Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoàng huynh trước hết hãy cân nhắc việc này, ngày mai muội sẽ vào cung tìm phụ hoàng."

"Ân, cũng chỉ có thể làm như vậy thôi." Phác Thái Trạm nhẹ gật đầu.

Lệ Sa ở thư phòng suy nghĩ lung tung cả buổi, sao nhị hoàng huynh còn chưa chịu ra. Trong lòng bất an, không được ta phải đi xem sao.

Vì vậy rón rén đi đến trước cửa phòng, Tiểu Niên không có ở đây, thật tốt.

Lệ Sa áp lỗ tai vào sát cửa, bên trong truyền đến giọng nói, "Hoàng huynh, hôm nay ta muốn đề cử cho hoàng huynh một người." Đây hiển nhiên là thanh âm của Anh Nhi.

"Ồ? Là người phương nào có thể lọt vào tầm mắt của hoàng muội? Hoàng muội chính là đệ nhất tài nữ ở Đại Tấn, có thể được hoàng muội đề cử, nhất định là một nhân tài." Thanh âm này hình như là của nhị hoàng tử, Anh Nhi chẳng lẽ định đề cử ta? Thực lực bị phát hiện rồi sao? Anh Nhi thật thông minh. Trong lòng cười cười.

"Là tiên sinh dạy phò mã..." Thái Anh dừng lại trong chốc lát rồi nói.

"Tiên sinh của muội phu?" Phác Thái Trạm nghi vấn hỏi.

"Muội muội thực sự khâm phục tài văn chương của tiên sinh, lúc muội tặng lễ vật, hắn không suy nghĩ gì liền từ chối. Tuyệt đối là người có thể dùng được. Hoàng huynh thật sự có thể dùng được người này." Thái Anh phân tích.

"Được, ngày mai vi huynh sẽ đi xem hắn một chút." Phác Thái Trạm bỗng nhiên liền cảm thấy hứng thú với người này.

"Hoàng huynh có thể mai sẵn tiện cùng đi tư thục với phò mã." Thái Anh nhắc nhở, tuy Cố tiên sinh ngã bệnh, nhưng mình dám cam đoan, mai hắn vẫn sẽ đi tư thục. Huống chi ngày mai mình cũng muốn tự mình đưa người kia đi tư thục.

"Đã như vậy, thời gian không còn sớm, vi huynh phải hồi phủ rồi." Đại Tấn có đến hai vị hoàng tử, chỉ là chưa ai được phong vương.

"Hoàng huynh đi thong thả."

"Ân, ngày khác vi huynh lại đến." Phác Thái Trạm nói xong liền đẩy cửa đi ra. Một bóng người đổ về phía mình.

"A." Lệ Sa đang lắng tai nghe, cửa phòng đột nhiên mở ra, mình cứ như vậy thuận tiện ngã tới. Ý? Sao lại không thấy đau?

"Muội... muội phu... Có thể đứng lên được không... Ngươi đè trên người ta nặng quá." Bỗng nhiên truyền đến thanh âm, Lệ Sa vội vàng nhảy dựng lên.

Thái Anh tranh thủ thời gian nâng người Phác Thái Trạm dậy.

"Khục khục khục." Phác Thái Trạm xoa xoa ngực, một mực ho lấy.

Lệ Sa ngượng ngùng, vội vàng đỡ Phác Thái Trạm nói: "Hoàng huynh, ta... ta không cố ý... hoàng huynh không sao chứ?"

"Không sao... không sao..." Phác Thái Trạm phất tay áo.

Thái Anh trừng Lệ Sa, ánh mắt như nói: Đợi lát nữa ta sẽ trừng trị ngươi. Sau đó đỡ Phác Thái Trạm ra cửa.

Lệ Sa khẽ vấp, tiêu rồi tiêu rồi, phải làm sao bây giờ? Sớm biết như vậy lẽ ra không nên đến đây. Nội tâm Lệ Sa kêu gào.

Thái Anh đỡ Phác Thái Trạm ra đến xe ngựa mới trở về, lạnh con mắt nhìn Lệ Sa, "Phò mã, không lo viết chữ đi, sao lại đến nghe lén ta và hoàng huynh nói chuyện?" Giọng nói cũng lạnh lùng.

"Nhưng ta không có lén lút." Lệ Sa phản bác.

"Không lén lút sao lại nghe được." Rõ ràng ra đó còn muốn phản bác.

"Gió thổi vào lỗ tai thôi."

Thái Anh nhìn nhìn trời, sau cơn mưa mặt trời chiếu ánh nắng chói chang. "Gió nơi nào?"

"Ta..." Lệ Sa á khẩu không trả lời được, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác. "Anh Nhi đề cử lão nhân kia cho hoàng huynh quả không tồi, lão nhân nhìn được lắm đó."

"Ngươi đến cùng nghe được bao nhiêu rồi?" Không biết có nghe được tin tức Trần Khải gặp chuyện hay không? Hy vọng ngươi sẽ không nghe thấy, chuyện này ta nghĩ ngươi mà tham dự vào nhất định sẽ gây bất lợi cho ngươi. Thái Anh nhíu chặt mày, tay nắm chặt cánh tay Lệ Sa.

"Thì nghe đến chỗ nàng đề cử lão nhân kia a. Như vậy cũng không tính là bao nhiêu." Cảm thấy cánh tay bị người nắm chặt hơi đau, một cô gái yếu ớt thế này, sao lực lại mạnh đến vậy? Chuyện gì khiến Anh Nhi khẩn trương như thế?

Thái Anh nghe vậy, cũng thả lỏng người, trầm tĩnh trở lại, mới ý thức mình có hơi thất lễ, hơi đỏ mặt: "Sa, mai ta đưa Sa đi tư thục, hồi phủ phải chú tâm đọc sách, đã nghe rõ chưa?"

"Anh Nhi, nàng làm sao vậy?" Lệ Sa cảm thấy Thái Anh không được bình thường, thường ngày Anh Nhi làm gì có để ý đến mình như thế? Hôm nay sao lại?

"Không có gì."

Lệ Sa hiển nhiên nghe câu trả lời như vậy liền không hài lòng, nghiêm túc nói: "Anh Nhi, ta hy vọng, nàng có chuyện gì, cũng nên nói với ta, ta hy vọng có thể cùng nàng chia sẻ, nàng hiểu không?" Hai tay đặt trên bờ vai Thái Anh, con mắt kia có bao nhiêu động lòng người. Anh Nhi nhất định là có chuyện giấu mình.

Thái Anh ngẩn người, lời Lệ Sa vừa mới nói với mình, thật sự ngọt ngào, nhưng là, sự việc trong triều đình không thích hợp với hắn, vô luận thế nào mình cũng phải bảo trù Trần thượng thư và Lưu thượng thư như một nhà. "Không sao đâu, phò mã hẳn là nên đi thư phòng, bằng không bổn cung sẽ tức giận." Không cứng rắn, Thái Anh biết rõ Lệ Sa sẽ không nghe.

"Ta..." Lệ Sa còn muốn nói gì, nhưng Thái Anh đã sớm đóng cửa. Cứ như vậy sững sờ trước cửa phòng hồi lâu.

Thái Anh trở lại phòng, ngồi ở trước bàn, Sa, không phải là ta không muốn cùng Sa gánh vác...

"Điện hạ." Một bóng đen thần không biết quỷ không hay quỳ gối trước mặt Thái Anh nói.

"Thập Tam, ngươi trở về rồi?" Thái Anh giật mình hỏi.

"Vâng thưa điện hạ." Thập Tam kéo khăn che mặt ra, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn nhưng bên mắt lại có một vết sẹo, khiến phần khí khái nam tử của hắn càng tăng lên.

"Điều tra ra sao rồi?" Thái Anh liền vội vàng hỏi. Mỗi người trong hoàng gia đều có một ám vệ, võ nghệ cao cường, đến mức lần trước bị bắt cóc, cũng do mình đã điều Thập Tam đi làm việc, nhưng may là có Sa, khóe miệng không tự chủ nâng lên.

"Bẩm điện hạ, bên cạnh thừa tướng nhiều vây cánh, thành Lạc Dương là nhiều nhất, bất quá, hai đại gia ở Lạc Dương, một là Trần gia một là Tô gia, hai người đều là thương nhân giàu có bên địch quốc, thừa tướng còn chưa kéo về được." Thập Tam thành thật trả lời.

"Trần gia? Tô gia?" Thái Anh cau mày, móng tay ấn lên bàn. "Nếu có thể kéo hai người về phía mình, như vậy... Thế lực của hoàng huynh sẽ càng lúc càng mạnh?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net