Phiên ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng đường tỷ giao phong nhỏ cũng không ảnh hưởng đến Phác Thái Anh , về phần đối phương dùng lời nói ám chỉ, Phác Thái Anh cũng không để ý, ít nhất, ở trong mắt người ngoài không có thể hiện ra bao nhiêu.

Nhưng mà vẫn sẽ có chút để ý. Mà loại để ý này trực tiếp thể hiện ra trong một thời gian ngắn, Phác Thái Anh đối mặt với Lạp Lệ Sa có chút khó khăn. Muốn đáp lại tình cảm của đối phương nhưng lại cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng lạnh nhạt một hồi cũng không phải là biện pháp tốt. Ngay cả Lạp Lệ Sa cũng nhận ra thê tử của mình có chút không tự nhiên.

Nhưng cũng may, Phác Thái Anh chưa bao giờ là một nữ hài tử hay để bụng thù dai, chỉ là sau vài ngày không tự nhiên, liền thật vui vẻ cùng Lạp Lệ Sa nhõng nhẽo thân thiết.

Rất nhanh, liền sắp đến ngày khai trường. Lạp Lệ Sa tưởng rằng có thể trở về lúc khai giảng, nhưng đáng tiếc chuyện của nàng lại bị trì hoãn.

Chổ tinh vực Lạp Lệ Sa quản lý bị Trùng Tộc xâm phạm, nàng cũng không thể không lưu lại giải quyết mối hoạ này. Vì vậy, nàng sau khi bỏ qua buổi lễ tốt nghiệp của Phác Thái Anh , lại bỏ qua buổi tựu trường của nàng.

Điều này khiến cho người ta mười phần không vui. Lạp Lệ Sa cho là mình không thể xuất hiện được, luôn cảm thấy tự trách. Mà đền bù tốt nhất chính là mau chóng trở về.

Dĩ nhiên, trì hoãn như vậy, Lạp Lệ Sa cũng bỏ qua cơ hội cùng Phác Thái Anh đón sinh nhật. Năm ngoái lúc này Lạp Lệ Sa mới quen Phác Thái Anh chưa bao lâu, cộng thêm nàng cũng không phải là người hay để ý, vì vậy sinh nhật của bản thân cũng quên mất.

Nhưng năm nay kết hôn, tự nhiên không còn giống như trước, Phác Thái Anh rất tri kỷ mà nhớ sinh nhật của nàng. Hơn nữa còn là người đầu tiên chúc mừng
" Lệ Sa, sinh nhật vui vẻ" thanh âm nữ hài mềm nhu điềm mỹ, Lạp Lệ Sa vừa mới xong việc trở về phòng nghỉ ngơi nghe thấy liền cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Liền kéo cà vạt xuống, buông lỏng thân thể nằm ở trên giường, hướng về thê tử trong màn hình đáp " Có quà gì không ?"
Thanh âm nàng nghe rất nhẹ, rõ ràng mang theo nụ cười. Phác Thái Anh mặc áo ngủ quỳ ngồi ở trên giường, tóc dài xoã phủ lên thân thể suy nhược của nàng, càng thêm yêu kiều tiểu khả nhân.

Nàng ngồi trên giường lớn mà các nàng lúc nào cũng ôm nhau ngủ, nghe Lạp Lệ Sa nói, đôi mắt xanh thẳm chất chứa nụ cười dịu dàng " Đương nhiên là có rồi".

" Ừ, là cái gì ?"

" Không nói cho chị biết, chị trở về liền sẽ biết thôi" nữ hài kiều kiều đáp lại, trong giọng nói mang một chút đắc ý.

" Trở về còn muốn hảo một trận, nhưng sinh nhật ta hôm nay thì thế nào, bây giờ thật không có gì được tính là quà sinh nhật à. A, ta thật đáng thương, là ngày sinh nhật đầu tiên sau khi kết hôn" bên kia truyền đến lời Lạp Lệ Sa có chút làm nũng, Phác Thái Anh cắn môi, có chút bất đắc dĩ.

" Nhưng mà.. Quà sinh nhật thật sự trở về mới có thể nhận được" Nói là đích thân mình làm bánh ngọt, cũng muốn Lạp Lệ Sa trở về mới có thể ăn được. Huống chi... Phác Thái Anh cắn môi, suy nghĩ gần đây có tìm hiểu vài chuyện này nọ, gương mặt đỏ bừng.

Ở chổ Lạp Lệ Sa không nhìn thấy được, tiểu nữ hài của nàng đỏ mặt lắp bắp nói " Cho nên nhanh trở về đi, Lệ Sa, em rất nhớ chị".

Thanh âm của tiểu cô nương nhẹ nhàng mà nhu hảo giống như lông chim phất phơ nhẹ nhàng, Lạp Lệ Sa nằm trên giường tâm tư thoáng chốc bừng tỉnh. Nàng nhịn không được mở miệng trêu chọc đối phương " Nhớ ta, nhớ chổ nào của ta ?".

Ở chung một thời gian, hai người không còn xa lạ nữa, ngược lại trở nên vô cùng ăn ý. Tiểu nữ hài thông tuệ trong nháy mắt hiểu ngoại ý của Lạp Lệ Sa, gương mặt hồng hồng, cố nén xấu hổ trả lời vấn đề của Lạp Lệ Sa " Chổ nào cũng nhớ chị".

Hôm nay tiểu nữ hài phá lệ thẳng thắn, Lạp Lệ Sa có chút kinh ngạc, nhưng trong lúc buông lỏng như thế, lại sinh ra ý tưởng tình sắc. Người kia đã từng ở bên tai nàng kiều mềm rên rỉ, tranh tiên hậu khủng, ở chổ làm này, sau khi kết thúc công việc, ban đêm thoải mái lại trêu chọc thân thể tịch mịch thật lâu.

Quen thuộc các loại chiêu thức, Lạp Lệ Sa chợt nghĩ ra muốn làm chút gì, thanh âm trêu chọc nữ hài cũng duy trì bình thản. Nàng cứ thế đáp lời " Ta cũng nhớ nàng, nhớ âm thanh của nàng, nhớ nàng đem ta cắn chặt, Thái Anh, thê tử thân ái của ta, nàng có thể kêu tên ta không ? Rất muốn rất muốn nghe nàng mấy lần gọi tên ta".

" Ừ.. Lệ Sa..." Nàng tuân theo ý tứ của Lạp Lệ Sa, nhu thuận kêu tên Lạp Lệ Sa.

" Kêu nhiều một chút, a, Thái Anh, thanh âm của nàng thật êm tai. Muốn nghe nàng nói nhớ ta thật nhiều " Kẻ ôm tâm tư tà ác lại tỏ ra trong trắng vô tội, ở lời nói đơn thuần che giấu tiểu tâm tư của chính mình.

" Lệ Sa , em nhớ chị"

" Lệ Sa , em nhớ chị"

" Lệ Sa , em nhớ chị"

Thanh âm Phác Thái Anh càng ngày càng kiều mềm, giữa lời nói còn mang một chút cầu khẩn rên rỉ, Lạp Lệ Sa cơ hồ trong thoáng chốc tiểu nữ hài của mình đã nghĩ đến chuyện gì. Nhưng nàng cũng không để ý Phác Thái Anh học những thứ này ở đâu, hoàn toàn bị tiếng rên rỉ bên tai đoạt đi ý thức.

" A, Lệ Sa, A, em nhớ chị " TIểu nữ hài đỏ mặt, học những tiếng rên rỉ của omega lúc bị vùi lấp trong tình dục. Thật ra thì căn bản không cần tham khảo này nọ, chỉ cần nghĩ tới những lúc bị Lạp Lệ Sa xuyên qua ngày đêm, cơ hồ khó kìm lòng nổi khởi phản ứng.

Liền tính là cố ý cũng tốt, thân thể Phác Thái Anh từ từ phản ứng. Chất lỏng ấm áp thấm ướt quần lót, tiểu huyệt phía dưới đói khát khép mở, mãnh liệt tố cầu dục vọng cần bị lấp đầy. Từ chổ sâu của thân thể lan tràn ra ngoài, làm Phác Thái Anh rên rỉ càng thêm yêu kiều mềm mại nhiệt liệt, " Ừ, a ha, Lệ Sa, nhớ chị, muốn chị".

Nàng như thế nói ra những lời thẳng thắn cùng kiều mềm, đem thời khắc hoang dâm lắp đầy đầu óc của Lạp Lệ Sa. Thân thể alpha căn bản dễ hưng phấn dị thường, hơn nữa Lạp Lệ Sa vốn ham thích dục tình, nay ở quân đội cấm dục đã lâu, cho nên không cần tinh tức tố dẫn dụ, nàng thậm chí chạm không tới tiểu nữ hài, thân là alpha theo bản năng triệt để thức tỉnh.

Tính khí trướng đại cứng rắn, đem quần đỉnh lên một cái đồi nhỏ. Lạp Lệ Sa không có phân tâm xử lý tính khí bất an của chính mình, nàng chỉ liếm liếm cánh môi khô khốc, đem lời nói của mình truyền sang bên kia " Thái Anh ...".

" Ô, Lệ Sa, em thật là khổ sở" tiểu nữ hài đáng yêu của nàng giả vờ khóc khẽ, tựa hồ đang vì thân thể chính mình mà không biết làm sao " Thân thể... Thân thể..."
Nàng cắn môi dưới, do dự một hồi, cuối cùng mở miệng nói " Thân thể, ướt đẫm "

Dường như đang có tinh tức tố vô tận bao lấy Lạp Lệ Sa, cho là mình đang ôm lấy tiểu nữ hài thở ra mùi thơm hoa anh đào, giữa hai chân càng thêm cứng rắn đứng thẳng. Lạp Lệ Sa bị nhiệt tình của tiểu nữ hài làm cho mông lung, nhưng sau đó, tiểu nữ hài của nàng sẽ cho nàng kinh hỉ nhiều hơn.

" Lệ Sa, em rất nhớ chị, mỗi ngày đều nhớ chị, muốn chị ôm em một cái" Phác Thái Anh mắt đỏ, không biết có phải bị dục vọng làm cho đổi sắc, hay bởi vì bị tư niệm hành hạ.

Lạp Lệ Sa không nhìn thấy bộ dáng của nàng, nhưng trải qua hoan ái, nàng vô số lần ở trong ngực nàng mở ra hai chân, khóc thút thít xin mình tiến vào trong nàng. Nàng lập tức có thể tưởng tượng bộ dạng hiện giờ của Phác Thái Anh.

Cánh môi khô ráo, Lạp Lệ Sa liếm lại liếm, dùng thanh âm hết sức trầm ổn trả lời " Bây giờ cũng khó quá sao ? Thái Anh, ướt đẫm có phải không?"

" Ừ" Nàng nhẹ nhàng hừ một câu, mềm nhũn làm nũng.

" Kia... Ta không có ở đó, nàng có thể giúp ta ôm nàng được không ? Thái Anh , có thể không ?" Nàng tận lực đè nén giọng nói của chính mình, có vẻ không phải hưng phấn như vậy.

Phác Thái Anh hiển nhiên sớm có chuẩn bị, hỏi " Hảo.. Lệ Sa, em nên, làm thế nào ?"

Nàng khẽ cắn môi, chờ câu chỉ thị truyền đến.

" Trước giúp ta cởi y phục của nàng" tính khí giữa hai chân trướng phát đau, Lạp Lệ Sa ở trên giường co rút thân thể, điều giáo tiểu nữ hài của chính mình.

Thiếu nữ ở bên kia nghe lời hướng dẫn ngoan ngoãn làm theo, chậm rãi đem áo ngủ của chính mình cởi xuống. Theo cách mà Lạp Lệ Sa từng làm với nàng, trượt từ từ xuống hai bên bả vai, thân thể tuyết trắng suy nhược rất nhanh trần truồng ở trên giường.

" Tốt " nàng đưa tay, đem y phục của mình ném qua một bên.

" Giúp ta sờ sờ tiểu thỏ tử của nàng, biết phải làm sao chứ ? Giống như ta thường làm đó"

" A a ha, là như thế này sao ?" thanh âm nữ hài kiều mềm xuyên qua loa, truyền vào trong tai, " Nhẹ nhàng xoa đúng không ?"

Lạp Lệ Sa cả người huyết dịch đều trào trướng phía dưới, nàng xoay người, đem tính khí sưng trướng áp ở thân dưới, khẩn khẩn đè ép những ý tưởng dâm loạn. Trong nháy mắt hô hấp rối loạn, chỉ đành đối với tiểu nữ hài nói " Đúng, nhẹ nhàng xoa, còn có những nơi khác "

" A ha, ừ, Lệ Sa, thật là khổ sở " Phác Thái Anh dùng chính tay mình vuốt ve thân thể mảnh khảnh của mình, trong đầu đều là hình ảnh Lạp Lệ Sa vuốt ve nàng.

Lạp Lệ Sa luôn ôn nhu như vậy, tay thon dài luôn tình tứ vuốt ve toàn thân nàng, từ xương quai xanh đi xuống, đến ngực mềm mại, thuận bên hông trượt đến bên trong hai chân, xoa da thịt nàng. Hai tay của nàng nóng bỏng, thoả mái đến mức có thể thét chói tai.

Còn có đôi môi đa tình kia, sẽ lướt qua toàn thân nàng. Chỉ nghĩ như vậy, miệng nhỏ phía dưới càng thêm đói khát nuốt, tham lam biểu thị đối với tính khí căn to nóng bỏng ham muốn.

" Xoa xoa nàng, xoa xoa chổ khổ sở của nàng" tiểu nữ hài yêu kiều êm tai như vậy, Lạp Lệ Sa hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt nàng, dùng tính khí trướng đau của mình nghiền áp cánh hoa mềm mại, đẩy ra cửa động dính chặt vào nhau, đẩy ra huyệt thịt khoá khẩn, dùng sức mạnh hung hăng mà xuyên qua nàng.

" Ừ, Lệ Sa, Lệ Sa, nóng quá, nóng quá " Ngón tay di chuyển tới miệng huyệt bùn lầy không chịu nổi, nàng học Lạp Lệ Sa an ủi cánh hoa của chính mình.

Trái cây trướng đau cần bị đụng vào, mỗi một lần nhẹ chạm vào liền mang đến khoái cảm nghiền áp, làm nàng nghĩ phải có được nhiều hơn. Còn chưa đủ, còn chưa đủ, nghĩ phải rơi vào ngực nóng bỏng, bị hung hăng vuốt ve. Trái cây trước ngực trướng đau cần bị nghiền áp mài nhẵn, mà tiểu huyệt đói khát bên dưới lại khát vọng bị nhồi vào, bị lấp đầy.

" Không phải sợ, Thái Anh , nàng chuẩn bị xong chưa ?" tính khí sưng trướng áp ở dưới thân thể, ngược lại càng thêm trướng đại. Lạp Lệ Sa không nhịn được đưa tay, kéo khoá kéo, nắm tính khí nóng bỏng của mình.

" Ừ, a ha, Lệ Sa " Phác Thái Anh nằm ở trên giường, mở to hai chân, loã lồ thân thể trần truồng kiều nhược của chính mình.

" Kia hảo, đem tay của nàng đi vào trong miệng huyệt, đi vào đi" cơ hồ là ra lệnh, Phác Thái Anh nhu thuận nghe theo lời chỉ dẫn của Lạp Lệ Sa , đem ngón giữa dò vào trong cơ thể mình.

Tiểu huyệt co dãn kinh người nhiệt tình nuốt lấy ngoại lai bản thể, tầng tầng lớp lớp thịt mềm ôm lấy ngón tay nàng, đói khát mút vào. Cơ hồ trong thời khắc đó, Lạp Lệ Sa nắm tính khí của chính mình, tưởng tượng mình đè ép nữ hài ở phía dưới, tách ra hai chân, để miệng huyệt mềm mại, hung hăng triệt động.

Thân thể đối với chuyện ăn tuỷ biết vị, rất nhanh liền hoàn toàn hưng phấn. Dịch trơn trượt dính ở ngón tay chảy xuống giường, ngón tay nàng chạm vào điểm khát vọng nhất của chính mình, thét lên kêu tên Lạp Lệ Sa " A, Lệ Sa , chịu, không nổi"

" Vậy thì đến đi, Thái Anh "

Thân thể nhạy cảm từ từ ở thế tiến công co rút, nàng thét lên, đạt tới đỉnh núi. Chất lỏng ấm áp cọ rửa ngón tay, tựa hồ đem dục vọng giấu diếm cọ rửa hết
Chất lỏng bạch trọc bắn lên giường, Lạp Lệ Sa thở hổn hển, cố gắng ổn định hơi thở của mình " Thái Anh , em còn khó chịu hơn sao ?"

Thiếu nữ chìm trong gối đình trệ lắc đầu một cái, đem ngón tay của mình lui ra ngoài, chôn ở trong gối buồn buồn hỏi " Lệ Sa ..."

" Ừ ?"

" Chị... Bắn sao ?"

" Ừ..."

" Lần sau trở về, bắn cho em có được không ?" chỉ bắn cho em có được không ? Phác Thái Anh đỏ bừng mặt, trong lòng mặc niệm.

"... Hảo" Lạp Lệ Sa rất nghiêm túc trả lời " Cho em"

Dù sao nhận được món quà sinh nhật hài lòng như vậy, nàng cũng hảo hảo có quà đáp lễ mới phải phép .


*****
Vote cho mình nhá 🌟


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net