Chương 111: Tâm ta (Hơi H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm về sáng, trăng đã lặn ở phía tây.

Một đạo bóng trắng từ bóng cây lẫn vào nhau lướt qua, rơi và trong đình viện Phác gia

Lệ Sa vẫn như cũ mang theo mặt nạ nửa mặt bạch ngọc nạm vàng, nàng ở trong viện hơi dừng lại, liền đi về hướng khuê phòng Thái Anh, rón rén đẩy cửa ra.

Trong phòng ngủ mười phần an tĩnh, Lệ Sa đóng cửa lại, tận lực để hô hấp của mình nhẹ nhàng, cũng không đánh thức Thái Anh.

Ngày ấy âm mưu Vi thị bại lộ, Lý Hiển bỏ mình, triều chính trong ngoài chấn động, tuy có Diêu Sùng, Trương Cửu Linh triều thần hỗ trợ lắng lại lời đồn, nhưng tóm lại vẫn còn nhiều chuyện chờ Lệ Sa xử lý.

Nàng sớm nghe Tô Dật nói Thái Anh bị thương, lại đến hôm nay mới có thể nén lại không đến thăm, Lệ Sa đi đến bên giường, vén rèn nhìn Anh Nhi của nàng một lúc, trước mắt bỗng nhiên nhoáng một cái.

Ánh sáng dạ minh châu nhu hòa, Lệ Sa nháy mắt, trông thấy Thái Anh nửa người dựa vào trên giường, hai con ngươi trầm tĩnh nhìn nàng.

"Anh Nhi?"

Lệ Sa không có ngờ nàng thức dậy, mừng rỡ bận bịu muốn vén xem vết thương của nàng.

"Mưu Thanh hẳn là khám qua cho nàng đúng không? Hiện tại còn đau không?"

Tràn đầy lo lắng, Thái Anh chợt nói: "Lạp Lệ Sa"

Đột nhiên xưng hô xa cách, Lệ Sa không khỏi sững sờ, ngẩng đầu nhìn nàng.

"Người thành thật nói cho ta biết" Thái Anh hít một hơi thật sâu, đôi mi dài thanh tú cau lại, thần sắc hết sức nghiêm túc "Người cùng phụ thân ta lúc đó đã giao dịch những gì?"

Đúng là hỏi cái này, Lệ Sa trong lòng lộp bộp một cái.

Cẩn thận từng li từng tí quan sát biểu lộ của Thái Anh, Lệ Sa âm thầm ước lượng, không biết Thái Anh biết bao nhiêu.

"Ta lúc ấy..."

Lệ Sa do dự một chút, nói: "Muốn phụ thân nàng giao nàng cho ta, ách... sau đó ta sẽ có thể trợ giúp ông ấy tru diệt Tạ thị"

Thấp thỏm nói xong, Lệ Sa lại nhìn Thái Anh "chính là như vậy."

Rất có vẻ vô cùng đáng thương, Thái Anh bất vi sở động, tiếp tục hỏi nàng "nhưng có phải đó tất cả là sự thật không?"

"..."

Đương nhiên không hoàn toàn là sự thật, ngày đó Lệ Sa cố ý tìm tới Phác Quân là vì Thái Anh.

"Phác thái phó ở Giang Nam đã lâu, chỗ này xa giang hồ, nhưng từng nghĩ tới trở lại miếu đường, vì thiên hạ vạn dân lo nghĩ không?"

Lúc đó tiên đế tại thế, Lệ Sa còn chưa triệt để cầm quyền, Phác Quân đều đoán được lời mời chào của nàng có ý gì, nhưng bất động thanh sắc.

"Thần già rồi, sợ không đáng trọng dụng, điện hạ thực tế hậu ái"

Lệ Sa đối với hắn đánh thái cực thăm dò cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, có chút nhếch khóe môi, ném ra "mồi nhử" bản thân.

"Ta lúc ở kinh, nhìn qua thiên sách thái phó viết có tên vong thê mộ chí minh" Suy hương cỏ hồn, tà dương hoàng hôn, khô tâm đau xương, "thật sự là tình thâm ý cắt, nghe ngóng khiến người lã chã rơi lệ"

Ngừng lại, Lệ Sa lại yếu ớt nói: "Bất quá, ta nghe nói Tạ nương tử cũng không phải chết vì phong hàn, mà là có ẩn tình khác"

Phác Quân bỗng nhiên khẽ giật mình, lập tức lại nghe Lệ Sa ý vị thâm trường "ta biết thái phó trong lòng bất bình, bất quá khổ sở vì không có cơ hội thôi"

"Nếu ta có biện pháp giúp thái phó báo mối thù mất thê tử, thái phó sau này có nguyện vì ta mà phục vụ?"

Phác Quân đều trầm mặc, hồi lâu, hắn rốt cuộc ôm hai tay, hướng Lệ Sa trịnh trọng dập đầu nói: "Điện hạ muốn lão thần làm cái gì?"

Ngồi trên giường hồ, Lệ Sa mỉm cười nhếch khóe môi, ý cười không rõ, nàng đưa mặt nhìn Phác Quân dập đầu quỳ phục dưới đất, ánh mắt sâu thẳm.

Ngón tay ngọc nhỏ dài trên bàn khẽ gõ mấy cái, Lệ Sa lại tiếp tục nói, chính là tình thế bắt buộc.

"Ta muốn Thái Anh"

Phác Quân quỳ phục trên đất bỗng nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn Lệ Sa, thanh âm có chút phát run.

"Điện hạ, cái này..."

Đúng là muốn nữ nhi của hắn, nhưng đây là chuyện đại nghịch đạo âm dương a!

Lệ Sa lại chỉ cười nhạt một tiếng.

"Phác thái phó là người thông minh, ta biết ngài cùng Phó gia đã định hôn ước, lại bất luận thông gia có thế nào, bản cung đã xác định chiếm được nàng, thì sau này có xảy ra chuyện gì, ta đều phải đoạt được."

Đoạn nói lời "đoạt vợ" nửa uy hiếp kia đương nhiên không nói cho Thái Anh biết, Lệ Sa tỏ ra bình thường, hướng nàng gật gật đầu.

"Không có chuyện gì giấu giếm"

"..."

Nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Thái Anh bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.

Từ trước đến nay nàng yêu quý tôn sùng phụ thân, vậy mà lại đem mình như con cờ thí cho mưu đồ "báo thù", mà Lệ Sa... lại xem nàng là cái thứ gì đây?

Xem nàng là con cờ để đổi lấy sự ủng hộ chính trị của phụ thân nàng sao?

"Người đi đi Lạp Lệ Sa" Thái Anh chỉ cảm thấy một loại bất lực "thương thế của ta không có trở ngại, ta... ta mệt mỏi"

Nói xong liền quay đầu đi, nhắm mắt lại, không muốn nhìn tới Lệ Sa.

"Anh Nhi!"

Lệ Sa không có cách nào dỗ nàng, thấy nàng như thế thương tâm gần chết, tim cũng giống như bị đao cắt "nàng đừng như thế!"

"Đều lâu như vậy" nàng cuống quýt nắm tay Thái Anh, cầm thật chặt "tâm ta đối với nàng, nàng chẳng lẽ chưa từng tin tưởng qua sao?"

"Ta chưa hề nghĩ tới chuyện đùa bỡn tình cảm của nàng, thật, Anh Nhi nàng còn nhớ rõ không, nàng đã nói, nàng muốn gả cho ta, trừ phi có lệnh của phụ thân, ngỏ lời định ước"

Lệ Sa thanh âm trầm xuống "ta biết giấu nàng việc này là không đúng, nhưng nếu không như thế, ta sao có thể được phụ thân nàng đồng ý"

Thái Anh nghe, trái tim cũng vô cùng đau đớn, nàng quay đầu, nước mắt rơi xuống "Lạp Lệ Sa, ta chưa hề hoài nghi lòng thật tâm của người, nhưng người làm như thế xem ta là cái gì? Một con cờ sao? Thích ta cũng bởi vì người có thể nhận được sự ủng hộ của triều thần sao?"

"Ta không có!"

Lệ Sa bỗng nhiên cởi vạt áo vội vàng nắm tay Thái Anh đè ở lồng ngực của nàng, "Anh Nhi, tâm ta chọn nàng"

"Ta không có xem nàng là con cờ, ta chỉ muốn nàng nở mày nở mặt gả cho ta."

"Không phải giống như những ái thiếp kia, không có danh phận, ta muốn nàng có thể đứng ở bên cạnh ta, nhận lễ bái của triều thần và thiên hạ"

"Anh Nhi" Lệ Sa hốc mắt có chút phiếm hồng "Ta thật không có nghĩ qua xem nàng là con cờ, ta thừa nhận ta thích nàng vì nàng có nguồn gốc dòng dõi, nhưng ta là công chúa, nàng nếu chỉ là nữ nhi nông gia, làm sao có thể vào cung"

Thiên gia phượng nữ, nhất định là muốn môn đăng hộ đối.

"Thế nhưng sau đó, ta thích nàng, là bởi vì nàng là Thái Anh, thật không có xem nàng là con cờ"

Một phen bộc bạch, thực tình bộc lộ, Thái Anh kỳ thật tức giận Lệ Sa giấu giếm nàng, mà không phải chuyện lừa gạt nàng.

Tình cảm của nàng, nàng như thế nào không biết?

Tâm nàng sớm mềm nhũn, Thái Anh khẽ hấp cái mũi, có chút hờn dỗi nói: "Người vừa nói, ái thiếp gì hả?"

"Không có!"

Lệ Sa thật vất vả dỗ dành được nàng, đương nhiên rất cảnh giác, lập tức tỏ rõ: "đều là những kẻ lòng dạ khó lường dâng đến, ta sớm đuổi bọn họ đi hết rồi"

Thái Anh hừ một tiếng, như có chút không tin, Lệ Sa nghĩ nghĩ, dứt khoát nghiêng người, cúi đầu ở bên tai Thái Anh.

"Thái Anh tỷ tỷ, thế nhưng có biết đêm đầu của Lệ Sa là cho ai không?"

Nắm lấy cái tay Thái Anh đưa xuống dưới, Lệ Sa không cho phép Thái Anh trốn, cho đến khi luồn vào tiết khố, để ngón tay của nàng chạm vào chỗ kín của mình.

"Đêm đó Lệ Sa lúc cập kê, nhớ tỷ tỷ vô cùng, liền cầm vật nhỏ trừu sáp tiểu huyệt, nằm ở trên giường, nghĩ về Thái Anh tỷ tỷ..."

Thanh âm trầm thấp mập mờ, Thái Anh không khỏi đỏ mặt tim run, lại không tránh được, đành phải gắt giọng: "Người, người thật sự không biết xấu hổ!"

Lệ Sa được như ý cười một tiếng, cố ý thở hào hển nói tiếp: "Lệ Sa sớm đối với Thái Anh tỷ tỷ có ý xấu rồi"

Thái Anh muốn tránh thoát nàng, lại bị Lệ Sa một mực nắm lấy tay, đầu ngón tay bị ép chạm vào chỗ âm ấm áp của nàng.

"Chính là chỗ này" ngữ điệu của nàng càng thêm mập mờ, tràn ngập sắc dục "Lệ Sa lúc ấy cởi hết y phục, che kín mềm, chậm rãi mở rộng chân"

"Lệ Sa nhắm mắt lại, một bên vò ngực mình, vừa nghĩ Thái Anh tỷ tỷ ở phía trên, dùng ngón tay mò lấy tiểu huyệt của Lệ Sa, vò tiểu nhụy châu của Lệ Sa, còn gọi Lệ Sa~"

Cố ý đè ép ngón tay Thái Anh ấn lên hoa cuống của mình, chậm rãi xoa lấy mấy vòng "Liền giống như vậy nè, Thái Anh tỷ tỷ muốn làm Lệ Sa đúng không ~"

Phát ra tiếng thở gấp trầm thấp, Lệ Sa dùng ngón tay của Thái Anh sờ vào chỗ nhục phùng, chậm rãi vuốt ve trước sau "Còn có nơi này, Thái Anh tỷ tỷ nhẹ nhàng sờ khe hở của Lệ Sa, còn muốn tách ra âm thần của Lệ Sa"

Thái Anh không chịu được, thẹn đến toàn thân phát nhiệt, không khỏi dùng một cái tay khác đẩy nàng "Sa, Lệ Sa... người đừng nói nữa"

Nhưng Lệ Sa lại thêm trầm trọng "Thái Anh tỷ tỷ vò lấy tiểu tao huyệt của Lệ Sa, để Lệ Sa chảy nước, sau đó, đem đầu ngón tay chậm rãi cắm vào!"

Ngón trỏ án lấy đốt ngón tay Thái Anh, đưa ngón giữa của nàng chui vào tiểu huyệt của mình, hung hăng kẹp lấy.

"Lệ Sa cứ như vậy kẹp lấy ngón tay tỷ tỷ, a ~"

Thở gấp rên rỉ, Lệ Sa bỗng nhiên bò lên giường, tách ra đầu gối, quỳ ở bên cạnh Thái Anh, triệt để cởi bỏ áo bào cùng tiết khố, lại đem ngón tay của Thái Anh cắm vào trong huyệt hoa của mình.

"Lệ Sa muốn bị Thái Anh tỷ tỷ cắm đến cao trào, a ~"

Lệ Sa động eo nhỏ nhắn, huyệt thịt gắt gao cắn ngón tay Thái Anh, một mặt thở dốc rên rỉ, một mặt không có chút nào lo lắng trên dưới chập trùng.

"Ừm... A a..."

Bộ ngực phía dưới cái yếm lắc lư, Lệ Sa vặn eo nghênh hợp, nâng lên hông eo, đối với ngón tay Thái Anh ngồi xuống, huyệt nhúc nhích phun ra nuốt vào.

Thái Anh bị ép phải chỉa đầu ngón tay lên trừu sáp Lệ Sa, rất vui vẻ đến cả ngón tay đều ẩm ướt nhơn nhớt, ngón tay dinh dính bị dâm dịch làm ướt.

"Thái Anh tỷ tỷ~"

Lệ Sa bỗng nhiên sờ mấy lần, đụng vào chỗ mẫn cảm của mình, ở trên tay của Thái Anh mà cao trào.

Âm huyệt kẹp lấy ngón tay Thái Anh, bờ mông ngồi xuống, Lệ Sa lo lắng ép Thái Anh, liền một tay đỡ lấy thành giường sau lưng nàng, mượn lực.

Hư nằm trên thân Thái Anh, Lệ Sa hôn vành tai đỏ bừng của nàng, cười nói: "đêm đầu tiên của Lệ Sa, Thái Anh tỷ tỷ rõ ràng rồi chứ?"

Hống tốt, đều biết muốn làm cái gì


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net