Phần 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một ngày bình thường nhưng cũng rất đặc biệt

Một buổi sáng nữa lại tới, tôi ngồi dậy, vươn vai và ngáp một cái thật dài, có lẽ vì hôm qua tôi đã suy nghĩ quá nhiều về người con trai tên Levi kia. Tôi vào nhà tắm, thay đồ phục vụ rồi xuống nhà phụ chị Neko bán quán. Tôi bây giờ đang có một cuộc sống mới khá tốt ở thế giới Titan nhưng không có nghĩa là tôi đã quên đi thế giới thực sự ngoài kia. Ba mẹ tôi thì đi làm ăn xa, lúc nào cũng bỏ tôi ở nhà với lại tôi không có người anh chị em nào cả nên rất buồn, cảm thấy rất cô đơn, tôi thực sự không hiểu cái thứ được gọi là tình cảm gia đình kia là thế nào cho tới khi tôi bước vào cái thế giới Titan này, cái thế giới nghe nói có vẻ hỗn loạn này nhưng tôi lại có thể cho tôi biêt là mình không đơn độc và cho tôi biết thêm cảm giác được được gọi là tình cảm gia đình ở nơi đây. Bây giờ, gia đình mới của tôi chỉ có hai người thôi, là tôi và chị Neko nhưng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, dù chúng tôi không có cùng huyết thống nhưng chúng tôi xem nhau như người nhà, là người quan trọng, là người có thể tin tưởng, là người luôn chìa tay ra khi mình gục ngã, là người cùng mình xẻ chia ngọt đắm trong cái thế giới này và đặc biệt hơn nữa... chúng tôi tin tưởng nhau, dù mai này, dù cho có xãy ra chuyện gì thì chúng tôi vẫn là chị em tốt của nhau, chúng tôi luôn ở bên cạnh nhau.

Tôi nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, không khí vẫn nhộn nhịp như mọi ngày, quán bán khá đắt nhất là vào buổi sáng.

_ Ohayo, Onee-chan

_ Ohayo Yuri-chan.Yuri nè, em mang trà này ra cho khách ngồi ở đó đi!

_ Vâng!

Khi mang trà cho khách xong, tôi đi vào quầy pha chế.

_ Yuri, em đi chợ giúp chị có được không? Chị hôm nay cảm thấy không ổn lắm!

_ Chị... chị có sao không? Yuri xem nào!

_ Ồ, có gì đâu, Yuri. Trời chuyển đông năm nào chị cũng bị cảm thôi mà, chắc năm nay cũng chả ngoại lệ.

Chị ấy nhắc tôi mới nhớ, đã tới đông rồi còn gì! Thời gian trôi qua nhanh thật và đây là mùa đông đầu tiên của tôi và chị.

_ Vâng ! Chị cho em xin tiền đi ạ! Em đi mua cho!

_ Um, chị đưa em dư tiền ấy, muốn mua thêm gì thì mua! Mua cho chị 1 kí trà đen, 3 kí trà Atiso. Có vẻ nặng nhưng mong em sẽ giúp chị - Chị cười hiền

_ Cảm ơn chị, em sẽ cố gắng vác những thứ đó về nhà an toàn!

_ Thôi, đừng giỡn nữa, đi sớm về sớm.

_ Vâng, tạm biệt chị!

Cầm số tiền chị đưa, tôi để nó vào trong túi áo ấm của mình, trời thực sự rất lạnh, những bông tuyết lặng lẽ rơi xuống đường, mọi thứ ở đây đều được bao phủ bằng một lớp tuyết trắng tinh khiết, không hiểu tại sao trong người tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hẳng ra. Tôi đã mặt một cái áo dày, găng tay, khăn choàng, ủng, chụp tai nhưng vẫn cảm thấy lạnh, tôi thở còn ra cả khói. Đường từ quán tới chợ cũng không xa, mem theo đường lớn, tôi thấy các ông chú trong Hiến Binh Đoàn đang chơi bài và uống bia. Đã tới chợ, tôi ghé vào một tiệm bán áo ấm trước, tôi nghĩ rằng mình sẽ sử dụng số tiền dư để mua áo khoác để tặng chị Neko. Sau đó, tôi đi tới chỗ bán trà hay mua và mua 1 kí trà đen và 3 kí trà Atiso. Thực sự chúng rất nặng, nặng kinh khủng nhưng tôi sẽ cố gắng. Đang vác chúng đi ngang lại chỗ các ông bác Hiến Binh Đoàn ngồi uống bia và chơi bài lúc nãy thì tôi thấy Levi đang đứng đó, sát khí hầm hầm còn các ông Hiến Binh Đoàn lúc nãy ngồi uống bia và chơi bài thì nằm xếp chồng lên nhau, miệng chải dãi, người bầm dập trong rất đáng thương. Tôi cũng thấy thú vị nên hỏi một người phụ nữ để tìm hiểu:

_ Ite... cô ơi, cho cháu hỏi đã có việc gì xãy ra vậy ạ?

_ À, chắc là tại các ông bác của Hiến Binh Đoàn có rượu nên chọc Thiếu Uý Đoàn Trinh Sát là cậu bé lùn, lại đây chú bảo rồi sau đó Thiếu Uý lại thì ông ta chợt khạt nước miếng ra, dính một ít vào giày cậu ta, ông đó là ông nằm dưới cùng đó, cũng là ông bầm dập nhất. Còn các ông còn lại do cười cậu ta nên bị.

_ Dạ, cháu cảm ơn cô.

Sau đó, tôi nhìn Levi nhưng chẳng biết làm gì nên tôi đi. Thực sự cảm giác vừa phải đi bộ, vừa phải vác một cái gì đó nặng thì rất khó chịu. Đâu ra, Levi đi tới, vác dùm tôi cả hai bọc trà lên xe ngựa

_ Lên đi – Levi lạnh lùng nói

_ Ừm, ờ, cảm ơn ngài!

Lúc này, tôi thực sự thấy tôi rất dễ dãi với trai, trời ơi, từ trước tới giờ tôi có bao giờ vậy đâu! Tôi ngồi đối diện Levi, cậu gác tay lên xe, chống cằm nhìn ra của sổ:

_ Cô tên gì?

_ Ite... tôi là Yuri

_ Cô là người trong quán trà đó phải không?

( P/S: Thực sự Neko kinh doanh quán cà trà chứa không phải quán cà phê, mình viết nhầm ấy! Xin lỗi, mong các bạn thông cảm)

_ Vâng! Tôi thực sự rất ngưỡng mộ Ngài!

_ Vì sao? – Levi vẫn nhìn ra cửa sổ

_ Vì các ngài thực sự rất dũng cảm, không sợ chết, không tiếc máu xương để bảo vệ tường thành, người dân và riêng Ngài thì vị Ngài rất mạnh, suy nghĩ nhạy bén, ra đòn dút điểm... Ơ... Ưm... có lẽ tôi....

_ Cảm ơn cô, những lời nói của cô sẽ là động lực cho Hiến Binh Đoàn của chúng tôi. – Không phải là Levi nói, giọng nói đó cất lên từ đằng sau lưng tôi. Là Erwin- người lãnh đạo Hiến Binh Đoàn

_ Ite... tôi không thấy Ngài,...

_ Thực sự rất xin lỗi vì đã làm cho cô giật mình! Tôi là Erwin, rất vui vì được gặp!

_ Tôi cũng vậy, thực sự rất vinh hạnh khi được gặp cả hai Ngài ở đây! Tới nhà của tôi rồi, đã làm phiền các Ngài. Cảm ơn vì đã cho tôi đi nhờ xe.

_ Ồ, không có gì! Chúng tôi đang định vào quán nhà cô để bàn việc luôn.

_ Vâng, mời các Ngài vào!

Erwin vác dùm tôi luôn cả mấy túi trà. Còn tôi thì xách một túi đồ nhỏ, bên trong có một chiếc áo ấm mà tôi đã dùng số tiền dư mà chị Neko cho để mua. Và tất nhiên, tôi dành tặng cho chị rồi!

_ Cảm ơn Ngài, Erwin, Ngài để đó cho tôi được rồi!

Sau đó, Erwin bỏ xuống rồi đi tới góc khuất, chỗ Levi thường ngồi

_ Hai Ngài uống gì ạ?

_ 1 trà đen và 1 trà hảo hạng.

_ Vâng

Tôi đi vào quầy pha chế

_ Chị ơi, làm 1 trà đen và 1 trà hảo hạng cho Erwin và Levi

_ Um, khách Vip nhỉ!

_ Vâng, trà chị nhờ em mua nè và em tặng chị cái này! – tôi đưa cái túi ra trước

_ Con ngốc này, tui cho tiền để cô mua đồ cho cô chứ không phải mua đồ cho tui! – chị nói nhưng tay chị vẫn làm

_ Vậy em để ở đây nha! – tôi đặt cái túi xuống bàn trong quầy pha chế

_ Um, cảm ơn em! Trà này, mang ra cho Erwin và Levi này!

_ Vâng!

Tôi bước tới chỗ của hai Qúy Ngài đang ngồi và đặt tách trà lên, cuối đầu xong quay lại quầy pha chế. Chị Neko đang lấy món quà trong túi ra

_ Whao! Chị cảm ơn em nha, chị thích lắm! – Chị ôm cái áo ấm vào lòng, quay một vòng vẻ mặt vui sướng

_ Vâng! Chị thích thì em vui rồi!

________________Lời nói của tác giả____________________

Chap này mình viết đặc biệt dài, mình đã thức tới 12h khuya để viết chap này đó! Thương mình đi, ủng hộ mình bằng cách Vote và bình luận ý kiến của các bạn nha! 

_____________________________________________________

Góc tào lao

✿Ohayo, cảm ơn vì đã đọc truyện của mình ✿

✯ Có ý kiến thì thì Comment cho mình nha và các bạn thích kết thúc là Happy End hay Sad End thì bình luận ý kiến để tớ biết nha, tớ sẽ làm theo số đông Happy End hay Sad End thì các bạn có thể quyết định! =3✯

♥ Vote cho mình để có động lực làm tiếp nha các bạn! ♥

❁ Và các bạn hãy vào trang:

JessicaTheQueen

Để xem được nhiều truyện khác nữa nha, và đồng thời cũng ủng hộ cho những truyện khác của mình nha! ❁

༄༂Mãi yêu ༂࿐ ♥ℒℴѵe♥

Yᵒᵘ Oᶰˡʸ Lᶤᵛᵉ Oᶰᶜᵉ

꧁༺༒༻꧂Jessica꧁༺༒༻꧂  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net