Tập 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tan học về. Bố không đến đón, và mẹ cũng vậy. Vì hôm nay về rất sớm, nên em có thể đi về nhà một mình an toàn nhất.

Nên, Roseanne bé bỏng giận dỗi muốn đến nơi của bố làm, hỏi bố cho phải lẽ, ăn vạ, nơi đó nằm ở phải sau nhà sách. Và cương quyết cho rằng, bố không còn thương em, nên kể cả đón em đi học về cũng không thể.

Đôi má đỏ hoe vì giận bố, nhưng đứng trước cổng của xưởng luyện kim, cô bé nhỏ nhắn này lại bật cả tức tối, em ngỡ ngàng.

Mùi kim loại, mùi khét, mùi nóng hổi của nhiên liệu, và mùi mồ hôi xộc lên mũi em, cay vô cực...

Sao bố có thể ở trong đó ? Ai cũng mặc một đồng phục và đeo mặt nạ thép, sự phân biệt ở đây là không, và cô bé cũng không thể gọi bố bừa bãi.

Các chú thợ rèn không hề kém cõi, như vài cái máy đập to, vồ búa lên miếng thép tráng gương bạc có nham thạch, mỗi lần đập đều bùng lên vài tiếng nổ điếc tai, tai cô bé lâu mau cũng ù đi, em ôm lấy tai và ngồi xuống, chiếc cặp cô bé quải nặng trĩu, khiến em ngồi bẹp xuống nền.

-"Này cô bé, nơi này rất là nguy hiểm."

Một chú thợ rèn mặc đồng phục màu xanh, trông chú sạch sẽ và mát mẻ hơn các chú trong xưởng, có thể chú chỉ vừa đến đây để làm việc, đã gặp được cô bé.

Roseanne rất không ổn, mùi kim loại nặng nề làm cô bé choáng, cô bé bắt đầu nhìn vào gương mặt nhân hậu của chú người da màu để xin trợ giúp.

-"Cháu tìm bố... Khụ.."

Chú ấy nhăn mặt, lo lắng cho cô bé, hai tay hơi chìa ra như sẵn sàng ôm cô bé đứng dậy : -"Bố ư ? Bố cháu tên là gì ? Này, hãy đi ra khỏi đây trước tiên, ta sẽ nói với bố là cháu đến tìm. Có được không?"

Roseanne không trả lời được, em thật mệt, chất kim loại bừa bộn độc hại đó thật tệ, tựa đầu vào bắp chân của chú, chú bế Roseanne vào vòng tay, và mang cô bé ra ngoài.

Mọi thứ tốt hơn.

-"Bố cháu là ai ? Cô bé."

Roseanne mếu lại, trả lời : -"Bố là Lisa...cháu vừa đi học về, bố không đón cháu...cháu nhớ bố cơ."

-"Ô, thì ra là vậy...thật tiếc, chú sẽ kêu người tồi tệ đó ra đây, và trừng trị vì điều đó cô bé." Chú ấy thả em lên chiếc xích đu, dây thừng móc trên cây cổ thụ to ngoài vườn.

Quả nhiên chú bỏ đi chừa đầy một phút.

Người tồi tệ kia xuất hiện trong đôi mắt cô bé.

Sau lớp mặt nạ mà bố mang trên mặt để chống hằng nhiệt độ cao, khuôn miệng bố là không thể mỉm cười, trông bố lo lắng tột độ, thân thể bốc mùi kim loại, nhễ nhại mồ hôi, ướt một vùng lớn trên lưng bố.

Lisa chạy đến thật sổng sểnh về hướng cô bé, khụy gối phải lên cỏ, xích đu có công chúa ngồi, bố như đang tạ tội với Roseanne.

-"Bố..." Roseanne.

Gương mặt của cô bé đanh lại, bố đã nghĩ khi đến nơi thì mình sẽ bị một tràn giận dỗi đáng yêu.

-"Thật cực khổ, bố...hic, thật cực khổ..." Bỗng nhiên Roseanne ngã xuống khỏi xích đu, Lisa bật cười xót xa, nhẹ nhàng đưa lòng bàn tay, nâng bàn tay nhỏ của cô bé vào.

-"Con rất...yêu...bố...hức- yêu bố..." Roseanne bé bỏng ngồi dậy, chạy hai bước ngã vào ngực của Lisa.

Váy của cô bé bám đầy đất. Đầu gối khụy vào bụng của bố. Ôm thật chặt và thật lâu.

Bố có rất nhiều tự ti, thân thể thì bẩn thỉu, dù sao cũng không được ôm và vỗ về con gái khóc nhè.

Nhưng cô bé lại ngược ngạo vô chiều chuộng, ôm lấy cổ bố thật chặt chẽ, hôn lên khắp gương mặt nhem nhuốc của Lisa thiết tha, và nói ra mấy lời đáng yêu hết chữa.

Đôi cánh tay to lớn của Lisa, từ từ ôm lấy cô bé...

____

Buổi tối của hai ngày hôm sau.

Roseanne vui vẻ ăn một chút mì và salad rau cải, sau bữa tối, cô bé ngoan ngoãn ngồi vào bàn để làm bài tập.

Nhớ về bố Lisa, ngày mai lại dẫn cô bé đi chơi trong công viên trồng hoa Hướng Dương một chút.

Một tiếng chuông vang lên, Roseanne bèn dừng bút, đỏng đảnh trèo xuống ghế, vội vã leo lên cái thùng cát tông kề bên cửa sổ đã được bản thân chuẩn bị sẵn, chắc chắn rằng đã có ai đó đến tặng hoa cho mẹ mỗi khấc về đêm.

....hỏi mẹ, mẹ Park Chaeyoung lại bảo với em, đó chính là người ta đến tìm.

Nhưng người ta là ai ?

Roseanne bé nhỏ đôi chút phát cáu, nếu người ta là một người đàn ông da trắng, có một hàm râu quai nón đẹp, đôi mắt xanh, cái mũi to và cao, chiều cao bằng mẹ, thì em tức khắc không thể chấp nhận.

Hầu như cô bé mang tật dính người. Không thể rời xa mẹ, nhưng nếu mẹ làm quen với một người đàn ông, Roseanne sẵn sàng bỏ đi.

Nên em luôn luôn tò mò về 'người ta' mà mẹ hay đáo để đáp lời em.

-"Là...là ai...hịt - người ta đáng ghét...." Roseanne hờn dỗi mẹ.

Rộp, chiếc thùng cát tông đến đây cũng không thể tải được trọng lượng của cô bé mà sụp nhẹ xuống. Vì thế, không thể theo dõi thêm sự tình kia.

Không thể thấy, nhưng Roseanne nhìn một lần đã nhớ.

Bóng hình của người này là một người to khỏe. Nhưng...có đôi chút giống nhau với bố Lisa thôi.

Tuy vậy, em sẽ nghĩ đó là ai khác chứ không phải bố Lisa, vì em biết rõ, mẹ rất không thích bố..

...mẹ luôn bảo với Roseanne, rằng hãy đừng kêu Lisa là bố, và khi nào bố đến nhà thăm, đôi mắt mẹ...nhìn bố thật sâu và đậm, như rất hận và yêu thích bố.

Nhưng theo em - cô bé nhỏ nhắn chỉ cấp tiểu học, là một biểu hiện của sự ghét bỏ của mẹ dành cho Lisa.

Roseanne buồn bã, đồng thời mất đi hứng thú làm bài tập.

Roseanne leo lên giường, tự mình hôn mình, bằng cách hôn vào lòng bàn tay và in lòng bàn tay lên cái má núng nính. Sau đó đắp chăn lên vai, và ôm gấu bông sẵn sàng cho cuộc ngủ tít.

Cạch - lúc này cánh cửa mở ra.

Roseanne chưa nhắm mắt, mẹ Park Chaeyoung xinh đẹp đã vào phòng và ngồi lên phần giường bên cạnh, làm nó lún xuống.

-"Nghe bảo, con đến xưởng để làm phiền người ta ? Và hiện giờ phải bệnh viêm mũi."

-"Đừng để mẹ biết thêm một lần nào nhé. Roseanne. Điều đó rất tệ, như mẹ đã nói với con, đừng gọi người ta là bố." Park Chaeyoung.

Roseanne ngồi dậy, ôm lấy eo mẹ, gương mặt buồn bã ngun ngút :

-"Không được....là sao thế mẹ...ai làm mẹ nói như vậy thế ?."

-"Người ta." Chaeyoung.

-"Nhưng...bố là bố của con." Roseanne giương đôi mắt lấp lánh nhìn vào mẹ.

Nhưng mẹ lại nhìn em bằng đôi mắt kỳ lạ, và rời ôm cô bé một cách đáng sợ.

-"Con không nghe lời mẹ nữa sao ? Roseanne?"

Giọng nói của mẹ thật sự đã thấp, không còn được ấm áp, thật run rẩy và thấp đi.

Roseanne bất ngờ và bắn loạn vì điều đó, chỉ đưa ra lời xin lỗi bé thơ đáng thương :

-"Mẹ...con xin lỗi..."

-"Được, thế thì hãy dọn đến mà ở với bố. Lúc đó được ăn sung mặc sướng, và không gặp mặt mẹ nữa !" Park Chaeyoung ngồi dậy.

-"Mẹ...hức - con sợ.." Roseanne bị kinh động đến khóc lóc một tràn thật lớn, trèo khỏi giường, ôm lấy chân của mẹ, thiết tha nức nở.

Em còn chưa được bố dạy vài bài tập và nói em là con gái của bố Lisa, còn chưa được gọi bố vào nhà và ăn thật nhiều bữa tối cùng cô bé, sao mẹ lại ngăn cản tình cảm bố con này của Roseanne bé bỏng.

-"..."

-"Nếu sợ. Thì đừng nên cố gắng lặp lại. Người ta...còn nhiều điều phải bận tâm hơn là..." Chaeyoung nghẹn ứ, tay ôm lấy ngực, tay xoa đầu cô bé, tiếng khóc của con gái khiến nàng đau đớn vạn lần.

-"...chúng ta."

-"Hức...vậy...vậy bố không được gặp con nữa sao mẹ...hu hu~ đừng mà mẹ, đừng mà...huhu..."

-"Được rồi, nín đi con..." Chaeyoung cúi xuống, bậm môi xót xa, ôm lấy con gái vào vòng tay...

Cành hoa từ lọ thủy tinh ngày nào mẹ hay thay từ vài bó hoa mà Lisa đem đến, đã ngã khụy trên mặt tủ. Và một bó hoa mới mẻ nằm bên cạnh...tựa như chỉ vừa được người ta đem đến, nhưng Park Chaeyoung nàng chưa cắm vào lọ..

Lisa đứng bên ngoài ô cửa sổ, nghe thấy tất cả.....

Con gái bé bỏng vài ngày nay vì câu nói :

-"Là bố giả vờ, bác Lisa nói gạt cậu thôi Roseanne, vì nếu là bố, thì phải là chồng của mẹ cậu ! Ha ha !"

Mà bám dính vào bố, năn nỉ tha thiết...rằng bố hãy cưới mẹ đi.

Lisa đến, vài câu cũng là tạm biệt với Park Chaeyoung, và trao cô ấy bó hoa đẹp xinh...

Nhưng không ngờ người phụ nữ kia lại nỗi lên uất ức, làm buồn cả con gái của cô ấy. Thật đáng tiếc.

Miệng nàng chỉ toàn lạnh lẽo. Sâu bên trong thâm tâm, vẫn không thể thêm một lần tin tưởng vào Lisa.

Không ngờ quay về vài hôm, cũng chẳng thể nào khôi phục tình yêu...

Lisa phẫn nộ leo lên xe đạp, lái đi một nơi thật xa để giải quyết tức giận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net