Phiên ngoại 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh bị Lạp Lệ Sa ôm về nhà, ở trên đường ầm ĩ lâu như vậy, Phác Thái Anh thực sự không có khí lực tự trở về. Nàng ngồi trên đùi cùng vùi vào ngực Lạp Lệ Sa , tuỳ ý để nàng ôm chính mình đi phòng tắm, giống như một hài tử chưa kịp lớm bị ôm đi tắm, mặc xong áo choàng tắm, mới trầm mê ngủ say.

Sáng sớm nhiệt độ có chút lạnh, vừa vặn thích hợp vùi trong chăn ngủ nướng. Bởi vì đem qua hồ nháo, cho nên cho Phác Thái Anh luôn đúng giờ lại ngủ quên mất. Từ trong giấc mộng mơ hồ tỉnh lại, Phác Thái Anh hoàn toàn nhìn quanh phòng, mới hậu tri hậu giác phát hiện sáng nay có lớp giải phẫu.

Gấp gáp vén chăn lên, cơ hồ chạy đến phòng tắm, vội vàng rửa mặt. Căn bản không kịp dùng điểm tâm, chỉ muốn nhanh chóng đến tiết học đầu tiên trước khi cổng trường đóng lại.

Trường học cách nhà cũng không xa, hẳn là vẫn có thể đuổi kịp. So với Phác Thái Anh ngủ tương đối sâu, Lạp Lệ Sa dậy sớm đã chuẩn bị xong buổi sáng, nghe được trong phòng truyền đến tiếng động liền ghé đầu nhìn. Nàng tựa vào cạnh cửa, nhìn tiểu thê tử của chính mình hốt hoảng thay quần áo, có chút cẩn thận hỏi " Sáng nay có lớp hả?"

Rất hiển nhiên, tối hôm qua những lời nữ hài nói ở giai đoạn hăng hái dạt dào để nữ nhân lựa chọn quên đi, cứ thế đến sáng nay, Lạp Lệ Sa căn bản không có ý tứ gọi Phác Thái Anh dậy.

" Ừ " Phác Thái Anh vuốt lại tóc tai, vừa gật đầu vừa xác nhận. Tóc dài đen nhánh tung bay, lộ ra cái cổ tuyết trắng, Lạp Lệ Sa đêm qua lưu lại vết tích ở bên ngoài có thể nhỉn rõ ràng. Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, cúi đầu thả tóc ra, vén sang hai bên che đi dấu vết ái muội.

Lạp Lệ Sa thấy nàng thập phần vội vàng, trong lòng càng thêm ngượng ngùng, liền lên tiếng giải thích " Cái kia, rất xin lỗi a, Thái Anh , ta cũng không biết nàng hôm nay có lớp. Hôm nay đáng lẽ là ngày nghỉ, cho nên ta mới tắt đồng hồ báo thức. Ừ, bây giờ đã bắt đầu đi học, ta đợi sẽ đưa nàng đi, sẽ lưu lại lỗi đi trễ, có cần ta gọi cho giáo viên xin nghỉ không?"

Nàng cứ thao thao, thập phần khó được nói nhiều như vậy. Thu thập xong Phác Thái Anh của mình nhẹ nhàng đi tới, nhón mũi chân hôn lên môi alpha tóc vàng một cái, cắt đứt lời nói thao thao bất tuyệt của nàng "Buổi sáng tốt lành, Lệ Sa"

" Buổi sáng tốt lành" Lạp Lệ Sa thuận thế nắm Phác Thái Anh , hôn môi của nàng một cái, nói " Bây giờ lên đường sao?"

" Ừ.. Dù sao cũng đã trễ rồi, Lệ Sa em có thể dùng bữa sáng không?" Nhìn nữ nhân đứng canh ở cửa nhà, Phác Thái Anh chợt tuyệt không gấp gáp. Lệ Sa gật đầu một cái " Dĩ nhiên"

Nàng vừa nói, nắm tay hài tử đưa đến bàn ăn. Sau đó Phác Thái Anh vốn chỉ trễ một tiết rốt cuộc bỏ lỡ luôn tiết thứ hai.

Phác Thái Anh luôn luôn là hài tử thập phần nghiêm túc, nhất là lúc học tập, cho nên sáng nay đột nhiên vắng mặt hai tiết, thật làm người hữu tâm phải để ý.

Bạn có chút thân cận của nàng ở tiết sau đặc biệt đến hỏi thăm nàng, nhưng thấy thân thể Phác Thái Anh cũng không có gì khó chịu, cùng liền chấp nhận lý do bị trễ.

Vì là học viện cao cấp nhất của đế quốc, nên học trình ở Mét Tư Sâm so với chổ khác dày đặt hơn rất nhiều, cũng mệt mỏi. Ngay cả sau khi ngày nghỉ, thì lịch trình sắp xếp tiết học liền có thể nhận ra, Phác Thái Anh học có bao nhiêu nặng nhọc. Tóm lại, trước khi mặt trời lặn xuống phân nửa, thì Phác Thái Anh mới bắt đầu khoá thí nghiệm đầu tiên, vội vàng từ trong nhà chạy cho kịp.

Lạp Lệ Sa hôm nay lại được nghỉ, buổi chiều hẹn thời gian với Phác Thái Anh xong, làm bữa tối liền đến đón tiểu thê tử về nhà. Sau khi dùng cơm tối, Phác Thái Anh liền chạy vào thư phòng sửa soạn đem tài liệu ra nghiên cứu. Y học so với ngành khác khó nhọc hơn nhiều, lại tỉ mỉ, Phác Thái Anh không thể không chịu khổ.
Lạp Lệ Sa cùng sĩ quan phụ tá kết thúc cuộc nói chuyện qua video xong, liền đến giá sách ngắm nhìn. Thư phòng sau một năm trông có vẻ trống trải, bây giờ không gian rộng rãi bởi vì Lạp Lệ Sa dọn vào nên trở nên đủ đầy hơn. Rất hiển nhiên, Phác Thái Anh chưa thể dọn ra chổ khác ở, cho nên Lạp Lệ Sa dọn vào ở chung với nàng vẫn là có ý nghĩa hơn.

Lạp Lệ Sa cũng rất rõ ràng, cho nên chậm chạp dọn đồ tới. Tựa hồ thời gian không có hảo hảo buông lỏng qua, khó được thời gian nghỉ ngơi, ở nhà bồi thê tử lại có cảm giác thoả mãn an nhàn. Có lẽ nhiều năm ở bên ngoài đột nhiên dừng lại cho cảm giác quá mức thoải mái cùng thích ý, Lạp Lệ Sa đối với sinh hoạt hiện tại vô cùng hài lòng.

Sau đó bất tri bất giác, liền cầm cuốn sách về thôi miên nhìn nửa ngày, ngay cả Phác Thái Anh chẳng biết từ lúc nào cũng bận rộn xong.

" Chị đang nhìn gì thế?" Phác Thái Anh nhìn chăm chú thê tử đang chằm chằm đọc sách, có chút tò mò hỏi. Lạp Lệ Sa nghe thanh âm của nàng không khỏi buông cuốn sách trong tay xuống, đưa tay về phía trước, thuận thế đem nàng ôm ngồi trên đùi.

"Tây Âu Lệ trước khi xuất chiến có đặt cuốn sách này cho ta, là tác phẩm đoạt giải văn học, ừ, nàng đã làm bài tập hết rồi hả?" Nàng giữ thiếu nữ ngồi trên chân mình, không nhịn được cúi đầu hôn gương mặt phấn nộn của nàng " Có mệt hay không?"

Phác Thái Anh lắc đầu một cái, thân thể buông lỏng tựa vào ngực Lạp Lệ Sa . Làm rơi giày đang mang, quấn chân cọ lớp áo tắm trên người Lạp Lệ Sa , cách áo choàng tám đá bắp chân Lạp Lệ Sa . Nửa người trước nghiêng ra ngoài, đưa tay lấy cuốn sách Lạp Lệ Sa đang cầm
Lạp Lệ Sa sợ nàng té, nên phối hợp nghiêng thân thể " Thái Anh , cẩn thận một chút" Phác Thái Anh cầm cuốn sách, kéo ra khỏi tay, lật vài tờ, Lạp Lệ Sa không biết nàng muốn làm gì, liền hỏi " Nàng cũng muốn xem sao?"

" À không, chỉ là tuỳ tiện lật vài trang, có thời gian sẽ xem" Phác Thái Anh ngồi trên đùi Lạp Lệ Sa , lắc chân, nhìn thần tình Lạp Lệ Sa có vẻ hơi yêu kiều " Nột, Lệ Sa , chị bây giờ có mệt không?"

" Ừ, tạm ổn" Mới vừa tiền tuyến về không bao lâu, tự nhiên là phải hảo hảo nghỉ ngơi và hồi phục một khoảng thời gian. Hôm nay cả ngày đều an nhàn ở trong nhà, Lạp Lệ Sa tinh thần tự nhiên so với hôm qua tốt hơn nhiều.

Phác Thái Anh ôm nàng, nhu nhu làm nũng " Kia, có thời gian đọc sách cho em nghe không?"

" Cái này dĩ nhiên được, nhưng mà, Thái Anh , nàng xác định bây giờ không muốn ngủ sao? Mặc dù không tính là khuya, nhưng hôm nay bề bộn nhiều việc không phải sao?" Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn cách đó không xa, trầm ngâm một hồi nói.

Rất hiển nhiên Phác Thái Anh không đồng ý với Lạp Lệ Sa , nàng ngửa cằm lên, một đôi mắt xanh thẳm ướt nhẹp nhìn đối phương, cười cười thập phần khiến người trìu mến " Chị không muốn hả? Nhưng vẫn còn sớm mà"

" Ừ, được rồi,  Thái Anh muốn nghe cái gì nào ? Chúng ta trước tìm sách xem thế nào, sau đó nằm ở trên giường ta đọc cho nàng nghe ?" Lạp Lệ Sa nói, ôm Phác Thái Anh từ trên ghế sofa dễ dàng đứng lên. Thể năng alpha ưu thế giúp nàng có thể ôm Phác Thái Anh tuỳ ý đi lại, ôm tiểu công chúa của mình giống như nữ vương, chọn sách trên giá.

" Ừ sách chiến tranh lịch sử được không?"

" Dài lắm"

" Chuyện cổ tích đọc trước khi ngủ?"

" Rất nhanh sẽ ngủ mất"

" Truyện đồng thoại thì sao?"

" Lệ Sa, em đã trưởng thành rồi. Huống chi chị sẽ đọc loại sách vậy sao?" Tiểu công chúa trong ngực ngẩng đầu, có chút hoài nghi điện hạ đang ôm mình.

" Có a" nàng dĩ nhiên vẫn đọc loại sách như vậy, đều là vì Phác Thái Anh mà chuẩn bị. Nói tới chổ này, nàng chợt nghĩ đến một quyển sách để trên cao, liền ôm Phác Thái Anh đi qua.

" Thái Anh , bên trái em có quyển sách màu chàm, em lấy xuống dùm ta đi" nàng hướng dẫn Phác Thái Anh đưa tay lấy quyển sách, nữ hài nhu thuận nghe lời làm theo, nhẹ nhàng mà đem quyển sách lấy ra " Là cuốn này sao?".

" Ừ, đúng, tối nay đọc quyển này cho nàng nghe trước" nàng vừa nói, ôm Phác Thái Anh đi tới phòng ngủ.

" Đây là sách gì ?" Phác Thái Anh ôm sách trong tay, mở ra xem, Lạp Lệ Sa ôm nàng bước đi, thấy thế liền ngăn nàng lại " Trước đừng xem, một hồi ta đọc cho nàng nghe có được không?"

" Hảo "

Rất nhanh, các nàng trở về phòng ngủ, Lạp Lệ Sa tựa lưng vào đầu giường, để Phác Thái Anh thoải mái vùi ở trong ngực mình. Phòng rất sáng, đem bóng đêm tịch mịch ngăn ở chân trời xa xôi. Lạp Lệ Sa mở cuốn sách trong tay, cùng Phác Thái Anh bắt đầu đọc vang.

" Ma kính ma kính, nói cho ta biết, người nào mới là nữ nhân đẹp nhất thế gian.."
Cố sự mở đầu quen thuộc, Phác Thái Anh lập tức phản ứng, hỏi " Đây là truyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn mà ? Lệ Sa , chị không phải thật sự đọc đồng thoại chứ "

" Ừ cũng giống vậy, Thái Anh có muốn tiếp tục nghe không?" Lạp Lệ Sa cười, đè nén khoé miệng cười cười, ôn hoà đặt câu hỏi.

" Được rồi, vậy cứ tiếp tục đi"

" Ừ " Lạp Lệ Sa từ cuốn sách đọc to từng chữ từng câu. Thanh âm nữ nhân có đôi chút khàn khàn, ban đêm yên tĩnh hết sức êm tai. Phác Thái Anh vùi ở trong ngực im lặng lắng nghe, trong lòng một mảnh an bình. Mơ mơ hồ hồ nhớ lại lúc nhỏ, mẫu thân ôm nàng trong ngực đọc truyện cổ tích, cũng là cảm giác khiến người ấm áp.

Nhưng rất nhanh, Phác Thái Anh liền biết Lạp Lệ Sa đọc truyện cổ tích so với cha mẹ nàng đọc hoàn toàn khác nhau:" Nhẹ nhàng liếm lỗ tai, phù thuỷ thuần thục dùng đầu lưỡi quấn quanh, khiến cho công chúa chưa trải sự đời rên rỉ thành tiếng đứt quãng..." Những câu từ khiến người mặt đỏ tim run từ trong miệng Lạp Lệ Sa nghiêm trang đọc to, không chút nào bỉ ổi lại khiến Phác Thái Anh đỏ mặt không thôi.

" Lệ Sa , Lệ Sa dừng lại, làm sao như thế, tại sao sách lại như thế " Phác Thái Anh đỏ mặt, không dám nhìn Lạp Lệ Sa , chỉ lắp bắp nói:
" Ừ, có gì không đúng hả? Là truyện cổ tích phù thuỷ cùng công chúa " Duyệt Hậu Tức Phần " thập phần rõ ràng, vậy có muốn đọc nữa không" Lạp Lệ Sa để sách trong tay xuống, cúi đầu nhìn thê tử của mình, gương mặt cưng chiều ôn nhu

" Không được " cái này khiến người ta xấu hổ. Phác Thái Anh đem mặt vùi vào ngực Lạp Lệ Sa , có chút xấu hổ bực mình.

" Vậy thì ngủ" Nữ nhân độc đoán cười nói, đem đèn trong phòng thuận tay tắt, bóng tối bao trùm, từ bốn phương tám hướng chậm chạp chằng chịt ập tới
Nàng kéo chăn, lật người đem nữ hài trong ngực đặt sang một bên, ở trong bóng tối bắt chuẩn đôi môi đối phương.
Đầu lưỡi linh hoạt ở cổ họng trêu đùa, nóng bỏng làm người ta hít thở không thông, chạy dài một cái hôn, Lạp Lệ Sa mới kéo nữ hài vào trong ngực, hôn lên trán nàng, khàn khàn nói " Ngủ đi, Thái Anh , ngủ ngon".

Nữ hài trong ngực an tâm ở trong ngực mềm mại của nàng, tế thanh tế khí hỏi " Lệ Sa , không làm sao?"

"..." Lạp Lệ Sa ôm nàng trầm mặc hảo một hồi, mới lên tiếng " Nàng muốn ?"

Phác Thái Anh tránh trả lời, thập phần nhu thuận ngửa đầu, khẽ cắn hàm dưới đối phương, nhỏ giọng nói " Ngủ ngon, Lệ Sa "

Cái này tính là phủ nhận

Lạp Lệ Sa ôm nàng hảo hảo một hồi mới phản ứng được, không khỏi cảm thấy buồn cười. Thiệt là, rõ ràng không muốn còn tiếp tục, nàng nên nói thế nào, thái thái nhà nàng thật quá đáng yêu.

Sau đó cúi đầu lần nữa, hôn lên gò má mềm mại của đối phương, lên tiếng " Tốt, Mai Tư Thản Nhân thái thái"

Tối nay, phải có mộng đẹp đó nha.


*****
Vote cho mình nhá 🌟


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net