Chương 8. Ngoái đầu nhìn lại [tam] - Suy nghĩ Lạp Lệ Sa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu đã tới trong lòng về sau đều biết, nàng không dự định làm khó tôi, tặng tôi lễ vật chuẩn bị sẵn, liền rời đi.

Văn phòng sớm đã có người đang đợi tôi.

Tổng giám đốc tự mình mang theo nhân viên mới lại đây, mà thời điểm bọn họ đến, bên này còn thiếu 1 cái bàn.

Văn phòng hội nhiều người, đồ dùng cho nhân viên đều phải lĩnh thêm một bộ, chuyện này tôi rõ ràng đã kêu bên hành chính tổng hợp đi an bài xử lý, nhưng là bọn họ lại giống như đem việc này cố tình quăng ra sau đầu, hoàn toàn bỏ mặc, thế nên khi nhân viên mới đi làm ở công ty ngày đầu tiên, bên ngoài văn phòng của tôi không có bàn công tác của nàng.

Tổng giám đốc tự mình mang theo người lại đây, chỉ là điểm này cũng đủ làm cho người ta đoán nửa ngày.

Mọi người đều biết, trừ bỏ đại cổ đông cùng chủ tịch, tổng giám đốc chưa bao giờ đối người khác quá nhiệt tình, cũng không có nhiệt tình đến trình độ tự mình đi tặng người.

Từ lúc bọn họ đi ra thang máy đến nơi này, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn 2 người họ, càng là nhiều cái mồm đoán quan hệ bọn họ.

Tôi trước khi vào cửa cũng đã nghe được không ít thì thầm, đều là lời đồn đoán, nhưng là tôi tin tưởng mắt thấy mới là sự thật.

Tôi đi vào ăn phòng, không đợi tôi buông túi xách, tổng giám đốc liền vội vàng đem nàng giới thiệu cho tôi, càng thêm vội vàng yêu cầu đem cái bàn của nàng an bài hảo.

Tôi cười đối hắn nói: "Tổng giám đốc, nơi này là bộ tài vụ, nhiệm vụ là quản lý tiền bạc mà không phải chuyện sẽ phát sinh sau này, anh việc này nên đi hỏi phòng hành chính tổng hợp".

Hắn lập tức giận tái mặt, nói: "Cô là giám đốc tài chính sẽ không ngay cả điểm này sự tình cũng không có thể giải quyết đi".

"Công ty quy định các ngành không thể can thiệp lẫn nhau trong lúc làm việc. Tổng giám đốc quản là toàn bộ ngành, nói chuyện so với tôi hữu dụng hơn." Tôi cười nói.

Nói với hắn, không thấy khói thuốc súng cũng là nghe mùi vị khói thuốc, nhìn qua bờ vai của hắn, tôi bắt gặp người mới kia đưa lưng về phía tôi, đang đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài, bên này nói chuyện giống như cùng nàng không quan hệ, bóng dáng của nàng nói lên chẳng hề để ý.

Tôi liếc mắt một cái liền nhìn ra giá trị quần áo nàng mặc trên người, hơn nữa quần áo không phải mới, đã có thời điểm mặc qua, nhưng là như trước khéo vừa người, thuyết minh nàng là vẫn quá giàu có cuộc sống vững vàng. Cổ tay áo được đính lại bằng hạt ngọc bích, bình thường người mới sẽ không chú ý tới điểm này, nhưng nàng lại làm tốt lắm. Thân thể của nàng cao quá 1m7, nếu bỏ đi giày cao gót, đại khái ở 1m68, dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, phần eo tinh tế, chân thon dài mảnh khảnh, đầu gối thẳng tắp, bắp đùi nhỏ mà mượt dài, mang giày cao gót chân tuy rằng lơ đãng đứng thẳng, nhưng là vẫn duy trì tốt tư thái, hơn nữa phân tu dưỡng này đã muốn xâm nhập thói quen của nàng, là kết quả từ nhỏ bồi dưỡng.

Tóc dài của nàng phân tán trên áo choàng, các cọng tóc mai dưới ánh mặt trời phát ra sáng bóng, đen huyền mỹ lệ.

Thành thị nắng sớm chiếu vào văn phòng, xuyên thấu lớp thủy tinh công nghiệp màu lam nhạt chiếu vào mặt nàng.

Sườn mặt giống một bức họa, đường cong lộ ra dịu dàng, mũi thẳng tắp ở trên mặt lưu lại bóng mờ thản nhiên, da thịt gần như trong suốt bị ánh mặt trời chiếu thấu, môi hồng nhuận, là tự nhiên, không màu son nào có thể che đậy sắc đẹp của môi nàng.

Nàng đón ánh mặt trời, mắt chịu không nổi kích thích mà hơi híp lại, lông mi thật dài mềm mại giống lông chim, rồi sau đó nàng mân khởi đôi môi, làm như không hờn giận.

Ở thời điểm tôi quan sát, tổng giám đốc chấm dứt bàn luận, tôi là ý định không giải quyết vấn đề chỗ ngồi.

Tôi cùng hắn giải thích, phòng hành chính tổng hợp là dựa theo biên chế nhân viên công ty đến an bài đồ dùng, tôi bên này đột nhiên nhiều ra một người, bọn họ không thể phản ứng kịp là cũng có thể lý giải.

"Kia làm sao bây giờ?" Hắn hỏi tôi.

Tôi chỉ chỉ bàn công tác dài đến ba thước của mình, nói: "Trước cho nàng làm việc trên bàn tôi".

Tổng giám đốc nói cho nàng kế hoạch của tôi, tôi nhìn thấy nàng hàng mi dài nhỏ giật giật, rồi sau đó cúi đầu, một lát sau, nàng xoay người, mà đây là tôi lần đầu tiên đối mặt nàng.

Ảnh chụp dù sao cũng là ảnh chụp, ảnh chụp lúc nàng không đánh phấn trang điểm, không làm tân trang, không có gì biểu tình, mặc dù là bộ dạng xinh đẹp cũng có vẻ khô khan.

Ngũ quan của nàng lập thể rõ ràng, tổ hợp cùng một chỗ là tạo nên khuôn mặt mỹ nhân, lớn lên hào phóng, xinh đẹp, đại khí, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Nhưng là trong ánh mắt nàng như không có một chút sức sống, giống như khô héo, lộ vẻ tử khí.

Chẳng qua tôi tinh tường nhìn thấy khoảnh khắc nàng nhìn đến tôi lộ vẻ kinh ngạc một chút. Tôi lại không biết rốt cuộc nguyên nhân là cái gì.

Tổng giám đốc nói xong, nàng gật đầu, không phải bởi vì tán thành, mà là cảm thấy không sao cả, có cũng được mà không có cũng không sao, tôi suy nghĩ, có phải hay không tôi bên này tùy ý an bài nàng, nàng đều đã nhận.

Hai người quan hệ, cũng không phải bên ngoài đoán là tổng giám đốc đem tình nhân chính mình an bài đến bộ phận này.

Tổng giám đốc đối nàng, mang theo cố ý lấy lòng, cũng như vậy mang theo chút cẩn thận, giống như nàng là tiến vào từng mạch máu hắn, một cái không cẩn thận sẽ phá động mạch hắn tổn thương hắn không nhẹ.

Hai người trong lúc đó không có ái muội. Luôn luôn háo sắc thích ăn đậu hủ nữ viên chức như hắn ở trước mặt nàng là nghiêm trang thu liễm sắc tâm.

Tổng giám đốc đi rồi, nàng vẫn là đứng ở bên cửa sổ, tôi không biết ngoài cửa sổ có cảnh sắc gì có thể làm cho nàng trăm xem không chán.

Trợ lý của tôi trước thay nàng lĩnh một bộ đồ dùng làm việc giao cho nàng, nàng ôm hộp, đi đến mép ngoài bàn của tôi, đem một đám gì đó bên trong lấy ra dọn dẹp.

"Tôi gọi là Phác Thái Anh." Nàng nói.

Tôi gật gật đầu, phía trước xem qua lý lịch sơ lược, tôi nhớ rõ tên này, "Lạp Lệ Sa".

Nàng lơ đãng nở nụ cười.

Tôi đã quen, tên này, làm cho người ta rất nhiều hiểu lầm.

Nàng nói: "Ngươi không phải Lạp Lệ Sa."

"Nga?" Tôi kỳ quái là nàng hội tiếp tục nói.

Nàng nói: "Là nữ vương".

Tôi cười khẽ, tiếp tục cúi đầu lật xem này nọ của tôi. Ý tưởng tiểu cô nương tôi nghĩ tôi không phải không thể đoán được.

Nói đến, nàng cũng là 25, không thể xem như tiểu cô nương, nhưng là theo ý tôi, thân thể của nàng thượng mang theo hơi thở tươi mát không bị xã hội làm bẩn, cũng chính cái gọi là đơn thuần. Dựa theo điểm này mà nói, nàng vẫn là tiểu cô nương.

Nàng hỏi tôi: "Xin hỏi, có chuyện gì tôi có thể làm sao?".

Tôi xem qua văn phòng một chút, sạch sẽ, trợ lý vạn năng của tôi sớm đem kế hoạch đều viết hảo, đem xã giao đều an bài nhật trình trong ngoài, văn kiện cũng dựa theo trọng yếu không trọng yếu phân hảo, mà hiện tại trong khoảng thời gian này, vừa vặn là thời điểm công ty không bận rộn, thuộc loại thời kì thả lỏng của ngành tài vụ, tôi căn bản không cần nàng làm cái gì.

Tôi nghĩ một chút, thuận miệng nói: "Đem hoa này đi phơi nắng".

Rồi sau đó, cúi đầu xem văn kiện.

Chờ ngẩng đầu, phát hiện cái cây đặt ở góc sáng sủa này đã muốn không thấy, mà chúng nó đều bị na qua bên cửa sổ, Phác Thái Anh trước dùng báo trải trên mặt đất, sau đó lấy kéo đem cành lá khô vàng cắt điệu, cành lá được cắt xong đều rơi trên mặt báo, không có rơi trên mặt đất, mà nàng cũng đem mấy cây sinh trưởng tốt quá phận rậm rạp tu bổ một chút.

Nàng ngồi xổm, hết sức chăm chú làm một việc, chuyên chú đến không phát hiện tôi đang nhìn nàng.

Nàng đem cây tu bổ hảo, liền đem này những vật tu bổ xong bao lại tiến đến thùng rác, tiếp theo tưới nước cho chúng nó, làm so với tôi nói còn muốn nhiều.

Sau đó?

Tôi cảm thấy hiện tại thực buồn rầu, bởi vì tôi muốn tìm biện pháp cấp nàng việc để làm.

Công tác của tôi ngoài ý nhiều ra phần này trách nhiệm cưỡng chế ở trên vai tôi, điểm ấy làm cho tôi phản cảm nhất.

Tiếp theo tôi cấp nàng một phần văn kiện, kêu nàng đánh vào máy tính.

Nàng dùng văn phòng máy tính tôi đánh chữ, tốc độ rất chậm, tôi nghe thấy nàng gõ thanh âm bàn phím thì biết nàng không am hiểu đánh chữ.

Tôi chú ý tới điểm ấy, tính về sau nếu thật sự không có chuyện gì sẽ kêu nàng đi làm chuyện này.

Nàng đối an bài của tôi không có ý kiến, còn thật sự thái độ ân cần làm, nhưng là việc gì cũng có giới hạn.

Đối với tấm bằng cao cấp của nàng, tôi vẫn có nghi hoặc, nàng chẳng lẽ liền cam tâm ở trong này lãng phí nhân sinh của nàng sao?

Một ngày này tôi đều nghe thanh âm nàng gõ bàn phím vượt qua.

Đứa cover có điều tâm sự mỏng: Dạo này tui nhiều việc quá nên tốc độ cover sẽ giảm một chút, mọi người thông cảm nha. Để xem vài hôm có thời gian tui lại cống hiến hết mình cho mọi người. Thông cảm dùm tui nha!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net