Chương 10 : Nham Hiểm , Quá Nham Hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyết,quyết,quyết đấu?!

Nàng kinh ngạc đến độ suýt ú ớ, một lúc lâu sau mới nói: “Chân Thủy sao lại chịu quyết đấu?”

Nhìn thế nào đi nữa thì Chân Thủy Vô Hương cũng không phải dạng người manh động mà.

Trong Mộng Du Giang Hồ, đơn độc tỉ thí chính thức có hai dạng, một dạng là học hỏi kinh nghiệm, cũng chính là PK mà ta thường nhắc đến, một dạng khác chính là quyết đấu. Học hỏi kinh nghiệm thì dù có thua cũng chẳng sao, không rớt kinh nghiệm cũng không rớt cấp, thành tích chiến đấu chỉ tụt xuống một chút mà thôi. Nhưng quyết đấu thì khác, quyết đấu thua một lần thì đẳng cấp sẽ rớt một bậc. Nếu đẳng cấp thấp thì còn may, rớt một bậc thì có thể luyện để lên lại nhanh thôi, nhưng đẳng cấp cao
thì, như nàng và Chân Thủy Vô Hương, rớt một cấp thì hơn nửa tháng ròng
rã chơi coi như phí công vô ích.

Chân Thủy Vô Hương cũng là người chịu bỏ tiền ra chơi game, trang bị
các thứ đều là dạng cao cấp nhất, nhưng nếu quyết đấu với Lệ Sa Nữ
Thần có cùng đẳng cấp trang bị thì…

Cơ bản như là tìm đến cái chết!

Nàng đã từng phối hợp với cả hai người, nên hiểu rõ thực lực của cả hai. Đành phải thừa nhận rằng, trình độ thao tác của hai người cách nhau quá xa, Lệ Sa Nữ Thần là thiên ngoại phi tiên, đã không là người nữa rồi, còn Chân Thủy Vô Hương nhiều lắm cũng chỉ ngang hàng với nàng mà thôi.

Cho nên nàng vô cùng nghi ngờ rằng Chân Thủy Vô Hương có phải là nghĩ quẩn rồi không.

Thiên Kỳ trả lời: “Không phải là chuyện hắn ta có chịu hay không, lão tam hạ chiến thư ở thế giới, bức chiến thư đó đúng là thiếu đạo đức vô cùng, nếu không đến thì hắn cũng không còn mặt mũi nào chơi ở đây nữa.”

Còn hạ chiến thư nữa, chính thức vậy à…nàng thất thần hỏi: “Hạ như thế nào?”

Bỉ Ngạn Lâm nói: “Cậu ấy mời Chân Thủy Vô Hương chiến đấu ba trận, nói là chỉ cần Chân Thủy Vô Hương thắng một trận thì xem như Chân Thủy thắng, chuyện video clip cậu ấy không hỏi đến nữa, hơn nữa lúc quyết đấu cậu ấy sẽ không mang thần thú theo. Muội nói xem, chiến thư như thế mà nếu không ứng chiến, Chân Thủy Vô Hương còn được xem là đàn ông không, có thua thì cũng tốt hơn là không đến.”

Không mang thần thú…

Như thế mà cũng thắng được?

Nàng vẫn loay hoay tới lui, Nữ Thần đúng là không phải người, sự thực lại chứng minh thêm lần nữa rồi. Hơn nữa bức chiến thư này quả thực rất..rất khiến người ta không biết phải nói thế nào. Nếu Lệ Sa mời Chân Thủy Vô Hương quyết đấu công bằng, và Chân Thủy dù cho không ứng chiến, thừa nhận thực lực bản thân không bằng Lệ Sa, thì cũng không đến nỗi quá mất mặt, dù gì thực lực của Lệ Sa vốn đã thế rồi. Nhưng bây giờ với bức chiến thư như thế lại khiến Chân Thủy không ra ứng chiến thì không được, nếu không đúng là chẳng còn mặt mũi nào nữa.

Bỉ Ngạn Lâm nói: “Về sau tỷ cũng thấy thông cảm cho Chân Thủy Vô Hương. Tội nghiệp thật, nếu một trận định thắng thua thì hắn cũng chỉ rớt một cấp, nếu ba trận thắng hai, thì hai trận thua đó cũng tụt xuống hai bậc. Lệ Sa chơi tầm cỡ thế này, người ta biết rõ trận thứ ba cũng sẽ thua mà vẫn sĩ diện cố chơi đến cùng.”

Phụng Thiên Thiên Kỳ: “Nham hiểm, quá nham hiểm.”

Lệ Sa nói: “Các cậu nghĩ nhiều quá, chẳng qua không muốn phí lời mà thôi.”

Nàng ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, nếu mời chiến công bằng, bên Chân Thủy có lẽ sẽ viện cớ không ra ứng chiến, nói tới nói lui quả thực rất mất công, chiến thư này của Nữ Thần vẫn là một đòn giết chắc.

Mô-Jia: “Chân Thủy Vô Hương cũng xem như không đến nỗi nào, cũng
chẳng thèm mang vật cưng theo, có phải cậu nghĩ đến chuyện này rồi

không?”

Lệ Sa nói ngắn gọn đơn giản: “Nghĩ đến hắn để làm gì?”

Hồng Y Nữ Hiệp kinh ngạc chạy đến bên Cầm Sư, kinh ngạc hỏi, “Tỷ giết ba cấp của anh ta?”

Lệ Sa: “Ừ.”

Thái Anh: “……”

Thảo nào Chân Thủy Vô Hương không trả lời tin nhắn của nàng, ước chừng bây giờ chắc cũng nghĩ đến chết rồi nhỉ. Ba cấp, ít nhất phải hai tháng mới luyện lên được.

Mô-Jia nói: “Cậu cũng phải chừa đường lui cho mình chứ, nếu lỡ cậu thua một trận, ví dụ nhà cậu bị cúp điện hoặc đường truyền bị ngắt, chẳng lẽ video clip cứ để mặc hắn lo à?”

Lạp Nhất Lệ Sa trả lời qua quýt: “Thua thì thua chứ, tôi thua rồi thì còn có phu nhân.”

Bỉ Ngạn Lâm tán thành: “Hây hây hây, đúng đúng, Lệ Sa chỉ nói cậu ta mặc kệ, nhưng chưa nói đến chị dâu, trình độ của chị dâu còn mạnh hơn lão tam nhiều, cậu không thấy lúc đánh quái vật toàn để chị dâu lo, Lệ Sa chỉ có ngồi đó ăn cơm mềm thôi à.”

Thái Anh: “Quá khen quá khen”

Phụng Thiên Thiên Kỳ lại cảm thán: “Nham hiểm, quá nham hiểm.”

Vừa đánh Boss xong, bọn Bỉ Ngạn Lâm đều có vẻ lười nhác, uể oải ngồi trên bãi cỏ dưới núi Thương Thúy trò chuyện cho đỡ buồn. Vì núi Thương Thúy cũng là một trong những nơi hái thuốc nên nàng liền bắt đầu làm công việc ấy.

Được một lúc sau, nàng liếc mắt thấy hệ thống đã cập nhật tin tức mới.

[Hệ thống] Kinh thiên đại đạo Mạnh Đông Hành vượt ngục khỏi Thiên Lao, xâm nhập hoàng cung, lấy cắp hộp trang điểm của công chúa Hương Tuyết, to gan tày đình, tội không thể tha, mời các anh hùng trong thiên hạ bắt lại Mạnh Đông Hành giao nộp cho quan phủ, tất sẽ được hậu tạ.”

Nàng thốt lên: “Boss Mạnh lại chạy trốn tán loạn rồi kìa, có đi bắt không?”

Boss Mạnh Đông Hành thuộc một trong những boss khá là lợi hại trong Mộng Du Giang Hồ, ngày nào cũng vượt ngục khỏi Thiên Lao một lần, hễ ra khỏi ngục là lập tức hành nghề đạo chích, sau đó hệ thống phát lệnh thông báo, game thủ bắt đầu đi tìm bắt, bắt được rồi thì giao nộp cho quan phủ để nhốt trở lại vào Thiên Lao, ngày hôm sau Boss Mạnh lại tiếp tục vượt ngục. Có điều Boss Mạnh đồng thời cũng là Boss rất được ưa
thích, vì cứ bắt được thì những thứ nó lấy trộm đều thưởng cho game thủ
tóm được nó, mà những thứ Boss Mạnh lấy trộm thường thường đều rất tuyệt.

Nàng có lần rất may mắn, Boss Mạnh lấy cắp một rương ngân phiếu, nàng vừa may nhìn thấy, một mình một ngựa liều mạng tóm Boss, rương ngân phiếu đó đã thuộc về nàng. Đương nhiên cũng có lúc xui xẻo một chút, như có một lần hệ thống thông báo Boss Mạnh lấy cắp thanh đao hộ thân của Đông Phương Bất Bại, công cáo vừa ra là toàn thiên hạ sôi sục, đao của Đông Phương Bất Bại, chắc chắn là thần binh cấp cao nhất rồi, thế là các game thủ không kể cao thấp, lần lượt bỏ hết nhiệm vụ đang làm để đi tóm Boss, cuối cùng Boss Mạnh bị một cao thủ trong bảng xếp hạng bắt được, nhưng cao thủ đó vừa cầm thanh đao nhìn một cái, đã tức đến mức suýt bỏ không chơi game này nữa.

Vì nói rõ thanh đao đó là…

Thanh đao mà Đông Phương Bất Bại năm đó dùng để tự thiến.

Bỉ Ngạn Lâm nói: “Hộp trang điểm của công chúa? Không có hứng.”

Mô-Jia: “Không muốn làm.”

Phụng Thiên Thiên Kỳ: “Tôi đang dạo diễn đàn, đoạn clip kia đã bị xóa rồi.”

Bỉ Ngạn Lâm: “Haizzz ~tên này sao biết nghe lời thế nhỉ.”

Thái Anh: “._.”

Bỉ Ngạn Lâm: “Thì đúng là tiếc nuối vô cùng mà!”

Phụng Thiên Thiên Kỳ: “Nếu hắn mà không xóa thì tụi này sẽ, hây hây hây hây.”

Bỉ Ngạn Lâm: “Hack máy của hắn.”

Phụng Thiên Thiên Kỳ: “Thanh toán tài khoản của hắn.”

Mô-Jia: “Vậy tôi làm gì? Bán vợ của hắn à?”

Phụng Thiên Thiên Kỳ: “Bây giờ hắn đã xóa rồi, chúng ta xem như thất nghiệp.”

Thái Anh: “ Các huynh đê tiện quá đấy!”

Phụng Thiên Thiên Kỳ vờ vịt: “Quá khen quá khen, so với Lệ Sa thì như châu chấu đá xe thôi.”

Nàng toát mồ hôi, “châu chấu đá xe” có thể được dùng như vậy sao?

Lệ Sa: “Thái Anh, chúng ta đi.”

“Ừ, đi đâu?” nàng vừa hỏi vừa add đội của cô.

“Nơi không có bọn họ.”

Vừa add xong, cảnh tượng lập tức thay đổi, trong chớp mắt, nàng phát hiện ra mình đã đứng ở Lạc Hà Phong.

Đứng trên Lạc Hà Phong ngắm ráng chiều.

Đây là nơi đẹp nhất, không vương bụi trần nhất trong Mộng Du Giang
Hồ, vì ở đây không có quái vật không có nhiệm vụ, không có kinh nghiệm
để lấy. Nhưng sau khi quen biết Lệ Sa, đây là một trong những nơi nàng thường lui tới nhất.

Mặt trời đã lặn một nửa nấp sau những đám mây, ráng chiều rực rỡ tỏa
rọi khắp nơi, chiếu lên người Hồng Y Nữ Hiệp đang đứng trên đỉnh núi mỗi lúc một rực rỡ diễm lệ, còn Bạch Y Cầm Sư càng lúc càng cô ngạo xuất trần.

Nàng chống cằm ngắm một lúc lâu, chầm chậm gõ chữ: “Nơi đây thật đẹp!”

Lệ Sa: “Ừ.”

Trong một lúc chẳng ai lên tiếng, hồi lâu sau Lệ Sa mới nói: “Chuyện này vốn định đợi muội đến giải quyết, nhưng trên thế giới người quan tâm quá nhiều, ta nghĩ vẫn nên đánh nhanh rút gọn thì hơn.”

Chaeyoung ngồi trước máy tính chớp chớp mắt, ngẩn ngơ hồi lâu, mới ý thức ra cô đang giải thích với nàng nguyên nhân mời Chân Thủy đến quyết chiến.

Thực ra cô ấy không cần giải thích với mình, cô đã giúp nàng xử lý rất gọn mà… Nhưng không biết vì sao, trong lòng Chaeyoung dần dần nảy sinh
ra một tâm trạng như là cảm động vậy.

Nàng bỗng không biết nên nói thế nào, ngón tay ngưng trên bàn phím một lúc lâu, cuối cùng gửi đi một khuôn mặt cười.

Lệ Sa không nói gì nữa, nàng cũng lặng lẽ đứng bên cạnh cô, không làm gì, cũng không bỏ đi, ngắm cảnh vật yên tĩnh trước mắt, chỉ cảm thấy giờ này phút này, bình yên và xa vắng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net