[JaZio] _ thịt enderman tái chanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Fanfic mình viết chỉ để thoả mãn nhu cầu bản thân, không giống nguyên tác, không có giá trị tham khảo, không phù hợp khi áp dụng vào thực tế.

Cảnh báo: Tình tiết có thể khiến bạn khó chịu, cân nhắc trước khi xem

⊹₊。ꕤ˚₊⊹

Ta ngồi trên bụng hắn, kẻ không mảnh vải che thân, kẻ đã nộp mình để xin ta đón lấy. Ta đã thấu hết, cả cơ thể và linh hồn hắn. Quả là tạo vật trong trắng và khờ dại. Ta tự hỏi hắn không đau đớn khi sức nặng này ép lên nội tạng hắn ư?

Hắn vẫn treo nụ cười trên môi.

Ta hỏi hắn:

- Mi là ai?

Hắn trìu mến:

- Tôi là chồng em.

Hắn cầm lấy tay ta, hơi rướn cổ để hôn lên. Ta không khó chịu trước cái chạm si mê của hắn, chắc lời hắn nói là thật.

- Ta hỏi tên của mi.

- Có nói thì em cũng sẽ quên thôi, ma cà rồng của tôi ạ.- hắn đáp - Em thậm chí không nhớ nổi tên mình.

Ta không phủ nhận. Hắn nói tiếp:

- Vậy em có muốn thưởng thức ông chồng của em không, tôi thì rất mong chờ đấy.

Ta nghiêng đầu:

- Mi muốn đi bán muối đến thế à, loài người?

- Tôi không phải con người bình thường đâu. Tôi là Enderman, là tộc người có thể dịch chuyển tức thời đó nhé. Với cả đừng xưng hô như thế, nghe xa lạ lắm.

Ta nhìn kĩ, gương mặt hắn cân đối, trán rộng, trông khá lanh lợi, da dẻ hơi ngăm nhưng khỏe khoắn, đặc biệt nhất là mắt hắn, chúng trong trẻo quá (so với đám hút máu dưới đây). "Là một ông chồng điển trai", ta cảm thán. Có điều, tính cách của hắn thật kì lạ.

- Trông m-... anh như mới 17 vậy. Ta không nghĩ anh thuộc về nơi này.

- Tôi già hơn em tưởng nhiều đấy, vả lại, tôi thuộc về em mà.

Hắn nháy mắt một cái, còn ta khẽ bật cười. Ta rời khỏi người hắn, chuẩn bị dao nĩa, gia vị, hoặc bất cứ thứ gì có ích cho "yến tiệc" của riêng ta.

- Thức ăn của em có được phép nói chuyện không? - Hắn hỏi.

- Được, nhưng anh sẽ phải ngậm miệng lại nếu ta bảo dừng.

Vừa ăn vừa nghe chuyện không phải là lựa chọn tồi, nội việc tán phét đã khiến ta thêm phần ngon miệng. Ta bày biện bàn ăn. Rồi ra hiệu để hắn bắt đầu câu chuyện.

- Vậy tôi bắt đầu nhé? Chà... Đã rất lâu về trước, có một ma cà rồng cô độc. Gã già hơn những những nàng Nymp,  lạnh lùng và cô đơn hơn bất cứ kẻ độc hành nào. Chán chường cảnh ấy, hắn quyết định tới thế giới loài người tìm kẻ giao. Hắn đã gặp một cậu nhóc và hai cô bé, chúng hỏi "Ngài có muốn trở thành bạn với chúng tôi không?". Gã gật đầu và cả bốn cùng chung sống hạnh phúc. Ối!

Hắn hơi kêu lên, vì ta cắn đau quá à. Ta nâng đùi hắn lên. 

- Xin lỗi, tại cơ bắp của ngươi rắn rỏi quá, ta phải dùng lực mạnh hơn thường.

- Chỉ hơi phấn khích thôi, đã rất lâu rồi em mới cắn ta đó.

Lần này hắn bật hẳn dậy, đưa tay vào miệng ta, tấm tắc khen: "Răng nanh của em vẫn bén như ngày nào". Vẫn là ánh mắt dịu dàng đó.

- Đây là nọc độc khiến cơ thể anh tê liệt. Nó làm giảm vị ngon của thịt, mà không hiểu sao...

Không hiểu sao ta không muốn nhìn thấy hắn đau đớn. Lời này, ta ngập ngừng không nói.

Hắn vẫn đoán ra:

- Em sợ tôi tổn thương, nhưng em vẫn muốn xơi tôi kia mà. Mâu thuẫn quá nhỉ. Thà rằng em cứ giết quách tôi.

- Mỡ dâng mèo, sao có thể chối từ. Vả lại máu thịt làm ma cà rồng mạnh mẽ hơn.

Ta tránh đi, tập trung vào việc của mình. Thịt đùi thường là phần ngon, ngọt ngào và đậm vị. Ta chọn con dao sắc nhất thái xuống, tỉ mẩn lọc thịt. Các miếng tách dần, lộ ra màu trắng của xương.

- Kĩ thuật của em tốt thật, cứ như em đã làm việc này cả ngàn lần rồi vậy, ha ha. Thế em nghe đoạn tiếp nhé. Và, lại nhiều năm sau nữa, ba đứa trẻ trưởng thành, trở thành những chàng trai cô gái tài sắc và có cuộc sống của riêng mình. Em biết không, ma cà rồng và chàng trai đã yêu nhau. Nhưng cuộc tình bình yên của họ chẳng kéo dài lâu. Tên ma cà rồng ấy đã hóa điên và cắp chàng trai về vương quốc bóng tối.

- Nghe như anh đang ám chỉ ta.

Hắn nheo mắt:

- Em có biết tại sao tôi lại nằm đây không?

Ta nhún vai. Ở nơi này, ma cà rồng là loài sống kí sinh, chúng thường giam giữ con mồi, tẩy não họ (bằng cái tài thao túng mị hoặc), thường thì chỉ dùng để lấy máu duy trì sự sống. Nhưng đến lúc quá đói khát sức mạnh, chúng sẽ nhảy múa trên những con chữ để mời kẻ xấu số vào miệng. Có lẽ hắn là con mồi của ta.

-  Do bản tính ngu ngốc hay do tà thuật hãm hại. Chính tôi cũng không biết, tình nhân của tôi. Tôi vốn chẳng ngả ngớn như này đâu, ngày trước, em luôn mắng tôi quá hiền lành kìa. Số phận bắt tôi phải thế. Tôi bị phản bội bởi kẻ tôi tin tưởng nhất, chỉ có em và bạn của chúng ta ở lại. Rồi em lại đâm sau lưng tôi một nhát, phải, ma cà rồng đó là em. Khi tôi đã tưởng có nơi để trở về, bản ngã xấu xa của em đã quay lại. Em chém, em giết... Chết nhiều quá, tôi không nhớ nổi vào lúc ấy em đã xuống tay với bao nhiêu người.

Lặng im. Ta đã cắt một bên đùi thành nhiều miếng nhỏ. Những lát mỏng vừa đủ ăn đã gọn gàng trong đĩa, ta lấy dĩa, chầm chậm nuốt vào. 

- Thôi đừng kể nữa, ta không muốn nghe mấy thứ u sầu. - Ta gắp thêm - Mà ăn không thì nhạt nhẽo quá.

- Vậy làm thịt tái chanh đi, em thấy sao?

- Chồng à, anh điên rồi đấy.

Ta thấy mắt hắn hiện lên sự chua xót.

- Ừ, tại em quên nhiều thứ qua. Tôi đã thử mọi cách để khôi phục kí ức của em nhưng chẳng thành. Tương lai em sẽ ruồng bỏ tôi và tìm một niềm vui mới. Tôi đã không còn muốn sống, vì như đã nói, cái khả năng dịch chuyển của tôi có thể trốn khỏi em. Tâm trí tôi đã không đủ tỉnh táo rồi. - Hắn khóc - Tôi muốn em ăn tôi, chí ít, ta có thể hòa làm một.

Tái chanh là một lựa chọn không tồi, ta sơ chế những nguyên liệu cần thiết, xử lí phần thịt còn lại. Mật một lúc để hoàn thành nhưng có vẻ khá mĩ mãn.

- Khi là tình nhân, chúng ta thường làm gì?

- Ôm ấp, nắm tay, hôn và nhiều thứ khác nữa.

- Hôn? Là như này à?

Ta nhét vào miệng một miếng ngon lành, rồi đặt môi mình lên môi gã. Hắn ngơ ngác. Rất nhanh sau đó, hắn cắn môi ta, nuốt ực miếng thịt. Ta khẽ giật mình.

- Hơn cả thế kìa.

Độc tố chỉ khiến nửa dưới của hắn không cảm nhận được, còn lực tay vẫn rất tốt. Hắn vồ vập ta, đưa lưỡi luồn vào. Chưa bao giờ ta bị kẻ nào làm thế. Ta muốn đẩy ra, nhưng không thể. Chỉ đành tận hưởng nó. Đó là tình yêu của hắn?

Hắn rời đi,  đến lượt ta mở to mắt, mong hắn hôn ta thêm. Hắn quay mặt.

- Tôi xin lỗi. Tất cả là do tôi quá yếu đuối. Tôi đã chẳng bảo vệ nổi em. 

Ta bực bội, ăn nốt bữa tối của mình. Suốt những tích tắc ấy hắn không nói câu nào

- Ta sẽ lấy tim của anh. 

- Tôi luôn sẵn lòng.

Móng tay ta chuyển thành vuốt nhọn, đâm vào ngực trái hắn. Hắn không một lời oán trách, đặt tay hắn lên tay ta.

- Em sẽ sớm nhớ ra mọi chuyện. Em là Zio. Tôi là Jakky. Tha lỗi cho tôi nhé, em sẽ lại phải một mình rồi...

Hắn tắt thở. Lạnh lùng nhìn, ta giật lấy quả tim đỏ hỏn, máu tươi vấy bẩn quần áo ta. Khi đưa nó vào miệng, nước mắt ta tuôn ra không ngừng.  

- Tại sao ta lại khóc? 

Đầu ta như có hàng ngàn tia lửa điện đánh nào. Đau. Đau quá. Ta ngã khuỵ xuống sàn, khó nhọc thở. 

"Ta nguyền rủa bản thân ta, chỉ đến khi nào biến thành nhân loại, linh hồn ta vẫn sẽ bị trói chặt với thời gian."

Giọng nói này là của ai? Ta không hiểu. Cơn đau như muốn bóp nát thân thể ta. Quằn quại. Bất lực.

"Mi đã nhớ ra chưa, kẻ thất bại?"


Ta là Zio, ma cà rồng Nhật Thực.
Ta có tất cả nhưng cũng chẳng có gì cả.

Jakky, Jakky, ta là gì của mi ?

Mi là kẻ thù của ta?
Không.
Mi là bạn của ta?
Không.
Phải rồi, Jakky, ta nhớ rồi. Ta bật khóc. Em nhớ rồi.

Anh là người mà em yêu nhất. Anh là những thớ thịt đang tiêu hóa trong dạ dày em.

Những mảnh vụn của kí ức đã về với ta. Ta ôm lấy cái xác lạnh ngắt.

- Vậy ra đây không phải lần đầu tiên. Em đã ăn thịt anh không biết bao nhiêu lần rồi, anh có nhớ. Khi chúng ta chẳng là gì cả, khi chúng ta là kẻ thù, khi anh là người bạn thân nhất của em, khi anh yêu em điên cuồng dù em không hồi đáp... Và cả bây giờ nữa.

Tỉnh lại đi nào, làm ơn. Nhưng anh ơi, em biết đã muộn cả rồi.

Ta là Zio, ma cà rồng Nhật Thực.
Ta đã chết, đã yêu, rồi lại chết.
Ta đã, đang và sẽ giết người mình yêu.
Ôi lời nguyền! Ôi, hỡi Chúa! Liệu Ngài có nghe thấy tiếng cầu khẩn nơi Địa Ngục.

Ta cúi mình trước thập tự giá, ta phải chết thôi. Phải tìm cách kết thúc sai lầm này. Ta lục lọi khắp lâu đài. Và ta đã thấy nó, trong tầng hầm, lóe lên là một vũ khí ánh bạc - ánh bạc của kiếm, trên thứ đó đã khô những vệt máu. Là máu của ta sao?

Ta không vội vàng, về lại căn phòng có hắn.

- Này Jakky, em về với anh đây.

Trong mơ hồ ta nghĩ, liệu lần luân hồi tiếp theo, ta có lặp lại quá khứ?

Ta cầm chuôi chĩa lưỡi kiếm đâm xuyên tim.

Phập.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net