Chap 34 - RÉFLEXION

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần trôi qua......

Chaeyoung đã không nghe tin gì Lisa trong một tuần. Một tuần mà ngày của nàng dài ra và nàng tự hỏi liệu mình có thể về nhà được không. Một tuần mà nàng đã tự hỏi bản thân những câu hỏi không nên hỏi vì đó là điều nàng muốn, phải không? Lisa để nàng yên, để nàng làm lại từ đầu. Nhưng một cái gì đó, chi tiết nhỏ đó, mảnh ghép còn thiếu cuối cùng đó, đang cản trở nàng chạy thoát.

Khi Lisa rời khỏi nhà của Chaeyoung trước khi để lại chiếc chìa khóa nhà, cô đã không nói gì cả, nàng biết rằng có điều gì đó đã thay đổi trong cả hai. Đáng lẽ ra nàng phải phẫn nộ khi biết cô dám làm chìa khóa khác để đột nhập vào nhà mình nhưng khi biết cô để lại chìa khóa đó thì lại khiến nàng cảm thấy ấm ức. Nàng đã hoàn toàn phát điên, đó là điều chắc chắn.

Đôi khi, Chaeyoung thậm chí không thể theo kịp tiến độ và chi tiết nhỏ này đã bị Jin và Jisoo nhìn thấy, đặc biệt là khi mọi người cùng nhau họp. Nàng nghịch đầu bút chì và viết nguệch ngoạc trên sổ tay của mình hoặc nàng để quên thứ gì đó ở đâu đó trong văn phòng của mình. Đối với một khởi đầu sự nghiệp, nó không phải là điều tốt, nàng cần tập trung hơn.

May mắn thay, Jin không phải là kiểu sếp chỉ biết chống lưng cho nhân viên của mình. Tất nhiên, anh ấy vẫn có thể hiểu được vấn đề nằm ở Chaeyoung và nhẹ nhàng đưa ra lời khuyên cho nàng nhưng nàng không muốn cho phép mình lạm dụng lòng tốt của anh ấy. Dự án mà anh ấy đã giao cho nàng đang tiến hành theo đúng kế hoạch.

Chaeyoung đặc biệt cảm ơn Seulgi - người đã thiết lập một sự hòa hợp lành mạnh trong giờ làm việc của cả hai. Sau lời thú nhận đột ngột và thẳng thắn của cô ấy, nàng đã e ngại về việc cả hai sẽ làm việc trong không khí ngượng ngùng nhưng Seulgi có tài làm cho mọi người xung quanh cảm thấy thoải mái.

Hôm đó, Chaeyoung đến văn phòng với đầu tóc rối bù, Lisa đã đến và đi như một cơn lốc xoáy, bỏ lại nhiều thiệt hại mà không quan tâm đến nạn nhân, trong đó có tôi. Mặc dù vậy, nàng đã cố gắng tránh Jisoo và những đồng nghiệp khác đang nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu trước khi nàng nhốt mình trong không gian thanh bình, nơi nàng có thể thư giãn - phòng làm việc.

Chaeyoung nghĩ mình đã ổn định lại hình dáng sau một vài giờ yên lặng, ngoại trừ việc nàng nhớ ánh mắt của Seulgi đang đặt trên cổ nàng khi cô ấy đứng trước cửa nhà nàng. Cô ấy không đưa ra lời bình luận nào, nàng thậm chí không thể giải mã được biểu hiện của cô ấy. Điều ít nhất nàng có thể nói là nàng đã rất xấu hổ. Nàng đã cầu mong rằng cô ấy sẽ không nói gì về chủ đề này - không hỏi tại sao trên cổ nàng lại có một dấu hichkey. Mặc dù cô ấy không được phép hỏi bất cứ điều gì cá nhân về nàng, nhưng nàng thấy tình huống này hơi kỳ lạ và khó điều chỉnh nó trở nên bình thường.



Bây giờ Chaeyoung đang nằm trên chiếc ghế bành bọc da được cung cấp trong văn phòng rộng rãi của mình vào đầu buổi chiều với thời tiết u ám. Những con chim bay lượn trên bầu trời về phía bên kia của thành phố đang báo hiệu rằng mưa sẽ sớm rơi xuống thành phố. Sau khi ăn trưa cùng với Seulgi - người đã có lòng mời nàng đến cửa hàng bánh sandwich địa phương, thì nàng cần dành chút thời gian cho bản thân.

Jisoo phải giải quyết một số chi tiết trong báo cáo của mình và sự hiện diện của Jisoo là cần thiết tại một trong những ngôi làng - nơi các thiết bị và vật liệu sẽ được đặt. Vì vậy, Chaeyoung đã tha thứ cho sự xâm nhập của Jisoo và danh sách các câu hỏi vô tận của Jisoo. Không phải nàng không đánh giá cao sự quan tâm của Jisoo, chỉ là nàng bất lực và không biết làm cách nào để có thể cung cấp cho Jisoo câu trả lời trong khi bản thân nàng cũng chẳng biết gì.

Nhắm mắt lại, Chaeyoung nghe những hạt mưa đầu tiên rơi trên thành phố. Âm thanh của những giọt nước rơi vào kính là một cách để giải phóng sự căng thẳng. Nàng để mặc cho thời tiết bên ngoài cuốn mình đi, nhưng sự yên bình và tĩnh lặng này chưa được bao lâu thì gương mặt của Lisa lại chiếm hết tâm trí nàng.

Đôi mắt nai tơ của Lisa mà cô đã từng nhìn Chaeyoung đắm đuối, tóc mái xõa nhẹ trên trán, mái tóc rối bù khi nàng luồn ngón tay qua, chiếc mũi cao nổi bật mà cô thích dùng để vuốt dọc quai hàm nàng và đôi môi căng mọng mà nàng có thể dành cả một đời chỉ để vuốt ve chúng và đặt môi mình vào chúng, nếm trải qua bốn mùa.

God, Chaeyoung yêu Lisa!!! Thừa nhận cảm xúc của với bản thân là một chuyện, nhưng thừa nhận chúng với người mà mình yêu thì lại là một chuyện khác nữa. Chaeyoung thực sự không biết điều gì đã xảy ra với nàng khi nàng nói điều đó. Có lẽ nàng không cố ý nói để Lisa nghe thấy nó, nhưng sau khi thể hiện nó to và rõ ràng khi cơ thể cả hai hòa vào nhau, có một sự rạn nức khi có thứ gì đó tồn tại bên trong cả hai.

Chaeyoung sẽ không tìm được từ chính xác để mô tả cảm giác nhưng nàng nghĩ nó không tệ lắm cho đến khi................Lisa đóng cửa và rời đi, để lại nàng trần truồng, bị sử dụng đến nhũn người và bất lực.


Chaeyoung từ từ mở mắt ra để được chào đón bởi ánh đèn neon treo phía trên, làm nàng chói mắt trong vài giây trước khi mắt nàng có thể nhìn bình thường trở lại. Nàng không nhận ra mình đang khóc cho đến khi nàng cảm thấy một giọt nước mắt chảy dài trên má.

- Ngốc quá!!!

Chaeyoung rơi nước mắt lên mu bàn tay của mình, nàng chua chát nói với chính mình...

- Cứ nghĩ tình cảm chân thành của mình sẽ làm thay đổi bất cứ điều gì! Trông mình bây giờ như một đứa trẻ với trái tim tan nát.

Chaeyoung nuốt cục nghẹn trong cổ họng và đi về phía mép cửa sổ, nàng thấy những con đường bị tắc nghẽn do thời tiết mưa lớn. Đàn ông, phụ nữ và trẻ em đang chạy tìm nơi trú ẩn. Những người khác đang tự bảo vệ mình bằng những chiếc ô yếu ớt. Các tiểu thương vội dựng lều bạt để bảo vệ lương thực,... Nàng cảm thấy tình cảnh khó khăn khi thấy các bà trung niên bĩu môi khi họ nhận thấy vũng nước trong cái đĩa cân trái cây của họ.

Cơn mưa luẩn quẩn, nó thật không thể đoán trước và khi nó đến, nó sẽ làm mọi thứ trở nên phức tạp. Giống như Lisa.

- Argh~~~~~!!!!!! Đừng nghĩ về em ấy nữaaaa!!!!!!!!!

Chaeyoung đập nhẹ trán vào tấm kính lạnh giá, tiếng còi của những người lái xe thiếu kiên nhẫn xuyên qua các bức tường của văn phòng nàng. Có phải họ mù quáng hay ngu ngốc khi không hiểu rằng thời gian của các cột đèn tín hiệu đã làm giảm tốc độ giao thông và phải mất thêm thời gian chờ đợi mới có thể chạy được. Giống như tình cảm của nàng dành cho cô vậy.

- Cứ tiếp tục đi, Chaeyoung ahhh!!!!

Sau khi cố gắng lặp lại câu này với lòng tin chắc, Chaeyoung đã hoàn thành nốt phần còn lại của hồ sơ và không còn tên của Lalisa Manoban trong tâm trí, nó vẫn còn nhưng để xem nó sẽ tồn tại bao lâu.






Một tuần và một ngày Lisa tự hỏi mình đang làm cái quái gì vậy. Cô sẽ định làm cái quái gì khi đầu óc cô đang rối bời, cô đã khốn đốn vì Chaeyoung - vì nàng.

Cơn mưa mát mẻ quét qua thành phố trong ngày hôm qua đã để lại thời tiết mát mẻ hơn, nắng hơn vào sáng ngày hôm nay. Thay vì ra ngoài đi dạo một quãng ngắn để duỗi chân và giải phóng các tế bào thần kinh của mình dính vào nhau, Lisa quyết định chọn một ly rượu bourbon để bắt đầu một ngày tươi đẹp này.

Thật thảm hại nhưng mà do ai????

Lisa thực sự phát điên lên, để mình bị ăn thịt bởi những con quỷ chỉ biết thì thầm tên Chaeyoung cả ngày lẫn đêm. Và khi cô ngăn chặn được bất kỳ cuộc xâm lược nào có thể xảy ra, thì khuôn mặt thần thánh của nàng lại xuất hiện, điều mà cô luôn khắc phục bằng một ly rượu mạnh đã hạ gục cô ngay tại chỗ trước khi khiến cô đau đầu dữ dội vào ngày hôm sau.

Lisa luôn hối hận về điều đó, nhưng ít nhất cô đã không nghe thấy cuộc gọi của ông bà Manoban mỗi lần họ nói với cô rằng họ đã về nước. Và cô luôn đưa ra những lời bào chữa mới mặc dù cô biết rằng cuối cùng mình sẽ cạn kiệt khả năng sáng tạo.

Tập trung vào chất lỏng màu hổ phách đang chuyển động như những con sóng nhỏ trong ly, Lisa không nghe thấy tiếng cửa mở, chính nước hoa của người đó đã khiến cô chú ý. Hương nước hoa ngăn khoảng cách của cả hai nhưng cô không nỡ lòng nào bảo anh ấy thay đổi.

Nếu ai đó hỏi Lisa định nghĩa tình yêu là gì, cô chỉ đơn giản nói rằng hãy nhìn Jackson làm chuẩn. Cô chưa bao giờ gặp bất cứ ai kiên định như vậy trong cảm xúc của họ đối với một người - chỉ duy nhất một người, ngay cả khi người đó đã rời xa họ nhiều năm trước. Thật sự rất đáng tiếc khi thấy Jackson không chịu cho ai thêm cơ hội, anh ấy đã khóa chặt con tim để bảo vệ tình yêu duy nhất của mình, ngăn chặn bất cứ ai đang cố gắng tiếp cận mình.

- Thật sao? Chỉ mới 8 giờ sáng và anh thấy em trong tình trạng đáng thương với ly rượu trên tay. May mắn là anh quyết định đến thăm em hôm nay chứ không phải sau một tháng. Ai biết được, anh có thể phải đối mặt với một xác chết

- Nếu anh đến để phá em, anh có thể rời đi! Em muốn uống trong yên bình và yên tĩnh!!!

Lisa nhìn chằm chằm vào chương trình truyền hình trên màn hình, cô chỉ cần một số tiếng ồn xung quanh nếu không cô sẽ nghe tên Chaeyoung trong tai. Jackson không nói gì cả. Anh ấy chỉ đơn giản là đi đến chỗ cô đang ngồi, xem xét đế rượu bourbon trên sàn trước khi đặt nó xuống với một tiếng thở dài.

Đột nhiên, cả hai đều bị thu hút bởi con sư tử tấn công con mồi của nó, nhưng kỳ lạ thay, con linh dương tội nghiệp mắc kẹt giữa hai hàm răng sắt bén kia đã được thả ra dưới con mắt kinh ngạc của những người đàn ông cầm máy ảnh ẩn sau những tán cây vững chắc.

Lisa kêu lên, phản ứng của cô cũng giống như người quay phim thì thầm với đồng nghiệp của mình...

- Tại sao sư tử không ăn linh dương? Nó đã bắt được con mồi mà!!! Nó thậm chí đã làm con mồi bị thương rồi.

- Bản năng của sư tử là tấn công nhưng lần này nó không cảm thấy thích làm như vậy! Bản chất của nó có thể là kẻ giết người để lấy thức ăn, nhưng điều đó không có nghĩa là nó phải luôn làm vậy.

Jackson bình tĩnh trả lời, Lisa liếc nhìn anh ấy, cố gắng giải mã bất kỳ từ ngữ nào có trong câu nói, cô muốn hỏi anh nhưng gương mặt anh nghiêm nghị làm cô quyết định bỏ qua và tiếp tục uống ly rượu bourbon cuối cùng của mình trước khi cô hoàn toàn say. Cả hai vẫn ngồi yên, không ai di chuyển ngoại trừ việc chuyển kênh.

Lisa muốn hỏi Jackson lý do cho chuyến thăm của anh ấy. Đúng là cả hai đã mất liên lạc gần đây, đặc biệt là từ lần cuối cùng cãi nhau, nhưng cô không giận anh, cô chỉ cảm thấy hơi bị phản bội vì anh đã nói cho Chaeyoung biết mộ của anh trai Jaehyun ở đâu.

Jackson đột ngột nói...

- Anh sẽ thay nước hoa!

Sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt Lisa khiến Jackson bật cười...

- Anh nghĩ đã đến lúc mình nên thử mùi hương mới, khám phá những chân trời mới!

Jackson nói thêm...

- Nghe có vẻ hay đấy?

Jackson nở một nụ cười buồn và thở dài...

- Em cũng nên làm như vậy, Lisa! Đã đến lúc em phải tiếp tục.





"Đã đến lúc em phải tiếp tục" - câu nói của Jackson đã lặp đi lặp lại trong đầu Lisa kể từ sáng nay. Lần này, rượu bourbon không cho thấy nồng độ cồn của nó vì bây giờ cô đang ở trong xe của mình, đậu trước công ty nơi Chaeyoung đang làm việc. Lẽ ra cô phải choáng váng vì lượng cồn vượt quá mức mà cô đã uống và phải gây ra cơn đau đầu tồi tệ nhất mà cơ thể cô có thể mắc phải, nhưng thay vào đó cô hoàn toàn tỉnh táo với hai tay nắm trên vô lăng, nhìn chằm chằm vào lối vào của tòa nhà hiện đại nơi có những người đàn ông và phụ nữ mặc vest ra vào liên tục.

Lisa giận dữ lẩm bẩm... 

- Suy nghĩ cái quái gì mà khiến mày đến đây???

Lisa đấm nhiều lần vào bánh xe và ngả đầu ra sau để nằm trên ghế của mình...

- Thật nực cười Lalisa Manoban!!!!

Lisa định lái xe đi thì thân hình nhỏ nhắn mặc váy bút chì ân cần bước xuống cầu thang, thu hút sự chú ý của cô. Cô sững sờ một lúc, buộc tội rượu làm cô trông như một kẻ ngốc, cô cứ nhìn chằm chằm vào đôi chân nhợt nhạt của nàng - đôi chân mà cô đã quen với việc quấn lấy thân mình.

Nhưng khi Lisa chuyển sang người bên cạnh Chaeyoung, cô nghiến chặt mắt mình và gần như có thể cảm thấy máu mình đang chảy trong huyết quản. Cô thậm chí còn chưa kịp đếm đến 10 trước khi bước ra khỏi xe và đóng sầm cửa lại khiến người qua đường giật mình, cô băng qua vạch qua đường mà chưa bao giờ rời mắt khỏi cô ấy - người hiện đang mỉm cười với mình. Cô không biết Seulgi đang nói gì với Chaeyoung.

Khi Lisa đến gần chỗ đó, Seulgi là người đầu tiên nhìn thấy cô. Cô ấy vẫn nở nụ cười như khi cả hai gặp nhau lần đầu. Chaeyoung cũng dừng lại, không hiểu Seulgi đang nhìn cái gì cho đến khi nàng nhìn theo. Đôi mắt hóa đá của nàng trông giống như con linh dương bị tấn công trong chương trình trước đó, và tất nhiên, Lisa không muốn Chaeyoung nhìn mình như thể là mình là một con quái vật đáng kinh tởm.

- Đi với em!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net