Chương 39: Xuân cung đồ hí (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mã Nặc Ba một cánh tay nắm cả người mỹ nhân, nhẹ nhàng hôn tóc nàng, một tay khác vẫn mò đi xuống, khuấy động chỗ ướt át giữa chân Thái Anh.

"A, Nặc Ba, ngươi đừng..."

Thái Anh lần nữa run rẩy, hô hấp đột nhiên gấp rút.

"Xuyệt~ Anh Nhi đừng nói chuyện"

Mã Nặc Ba ấn xuống tiểu hoa đầu rồi rút tay về, sau đó chống đỡ thân thể ngồi dậy, sửa sang lại eo đệm, dựa vào đầu giường

Một tay ôm lấy Thái Anh mềm liệt, một tay kéo ngăn kéo bên cạnh, từ bên trong xuất ra một bản sách nhỏ

"Anh Nhi, vừa rồi tư thế dùng chân kẹp eo ta, đều là lão ma ma cho sách để học hả?"

Mã Nặc Ba cười, lật cuốn sách kia cho Thái Anh nhìn.

"Ta cũng có loại sách này, Anh Nhi không bằng chọn một kiểu đi?" Mã Nặc Ba cố ý cắn vành tai của nàng "Sau đó ta lại chơi nàng"

Thái Anh bị khí tức nóng rực của nàng đối bên tai hồng thấu, không khỏi hờn dỗi "Nặc Ba, ngươi đây cũng quá..."

Nhưng lời còn chưa dứt, ánh mắt không tự chủ trôi vào những bức họa ở cuốn sách nhỏ.

Đều là cung đồ xuân tinh mỹ, bút pháp ưu mỹ, xem xét chính là phiên bản dân gian kia không thể so sánh được.

Mà điểm khác biệt lớn nhất là hai người giao hoan đều là nữ tử

Bên hông còn đề diễm thơ, Thái Anh vô ý nghiêng mắt nhìn thấy một tấm "Trong động suối sinh một tấc vuông, hoa gian bướm luyến một đoàn xuân"

Giữa hai đùi đột nhiên bị ngón tay vuốt ve, Mã Nặc Ba nhẹ nhàng phát qua hậu đình nàng, ở chỗ đáy chậu nhấn một cái.

"Trong động suối sinh" Mã Nặc Ba chậm rãi ngâm nói: "Nói không phải chính là tiêu hồn động nằm ở giữa đôi chân trắng nõn của Anh Nhi"

"Ừm... A ~"

Theo tiếng nói Mã Nặc Ba, một ngón tay cũng ung dung trượt vào tiêu hồn động ướt át, trừu sáp

Thái Anh lập tức liền loạn tâm thần, ngã oặt ở trong ngực Mã Nặc Ba thở khẽ, từng tiếng yêu kiều

Tay trái Mã Nặc Ba từ phía sau chậm rãi ra vào, tay phải còn lại cầm cuốn sách đông cung, ngâm tụng nói: "Phấn mồ hôi thân trúng làm vừa ướt, đi hoàn trên gối lên còn làm... Duyên này vui thật vô cùng, độc bộ phong lưu thứ nhất khoa"

Nương theo diễm thi ngâm tụng, tốc độ ngón tay trừu sáp cũng thay đổi khó lường, Thái Anh lại bị kéo vào bể dục, rên rỉ không ngừng

"A a... A a a, a ân~"

Một ngón tay mà thôi, không ngờ bị Mã Nặc Ba cắm đến cao trào

Huyệt tất nhiên gấp đến không gì so sánh nổi, đầu ngón tay Mã Nặc Ba bị thịt mềm bao vây lấy, cảm giác nóng ướt mà trượt.

Biết Thái Anh bị bốc lên xuân tình, Mã Nặc Ba liền bỏ qua xuân cung đồ, tay phải bưng lấy bạch nhũ xoa nắn, tay trái từ phía sau cắm vào tiểu huyệt

"A~"

Một tiếng hô to, Thái Anh nhịn không được nữa phun ra xuân dịch, triều phun trên tay Mã Nặc Ba.

Nhìn Thái Anh lần nữa xụi lơ bất lực, Mã Nặc Ba mới thỏa mãn rút ngón tay ra

"Anh Nhi đói chưa?"

Mã Nặc Ba ôm Thái Anh, nhu nhu cười nói "Ta đây sẽ gọi người đi chuẩn bị bữa tối"

Gần phòng Mã Nặc Ba đều có người hầu hạ, tỳ nữ ngoài cửa nghe phân phó. Lâp tức nhanh chân chạy về thiện phòng.

Thân thể Thái Anh còn mềm, Mã Nặc Ba kéo chăn mỏng bao lấy ngọc thể của nàng, sau đó trực tiếp đem bàn ăn đặt lên giường.

Nữ tỳ bưng lên mười mấy món đồ ăn, truyền lệnh gia phó cung kính lui xuống, cài đóng cửa phòng

Mã Nặc Ba lúc này mới để cánh tay ngọc Thái Anh lộ ra ngoài, để nàng chỉ muốn ăn cái gì.

Thân thể bị ôm, Mã Nặc Ba nói rõ muốn ôm nàng cho ăn, Thái Anh rất là bất đắc dĩ, lại cũng chỉ có thể thuận theo nàng.

Thức ăn vô luận là món mặn, đều khá thanh đạm, hiển nhiên để ý đến khẩu vị của nàng, Thái Anh nhìn trong chốc lát, cuối cùng chỉ lát cá sống trên bàn.

Mã Nặc Ba lập tức dùng đũa trúc gắp một mảnh lát cá cực mỏng, để trong đĩa nhỏ chấm gia vị, lại đút cho Thái Anh.

Lát cá dù mỏng như cánh ve, nhưng tư vị ở trong miệng cũng cực kỳ ngon, Thái Anh không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, hỏi Mã Nặc Ba nơi nào có món cá tươi ngon này.

Mã Nặc Ba cười cười "Chính là cá trong sơn trang, trên núi có suối nước nóng, bên cạnh con suối có một cái hồ nhỏ nơi cá sống"

Quả là sản vật phong phú, Thái Anh lại muốn một miếng ăn

"Trên núi này còn có một loại dã hươu" Mã Nặc Ba từ một đỉnh đồng nhỏ tinh xảo gắp một mảnh thịt hươu hơi dày "Đây là thịt hươu nướng, Anh Nhi nếm thử?"

Không giống tươi non nhiều nước, còn mang theo tiêu hương phảng phất, hương vị dị thường mỹ diệu.

Thái Anh ăn thịt hươu, lại nếm thử mấy món, cuối cùng lại bị dỗ dành uống nửa bát cháo gạo kê, Mã Nặc Ba mới bỏ qua.

Mình cũng ăn chút no bụng, Mã Nặc Ba sau đó để người dọn bàn ăn, lại muốn đem Thái Anh ôm nghĩ tới dâm dục.

Thái Anh mặc dù mỗi món ăn một chút, nhưng không chịu nổi mười mấy món, cuối cùng cảm thấy bụng có một chút trướng

"Nặc Ba" Thái Anh vội nói "Ta có thể ra ngoài một chút không?"

Mã Nặc Ba không chút do dự nói "Tự nhiên, ta gọi người đốt đèn ở trong viện"

Nói xong liền xuống giường ra cổng bàn giao công việc, thuận tiện để người mang y phục đến, hầu hạ các nàng thay xiêm y

Thái Anh được nữ tỳ thay y phục trước, đang chờ Mã Nặc Ba đi bên cạnh, chợt thấy Mã Nặc Ba do do dự dự cầm lấy sợi tơ mang, nhíu mày không biết đang suy nghĩ cái gì

"Nặc Ba?" Thái Anh đến gần nàng "Ngươi..."

Mã Nặc Ba quay đầu nhìn chăm chú nàng một lát, rốt cuộc vẫn là mấp máy môi, đem dây lụa kia buộc lên cổ tay Thái Anh.

"Đi thôi" Mã Nặc Ba nắm đầu dây lụa "Ta mang Anh Nhi ngắm nhìn đình viện"

Quay người đi ra ngoài, nhưng mới bước hai bước đã cảm thấy không đúng, trên tay nhẹ lỏng

Mã Nặc Ba kỳ quái quay đầu, đã thấy Thái Anh cởi dây lụa trên cổ tay nàng

Đầu ngón tay nhẹ nhàng bấu tơ trắng, Mã Nặc Ba chưa hoàn hồn, một bàn tay mềm mại không xương trắng như ngọc liền nhẹ nhàng nắm ngón tay nàng

Thái Anh cười đến dịu dàng động lòng người, giơ cánh tay vén một ít tóc mai rủ xuống, ôn hòa đối với Mã Nặc Ba nói "Chúng ta đi thôi"

"Anh Nhi..."

Ánh mắt Mã Nặc Ba kích động lấp lóe, quả thực không thể tin được đây là sự thực, hơn nửa ngày mới dám dùng sức, nắm chặt tay Thái Anh.

Thái Anh có chút đau lòng, cũng có chút cảm động, nghĩ nghĩ, dứt khoát nhón chân hôn lên cái cằm Mã Nặc Ba.

Mã Nặc Ba rốt cuộc vui vẻ cười, một tay kéo Thái Anh ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn môi nàng.

"Ngô~"

Lẫn nhau triền miên một lát, Mã Nặc Ba mới hưng phấn nắm tay Thái Anh, cùng nàng ra bên ngoài tản bộ.

Bao chung quanh Ôn Trì Sơn Trang bởi núi cùng suối, bố cục to lớn hùng vĩ, chiếm diện tích rất là rộng rãi.

Hành lang khúc chiết, dưới hiên trồng hoa cỏ, cột đá khắc hoa, ở trên trống rỗng giống như bàn thờ nhỏ, ánh sáng đèn chiếu xuống.

Trắng sáng treo câu, dưới đình giống như nước đọng không minh, lúc này thời tiết chính là tốt, hoa hồng xanh lá mạ, tự có ám hương doanh tụ.

Mã Nặc Ba nắm tay giai nhân bên cạnh chậm rãi đi dạo, Thái Anh một mặt ngửi ngửi trong không khí mùi thơm ngát thanh nhã, một mặt nhìn cột đá chung quanh tỏa sáng nhu hòa oánh oánh, không khỏi say mê.

Đi qua tiến viện tử, Thái Anh bỗng nhiên dừng bước lại, quay đầu hướng nhìn xuống đường.

"Làm sao rồi?" Mã Nặc Ba ôm eo nàng "Anh Nhi làm rơi gì hả"

"Nặc Ba" Thái Anh quay đầu nhìn Mã Nặc Ba "Đình viên Ôn Trì Sơn Trang, thế nhưng là xây dựng dựa trên bát quái sao?"

Mã Nặc Ba cười một tiếng "Đúng vậy"

"Quả thật như thế" Thái Anh gật gật đầu, mắt lộ ra vẻ tán thưởng, lại nói "Không biết là người phương nào tạo ra, rất là xảo diệu"

Mã Nặc Ba cũng là gật đầu

"Đây là sư phụ ta sở kiến, nàng là các chủ tiền nhiệm của Huyền Cơ các, người gọi là Li Vẫn"

"Li Vẫn sao?"

Thái Anh không ở giang hồ, rất ít nghe chuyện võ lâm, cho nên hết sức hứng thú, lại hỏi "Tại sao gọi danh tự như vậy?"

"Cái này sao" Mã Nặc Ba sờ mũi một cái "Ước chừng là bởi vì nàng luôn luôn mang theo đầu trường đao một thanh ngọc Li Vẫn"

Thái Anh một mặt hiếu kỳ, Mã Nặc Ba nhìn xem như thế, cười cười liền bổ sung "Bản danh nàng gọi Lăng Mộ Hoa, Anh Nhi khả năng không biết nàng, nhưng có một người liên quan đến nàng, nàng khẳng định nghe nói qua"

"Ai?" Thái Anh vội nói

"Viên Thiên Cương" Mã Nặc Ba dường như ý vị thâm trường "Sự phụ ta chính là sư tỷ của người này"

Viên Thiên Cương, là người xem chiêm tinh cho Thái Tông, nghe nói giỏi "Phong giám" dựa vào hướng gió để đoán cát hung, còn tinh thông tướng mạo, lục nhân cùng ngũ hành, thần hồ kỳ thần, có thể nói một đời kỳ nhân.

Bất quá Trinh Quán thập cửu năm, người này liền đã đi về cõi tiên, Thái Anh tuyệt không hữu duyên gặp qua, chỉ nghe phụ thân Phác Quân nói qua, liên quan đến chuyện xem tướng lý thú của Viên Thiên Cương.

"Hắn còn có một sư tỷ" Thái Anh hỏi.

Mã Nặc Ba đang chờ nàng lại hỏi, đột nhiên nhìn thấy Hàn Thất từ đằng trước vội vàng đến, ôm quyền nói "Các chủ, Tiêu Cảnh kia..."

Hắn chần chờ mắt nhìn Thái Anh, lại hỏi Mã Nặc Ba: "Không biết các chủ xử lý thế nào?"

Mã Nặc Ba lúc này mới nhớ tới sáng sớm không để tâm đến người này, cuối cùng đồng dạng nhìn về phía Thái Anh

"Anh Nhi, cần phải thả hắn đi không?" Mã Nặc Ba ngữ khí có chút đau xót "Dù sao... Nàng dường như rất chú ý hắn"

Nhìn ra Mã Nặc Ba lại ghen tuông, Thái Anh có chút bất đắc dĩ, bất quá nàng bây giờ muốn chính là chuyện khác.

"Ngươi trước thả hắn ra đi" Thái Anh thấp giọng nói "Ta sợ..."

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên bị Mã Nặc Ba hôn môi một cái

"Anh Nhi lo lắng thả hắn đi sẽ gây bất lợi cho ta sao?" Mã Nặc Ba ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm Thái Anh "Anh Nhi để ý ta?"

Thái Anh mặt ửng đỏ, nhưng vẫn khẽ gật đầu một cái.

Mã Nặc Ba mừng rỡ như điên, lúc này nắm cái cằm Thái Anh, hung hăng hôn nàng một hồi.

Môi lưỡi giao thoa rất lâu mới tách ra, Mã Nặc Ba lại mê luyến liếm môi Thái Anh một cái nói: "Anh Nhi trước tiên đi dạo gần đây một chút, ta đi một chút liền về"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net