Chương 119: Bi kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Đến đoạn chữ nghiêng phía dưới thì mọi người hãy bật nhạc nhé

Hai kẻ thù cũ gặp lại liền không chần chừ mà lao vào đánh nhau. Eren không chút nhượng bộ tung nắm đấm khiến cho Titan Thiết Giáp văng xa mấy chục mét, xung quanh trận địa khói bụi bay mù mịt.

Reiner tuy phải chịu đòn không nhẹ nhưng cậu ta đã nhanh tay cướp lại được Titan Hàm, thành công cứu tên đó một mạng. Lúc này Eren cũng đã xem xét kỹ tình hình và quyết định thoát khỏi thân xác Titan để rút lui. Cũng phải thôi, cậu ấy đã hoá Titan 3 lần rồi, còn chiến đấu trong khoảng thời gian không ngắn, giờ chắc cũng chẳng còn sức nữa.

Trong lúc đu bám lên khí cầu, tôi liếc thấy Titan Thiết Giáp đổ sụp xuống, hình như cậu ta đã cố gắng lắm để hoá Titan, chứ ban đầu tôi còn tưởng Reiner đã bỏ mạng trong tầng hầm nơi Eren hoá Titan Tiến Công rồi chứ. Cái tên này có vẻ vẫn là một người lính đầy trách nhiệm như hồi nào đấy nhỉ?

Tôi ra lệnh cho lính vừa xả súng vừa rút dần vào khí cầu, đến lúc đi được một quãng dài mới có thể gọi là tạm an toàn, chỉ để lại một vài lính bên ngoài quan sát đảm bảo tình hình mà thôi.

Vừa vào bên trong tôi đã ngay lập tức thấy bác sĩ đang gắp đạn ra khỏi cánh tay Serina, vội chạy qua để xem xét hỗ trợ. Cô ấy đang nhăn nhó mặt mày cắn chặt vào miếng giẻ trong miệng, mồ hôi túa ra như tắm, tay còn lại thì túm chặt vào cánh tay Varis, cậu trai đang lo lắng đến mức mặt tái mét, luôn miệng trấn an Serina. Cảnh tượng này có chút quen, hình như ở đây không cần tôi hỗ trợ lắm thì phải.

Cuối cùng thì tôi vẫn bước đến vỗ vào vai Varis: "Vốn không có thuốc mê hay thuốc tê nên cô ấy đau lắm, nhưng mà vị trí đạn cũng không trọng yếu nên sẽ ổn thôi, đừng lo lắng quá"

"V-Vâng... Chỉ là... tôi vẫn lo quá" - Cậu ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt, lắp bắp nói.

"Nếu lo thì sau này cậu nhớ chăm sóc tốt cho Serina là được" - Tôi cười thầm trong lòng, vậy mới phải chứ.

Serina tính cách mạnh mẽ quyết đoán, Varis thì ngược lại rất linh hoạt khéo léo, vừa hay hai người này lại hợp nhau đến kỳ lạ. Tôi biết hai người đều có tình cảm với đối phương nhưng chẳng hiểu sao 3 năm rồi mà vẫn cứ tình đồng đội như thế, có lẽ Serina vẫn chưa thoát được ra khỏi những tổn thương trong quá khứ, mong là nhân cơ hội này hai người yêu nhau đi cho rồi.

Được một lúc thì Jean lên, tôi thấy cậu ấy vào một mình nên mới hỏi: "Anh Lobov đâu?"

"Anh ấy ở ngoài yểm trợ rồi"

Tôi gật đầu với cậu ấy, tính đến giờ thì đã ghi nhận được 6 người chết, và tôi nghĩ có lẽ đây là con số cuối cùng, dù sao gần như tất cả đã rút vào khí cầu an toàn. Cũng may, trong số 6 người đó không có ai là thành viên phân đội của tôi, cái cảm giác cấp dưới chết vẫn luôn là cái gì đó ám ảnh tôi dai dẳng.

Trong lúc chúng tôi đang trầm tư thì Floch hô lớn: "Chẳng thấm vào đâu so với thiệt hại ta đã gây ra! Đây là một chiến thắng vĩ đại! Trận chiến đầu của Tân Đế Chế Eldia kết thúc trong thắng lợi!"

"Phải!!!"

"Tối nay, ta sẽ ăn mừng ca ngợi sáu người anh hùng đã ngã xuống!"

Mọi người nghe Floch hô hào thì cũng hưởng ứng không ngớt, ra sức hú hét tung hô chiến thắng. Tôi không nói gì, vì sự thật là tôi không có chút vui vẻ hay phấn khích nào đối với chiến thắng lần này. "Đế Chế Eldia" là cái quỷ gì chứ? Mới một trận chiến thôi mà đã bao nhiêu người phải chết. Rồi đến lúc thế giới hợp lực tấn công Đảo Paradis thì phải tính sao? Rốt cuộc kế hoạch 50 năm có diễn ra suôn sẻ được không đây?

Càng nghĩ càng đau đầu, và đau đớn, tôi cứ nghĩ mãi về cái ngày đầu tiên mà tôi ra tay giết người, rốt cuộc thì kể từ lúc đó, tay tôi không những không thể gột sạch mà còn càng ngày càng thấm đẫm một màu đỏ ghê rợn. Tôi rất sợ, sợ rằng đến một ngày tôi sẽ coi giết người là việc bình thường, là lẽ đương nhiên. Lúc đó, tôi sẽ chẳng còn là tôi nữa.

"Phân Đội Trưởng, tôi không muốn chiến đấu nữa" - Serina ngồi cạnh tôi mệt mỏi lên tiếng.

"Serina..." - Varis có chút hoảng vì câu nói của cô ấy, tôi cũng nhìn cô ấy hồi lâu mà không nói gì.

Serina cúi gằm mặt xuống, khổ sở giãi bày: "Tôi ghét chuyện này, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ ai bị thương, hay thậm chí bỏ mạng, mọi người quá quan trọng với tôi, đặc biệt là... Y/n, tôi không muốn thấy cô phải liều mạng thêm bất kỳ một lần nào nữa, giá mà... giá mà có thể chấm dứt hết tất cả"

Tôi ngẩn người ra một lát, rồi đặt tay lên vai cô ấy nhẹ giọng nói: "Serina... Tôi hiểu điều mà cô muốn, vì tôi cũng muốn mọi chuyện kết thúc, nhưng chuyện này không hề dễ dàng, đây phải là một cuộc chiến lâu dài, đến lúc về Đảo cô có thể rời khỏi quân ngũ cũng được, đó là lựa chọn của cô, chỉ là... tôi thật sự rất cần Phân Đội Phó của tôi... haizz... dù sao cũng cảm ơn cô, Serina"

Tôi ghét phải ép buộc người khác, nhưng thiếu Serina thì lại không được, tôi không hề muốn cô ấy rời đi. Trong lúc này muốn kiếm một Phân Đội Phó khác thì tôi cũng không biết đào đâu ra, mà đào tạo thì không có thời gian nữa. Giờ tôi mới hiểu cảm giác khó xử của Levi ngày trước, tại sao mà anh ấy cứ phải bắt ép tôi ngồi vào chức vụ Phân Đội Trưởng cho bằng được.

Serina nhắm mắt tựa vào người Varis, cô ấy không nhìn tôi nữa. Lựa chọn là ở cô ấy thôi.

Tôi loáng thoáng nghe thấy giọng đùa cợt của ba tên ngốc phía bên kia. Jean, Connie và Sasha vẫn cứ vô tư như vậy, cảm giác như họ chỉ cần có nhau là đủ. Tôi vẫn là đứa ngốc như họ thôi, chừng nào Levi còn ở bên thì tôi vẫn còn ổn.

"Cậu mới là đồ ngốc chuyên làm ầm lên vì mấy cọng râu bé xíu của cậu đấy!" - Connie phàn nàn.

"Đúng đấy! Râu có ăn được đâu mà nuôi làm gì? Ít ra cũng phải làm bánh được như Y/n kìa, nhỉ?" - Sasha gọi tôi nhằm tìm đồng minh.

"Hả? Tôi nấu ăn ngon hơn Y/n đấy!" - Jean ngay lập tức phản bác.

"Cậu sai rồi, tôi mới nấu ăn ngon hơn cậu, còn Y/n mà làm bánh thì tay nghề không chê vào đâu được. Cậu nhớ làm bánh thịt cho tôi đấy nhé Y/n!" - Sasha nhìn tôi với ánh mắt thèm thuồng.

Tôi thở dài véo hai bên má cô nàng: "Yên tâm đi, trước đó tôi đã nhờ Niccolo chuẩn bị nguyên liệu cho rồi, làm 10 cái bánh cho cậu còn được nữa là, mà hồi nãy cảm ơn cậu nhé Sasha!"

"Hê hê, 10 cái bánh thịt... Này, sắp được ăn chưa nhỉ?" - Sasha nghe tôi nói xong không biết đầu óc đã bay đến tận bàn ăn nào rồi.

"Không, đến Đảo mới được ăn! Lau nước dãi đi con nhỏ này!" - Jean nhảy dựng lên cốc đầu cô nàng khoai tây mấy cái.

Sasha lấy tay quệt nước dãi rồi dè bỉu: "Cậu đúng là một Đội Trưởng vô dụng"

Sau đó chúng tôi cũng nhập hội với mọi người, đám lính trong Phân Đội tôi cứ cười nói hô hào không ngừng, còn đang đòi tôi về Đảo phải khao bọn họ một bữa thật lớn.

Đột nhiên Sasha trở nên cảnh giác: "Có nghe thấy tiếng động gì không?"

Tôi nghe vậy thì cũng trấn tĩnh lại đám lính, linh cảm của Sasha thường rất nhạy bén mà.

"Này! Im lặng đi!" - Jean hét lớn.

Vậy nhưng chẳng dễ gì khiến cho bọn họ từ bỏ "chiến thắng" cả, Floch trái lại còn hô lớn: "Khuấy động lên! Chiến thắng rồi!"

"Phải! Phải!" - Cả lũ liên tiếp hưởng ứng.

"Này!" - Jean cau có quát lên.

"Anh Lobov vẫn còn ở ngoài kia thì phải" - Connie thắc mắc.

"Không, tôi nghĩ anh ấy lên tàu rồi" - Jean xua tay đáp qua loa.

"Này, tôi không nghĩ thế đâu, anh ấy còn chưa điểm danh với tôi mà" - Anh Lobov mới gia nhập Trinh Sát chưa bao lâu, được phân vào Đội của tôi, chúng tôi có một nguyên tắc là nếu ai lên được khí cầu an toàn thì phải báo cáo trực tiếp với Phân Đội Trưởng là tôi đây.

Tôi mở danh sách ra tra tên anh Lobov, quả nhiên là chưa đánh dấu, tôi ngẩng lên lắc đầu với bọn họ trong nỗi bất an. Mấy đứa cũng nhận ra có điều không ổn, liền hoang mang chuẩn bị quay ra kiểm tra.

Đúng lúc này, chỗ cửa vào khoang khí cầu vang lên tiếng động, một đứa bé gái xuất hiện rồi không chút chần chừ giương súng lên bóp cò.

'Đoàng'

Viên đạn găm thẳng vào trái tim Sasha, làm cô ấy lảo đảo rồi ngã ngửa ra phía sau trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

"Sasha!" - Connie hoảng hốt kêu lên.

Con nhỏ đó lại tiếp tục lên đạn lần nữa, Jean vội vàng giơ súng đe doạ nó. Thế mà con nhỏ vẫn không sợ chết mà nổ súng, làm Jean cũng buộc phải nổ súng theo. Cũng may cùng lúc đó, một thằng bé từ đâu ra đẩy ngã đứa con gái, nên cả Jean và con bé mới tránh khỏi cái chết.

Chỉ mới trong một thời gian ngắn thôi mà tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đến mấy lần. Cả đám lính lúc này mới lấy lại được ý thức giận dữ lao lên đánh túi bụi hai đứa trẻ con.

*Mọi người bật nhạc chia tay với Sasha nhé

Tôi cùng Connie chẳng có hơi sức đâu mà quan tâm đến lũ con nít khốn kiếp đó nữa, liên tục hét lên gọi Sasha:

"Sasha! Này!"
"Cố lên! Này!"

Jean lúc này cũng từ sững sờ mà vội vã chạy tới.

Đôi mắt Sasha càng lúc càng dại ra, giọng nói yếu ớt hoà lẫn với tiếng máu chảy không ngừng: "Các cậu ồn ào quá... Chúng ta... sắp được ăn chưa?"

"Lập tức lấy băng cứu thương! Ta phải cầm máu!" - Jean sốt sắng hét lên.

"Sasha! Sắp đến Đảo rồi!" - Connie cố gắng níu kéo chút ý thức còn lại của cô ấy.

"Thịt..." - Thốt ra một chữ duy nhất rồi cơ thể Sasha dần trở nên lạnh ngắt.

Bác sĩ cố gắng quấn băng cầm máu như nào cũng không được, hết lớp này đến lớp khác đều không kịp ngăn tốc độ máu chảy, nhuộm đỏ cả dải băng. Máu cứ như vậy mà lênh láng trên sàn.

Connie vẫn kiên nghị nhìn chằm chằm vào vị trí đạn găm trên người Sasha, còn Jean bên cạnh lại rên rỉ ôm đầu bất lực, tôi không ngăn được nước mắt sợ hãi mà rơi xuống như mưa, tôi biết cô nàng khoai tây của tôi khó mà qua khỏi được. Đây là tim.

"Điên rồi hả Y/n?! Khóc cái gì mà khóc?! Suốt ngày khóc khóc khóc, Sasha có làm sao đâu, Sasha sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu, Sasha sẽ ổn thôi, nhất định sẽ ổn thôi" - Không hiểu là Connie đang trấn an tôi hay chính cậu ấy nữa.

"Jean, chúng đã leo lên bằng bộ cơ động của Lobov" - Floch báo cáo.

"Cái gì?" - Cả tôi và Jean đều bất ngờ, vậy là anh Lobov...

"Tôi sẽ ném chúng ra ngoài. Được chứ?" - Floch hỏi.

Jean nhìn ánh mắt hoang mang của tôi một lúc rồi cay đắng rít lên: "Nếu ta ném bọn trẻ khỏi tàu, liệu việc giết chóc này có dừng lại không?"

Sau đó hai đứa nhỏ bị trói lại vào một góc, nhưng đứa con gái cứ liên tục hét lên một cách điên cuồng: "Đừng động vào ta, đồ ác quỷ! Bọn ta chưa thua đâu! Các đồng đội còn lại của bọn ta sẽ thực hiện di nguyện cuối của Chỉ Huy Zeke!"

Zeke ấy hả? Tôi cười chua xót. Cái trò nực cười gì đây chứ? Sasha của tôi phải chịu kết cục này chỉ vì bọn chúng muốn gặp "Chỉ Huy Zeke" ấy hả?

"Gabi, thôi đi!" - Thằng bé hét lên cản con nhóc đang phẫn nộ.

"Ta sẽ làm gì với chúng đây, Jean?" - Floch hỏi.

"Jean, lũ này là chiến binh tập sự, cho con nhỏ này đi gặp thủ lĩnh của nó đi!" - Tôi mệt mỏi gằn giọng, chưa bao giờ tôi lại thấy căm hận một đứa trẻ đến vậy.

"Người Eldia đích thực bọn ta sẽ ám ngươi cho đến chết! Sau khi ta chết, nhớ truyền lời cho thủ lĩnh các ngươi như thế ấy!" - Đứa con gái vẫn tiếp tục lảm nhảm, có lẽ nó nghĩ rằng nó chuẩn bị chết.

Jean đáp lại nó bằng giọng mệt mỏi và căm hận không kém gì tôi: "Giờ ta sẽ cho ngươi đi gặp anh ta! Ngươi có thể nói với anh ta những điều ngươi vừa nói với ta"

Sau đó Jean lôi cả hai đứa đó đi, chắc sẽ có một màn kịch hay ho lắm, mà tôi chẳng quan tâm nữa.

Tôi quỳ bên cạnh cơ thể đang hấp hối của Sasha, cô ấy không đời nào qua khỏi được. Tôi nắm lấy bàn tay đang mất dần nhiệt độ của Sasha, cố gắng hà hơi vào nhằm sưởi ấm tay cô ấy, từng giọt nước mắt nóng hổi cứ liên tiếp rơi, vậy mà cô nàng khoai tây của tôi cứ nguội ngắt đi, đến mức khiến tim tôi nhói đau từng cơn.

"Đừng mà, đừng mà, cố gắng lên, cố lên con nhỏ này!" - Tôi lẩm bẩm gọi cô ấy dậy.

Tôi thấy Mikasa và Armin chạy tới, tôi thấy họ cũng khóc như tôi, tôi thấy họ cũng gào thét mãi cái tên "Sasha" trong vô vọng.

Tại sao lại là Sasha chứ? Tại sao nhất thiết phải là con nhóc khoai tây của tôi? Tôi biết là thật bất công với những người lính khác... nhưng tại sao lại cứ phải là Sasha? Cô gái ấy đặc biệt với tôi.

"Không ai có thể ở mãi bên em". Câu nói của chị Hange lại vang lên trong tâm trí tôi, không phải vậy, không phải vậy đâu, đúng không hả Sasha? Không phải cậu đâu đúng không Sasha?

Mắt tôi dần trở nên vô hồn, nhưng cái đau đớn trong tim vẫn không tài nào gạt đi được, nước mắt đau khổ vẫn cứ rơi từng giọt từng giọt.

"Cô ấy ngừng thở rồi. Sasha Braus qua đời do mất máu quá nhiều vì trúng đạn ở tim, hưởng thọ 20 tuổi"

Tiếng bác sĩ thông báo qua đời làm tai tôi ù đi. 20. Trẻ quá. Sao lại có thể...

Đầu óc tôi lúc này trống rỗng, không được, tôi phải cứu cô ấy. Tôi lao đến liên tục ấn ngực Sasha, rồi cúi người lấy hết sức bình sinh mà hô hấp nhân tạo cho cô gái ấy. Sống đi mà, làm ơn.

"Sasha, tôi đã bảo sẽ làm cái bánh ngon nhất trên đời cho cậu mà!"

"Sasha, tôi sẽ làm bánh rất nhanh thôi, chắc chắn cậu sẽ được ăn ngay khi về Đảo mà"

"Sasha, nếu giờ cậu tỉnh dậy dù cậu muốn ăn bao nhiêu cái bánh tôi cũng sẽ liều mạng làm cho bằng được! Tôi hứa đấy! Vậy nên làm ơn đi mà!"

"Sasha, tôi biết cậu hay chọc tôi cười nhưng lần này không vui đâu, cậu mà không dậy tôi sẽ giận thật đấy"

"Sasha! Cậu đã hứa sẽ ăn bánh tôi làm còn gì, cậu mà thất hứa thì từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ làm bánh cho cậu ăn nữa đâu đấy! Tốt nhất là cậu nên ngừng trò đùa này đi trước khi tôi quyết định!"

Sau mỗi một tiếng gọi tôi lại cúi xuống hô hấp nhân tạo cho Sasha, vậy mà cơ thể cô ấy cứ lạnh ngắt, cứng đờ, tôi đau họng lắm rồi, cũng mỏi tay lắm rồi, Sasha lần này đùa dai thật đấy, là do tôi hiền với cô ấy quá hay sao?

Mikasa nhìn thấy tôi như vậy cũng chỉ ngồi đó khóc đến khản cả giọng, Armin thì cố gắng kéo tôi ra, thậm chí còn tát vào mặt tôi mấy cái để tôi tỉnh ra. Lúc này tôi mới hiểu rõ rằng cô gái khoai tây sẽ chẳng bao giờ trở lại với tôi nữa, sẽ chẳng còn cô gái nào luôn vui vẻ vô tư nữa, cũng sẽ chẳng còn cô nàng ham ăn nào phấn khích tột cùng mỗi lần tôi làm bánh nữa.

Tôi thu người vào một góc khí cầu, chôn chặt khuôn mặt mình vào cánh tay, và khóc như chưa từng được khóc. Chưa gì mà tôi đã nhớ cô ấy rồi.

"Phải rồi, Eren, là tại Eren mà Sasha đã gặp kết cục này. Tên đó, liệu tên đó có hối hận không?" - Tôi rên rỉ trong đau đớn, chăm chăm nhìn chiếc áo choàng với đôi cánh tự do phủ kín trên gương mặt Sasha.

"Được rồi Y/n, trông cậu mệt mỏi quá, nghỉ ngơi một chút đi" - Armin nhẹ giọng xoa dịu, rồi trùm áo choàng Trinh Sát lên người tôi.

Vòng xoáy bi kịch này bao giờ mới kết thúc đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net