ vậy. Có thể là một tên biến thái nào đó không bình thường mới có thể làm ra loại chuyện này." Thêm một người khác đồng lòng.

Từ phía cuối bàn bất ngờ cất lên thanh âm trong trẻo của cô gái nọ, người mà từ nãy đến giờ đều im thin thít khiến người ta quên mất sự hiện diện của cô. Cả bàn họp quay đầu nhìn Leroux Meitsuki đang thần thần bí bí vừa cắn móng tay vừa chiêm nghiệm một đống hình ảnh giấy tờ rải đầy chỗ cô ngồi. Chất giọng thánh thót cất lên chậm rãi "Không thể nào...Rõ ràng kẻ làm ra loại chuyện này là một người dân bình thường."

"Ý cô là sao?" Chàng trai trẻ tuổi đanh giọng hỏi ngược lại cô.

Cái đầu cam từ tốn chìa ra vài tấm hình quan trọng, bên trong là sáu cái xác nữ không có đầu và vết thương lớn ở sau lưng, tiếp theo cô đặt một tấm hình khác ở phía trên tách biệt hẳn với mấy tấm hình bên dưới, bên trong tấm hình là cái xác không đầu của một nam nhân.

"Bằng khả năng của tôi, rõ ràng mục tiêu của tên sát nhân man rợ này toàn bộ đều là phụ nữ. Sự xuất hiện của người đàn ông này..." Cô chỉ tay vào cái xác nam, dừng lại một chút suy nghĩ "Chính là một sự sai lầm của hắn ta."

"Hắn ta?" Cả bàn họp đều có cùng thắc mắc, vụ án chỉ vừa mới mở ra mà cô đã biết được giới tính của phạm nhân? Bằng cách nào?

Leroux Meitsuki khẽ à một tiếng rồi nói tiếp "Tôi biết các vị đang nghĩ gì, những gì tôi nói sau đây các vị thích thì tin, không thì tham khảo thôi cũng được." Cô vịn tay ghế đứng phắt dậy, tuy khoác trên mình bộ quân phục thiếu nghiêm chỉnh cùng cặp mắt thâm quần nhưng khí thế của cô lúc này lại khiến cho người nghe không dám lơ là một giây, cả gian phòng đều lặng thinh nhường phần cho cô nói "Dựa vào vết cắt lẫn cách mà hung thủ thực hiện trên cơ thể nạn nhân, tôi đoán 80% hung thủ là đàn ông. Bởi vì phụ nữ chúng tôi cơ bản không đủ bản lĩnh để làm được điều đó, huống hồ gì một người phụ nữ mắc chứng rối loạn hoang tưởng là tôi khi phát bệnh cũng chỉ biết cấu xé dằn vặt đối phương một cách điên cuồng thiếu khoa học.

Bằng vết cắt đẹp mắt cộng với khả năng lóc da tuyệt đỉnh thế này, chỉ có thể là sức lực của một người đàn ông hoàn toàn bình thường. Tức là hắn ta không mắc bất kỳ chứng bệnh nào như tôi, hành động một cách tỉnh táo và tất cả đều có kế hoạch."

Leroux Meitsuki chỉ vào tất cả những cái xác trong ảnh "Vì sao tôi cho rằng hắn ta hoàn toàn tỉnh táo? Con người gặp nguy hiểm bản năng cơ thể sẽ bắt đầu chống lại bằng đủ mọi cách như cào cấu cắn xé...Các vị xem, hắn ta thông minh đến mức rút toàn bộ móng tay của nạn nhân, còn nhổ sạch răng bọn họ để xoá sạch dấu vết của bản thân. Có phải là rất thông minh không?"

Cả gian phòng lúc này không một tiếng động, gương mặt của tất cả mọi người trắng bệch như tờ giấy vì họ vừa đón được một luồng thông tin to lớn bằng nửa đời họ cộng lại. Vừa hoảng hốt lại vừa bất ngờ, đâu ai nghĩ rằng một cô gái nhỏ xíu thế này, với bộ dạng lôi thôi kia có thể mang đến cho họ thứ mà họ có lẽ sẽ mất cả tháng để tìm ra được.

Leroux Meitsuki sau khi tuôn một tràng dài đã thoải mái ngồi lại xuống ghế, cô chỉ vì quá phấn khích mà đưa ra vài ý kiến của bản thân mà thôi, vì dù gì vụ án này cũng không phải do cô phụ trách, nói nhiều chỉ tổ tốn nước bọt mà chẳng được tí lợi lộc nào. Cô tựa lưng mình xuống ghế, lười nhác co đôi chân mình lên còn ngáp mấy cái dài, lơ đễnh nói thêm vài câu coi như cảnh cáo bọn họ "Oápppp! Này, cẩn thận đi nhé! Các người đang đấu với một kẻ gan lớn lắm đấy, cố mà giữ lấy cái mạng của mình."

"Cô muốn nói gì?" Chàng trai trẻ tuổi lần nữa thắc mắc, cái anh chàng này hình như không thích tự vặn óc mình suy nghĩ mà toàn hỏi ngược lại người ta.

Cái đầu cam tựa nhẹ cằm mình lên đầu gối, hai tay vòng đến ôm lấy chân mình ngồi co ro, hình như là đang vô cùng buồn ngủ. Mí mắt cô gái hơi dính lại với nhau, cái miệng lười biếng cất lời "Dựa trên thời gian bị giết và qua đời của bọn họ thì hung thủ không phải là giết người cho vui đâu. Hắn ta giết người là để đợi ngày hôm nay đấy!"

Vừa nghe xong tất cả mọi người đều lục lại tập hồ sơ, nhìn kỹ vào thời gian qua đời của từng nạn nhân. Cái xác đầu tiên được xác định là đã chết được sáu tháng, cái xác thứ hai là năm tháng, xác thứ ba là bốn tháng, xác thứ tư là ba tháng...hai cái xác cuối cùng một nam một nữ được xác định bị giết cùng một thời điểm khoảng một tháng trước!

Bây giờ là cuối tháng ba, vậy cái xác đầu tiên bị giết là sau đợt tấn công Titan vào tháng mười năm ngoái!

Leroux Meitsuki quan sát mọi người liên tục thay đổi sắc mặt khiến cô có chút buồn cười, cô dụi dụi cặp mắt ngái ngủ của mình nói thêm "Tháng này thì chưa biết thế nào đâu."

Chàng trai trẻ vừa nghe xong liền đập hai tay mạnh xuống bàn, tông giọng vọt lên cao vút làm cho Leroux Meitsuki giật bắn mình tỉnh cả ngủ, mà những lời anh ta nói sau này còn khiến cô sợ hơn "Leroux Meitsuki! Đội trưởng ban nghiên cứu não bộ chuyên sâu! Cô hãy giúp chúng tôi điều tra vụ án! Xin cô hãy phụ trách vụ án lần này!"

Leroux Meitsuki mắt chữ A mồm chữ O lập tức vùng mình đập bàn đứng dậy, không hề thua kém chàng trai kia mà đáp lời.

Bên ngoài trời thanh gió lặng, tiếng chim hót líu lo vang vọng khắp chân trời tứ bể, quân lính trong đại bản doanh đang bận rộn với mớ công việc còn chưa làm xong thì bất ngờ đồng loạt đều dừng tay khi nghe thấy tiếng hét thất thanh của người con gái từ đâu vang tới "CÓ CÁI ĐÁCH!!!!"
""

""
""
Tác già: Đừng hỏi vì sao mấy ngày hôm nay tôi biệt tăm biệt tích...Tại vì tôi đang nung nấu ý định drop truyện đó trời ơiiii!!! Ai đó làm ơn hãy tát tôi đi, đánh tôi cho tôi tỉnh đi, tôi sắp rơi xuống bờ vực drop truyện roài. Chết mất thoai!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net