Chương ngoại: 110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm Lệ Sa tỉnh dậy trước, đi ra cửa căn dặn Lạp Khoan kêu người hầu nấu sẵn đồ ăn đợi Thái Anh tỉnh dậy cùng ăn. Dù sao hôm qua khiến nàng xin tha nhiều vậy, đúng là nên bồi bổ, tối qua ôm lấy nàng đã cảm nhận người nàng không còn bao nhiêu thịt.

Hôm nay Thái Anh tỉnh lại rất muộn, đưa tay đến bên cạnh thì không thấy người, hơi ấm cũng không có. Sợ tối qua chỉ là giấc mơ, nàng mở mắt bật ngồi dậy liền cảm thấy hạ thân không thoải mái la lên.

"A..." Lệ Sa nghe tiếng Thái Anh vội vàng quay trở lại phòng. Thái Anh thì giở chăn nhìn xuống thân thể toàn là dấu hôn ngân, nàng bình tĩnh lại thì nghe thấy cửa mở có người đi vào, Thái Anh ngước lên nhìn quả nhiên thấy Lệ Sa hớt hở chạy vào.

"Anh Nhi nàng sao vậy?" Lệ Sa tiến tới định ôm Thái Anh thì ăn ngay một cái gối vào mặt. Hai mắt Lệ Sa chớp chớp nhìn Thái Anh.

Thái Anh thấy bản thân động đậy khó khăn, nhớ lại hôm qua cầu xin nhiều vậy mà Lệ Sa vẫn không đoái hoài, mở miệng ngon ngọt bảo một lần nữa lại một lần nữa, khiến nàng cơ thể mệt mỏi mà chìm vào giất ngủ, sáng dậy của tưởng tất cả chỉ là giấc mơ hoang đường của bản thân.

Thấy Thái Anh có vẻ giận dỗi, Lệ Sa cảm thấy chột dạ đến bên người ôn nàng an ủi.

"Hôm qua là ta không đúng, Anh Nhi đừng giận, ta đưa Anh Nhi đi thay y phục có được không? Tối qua đã không ăn gì dậy thay y phục ra ăn một tí." Miệng vừa nói, còn chưa nghe thấy tiếng hồi đáp hai tay bế Thái Anh trên tay đưa đi vào trong mặc đồ.

Tiểu Niên nghe Vương gia dặn hôm nay không cần chờ Thái Anh cho nàng ngủ muộn chút, nên nàng đã đi làm công việc khác trong phủ. Lúc từ ngoài trở về thì thấy thế tử và quận chúa đang chóng cằm nhìn thức ăn trên bàn ăn.

"Thế tử, quận chúa hai người sao vẫn chưa ăn vậy?" Tiểu Niên thắc hỏi.

"Chúng ta đang chờ Mẫu phi và Phụ vương. Hai người sao vẫn chưa ra đây? Hôm qua ta vẫn chưa gặp được Phụ vương." Phác Thái Kỳ chờ đến đói lả người thấy người đến lập tức oán thán nói.

Tiểu Niên ngước mặt lên thì thấy Lệ Sa đang dìu Thái Anh đi ra, "Vương gia, Vương phi."

Nhìn thấy trên bàn thức ăn không có dấu hiệu vơi đi, quay đầu nhìn về hai đôi mắt tròn xoe đang nhìn chăm chăm về phía mình. "Tiểu Niên hai đứa nhỏ vẫn chưa ăn sao?" Lúc này Thái Anh quay đầu nhìn về Tiểu Niên.

"Vương phi, thế tử và quận chúa đợi ngài và vương gia cùng dùng cơm, nên vẫn chưa chịu động đũa." Tiểu Niên hướng về Thái Anh báo cáo.

"Mẫu phi, chúng con muốn đợi người và phụ vương ăn bữa cơm gia đình." lần này người nói lại là Lạp Quyết.

"Quyết Nhi, Kỳ Nhi lần sau không được ăn trễ như vậy nữa, không ăn được bữa sáng có thể ăn buổi tối, tụi con không thể nhịn đói nhiều canh giờ như vậy. Trẻ con không ăn sẽ không lớn được." Thái Anh nghe xong lời của Lạp Quyết cũng nhẹ nhàng quay ra an ủi hai huynh muội một thể. Phác Thái Kỳ nghe xong thì tròng mắt lại rưng rưng, bé con đây là sợ không lớn được đây mà.

Lệ Sa thấy Thái Anh nói một lời lại khiến bé con tròng mắt đỏ hoe thì tiến tới ôm Phác Thái Kỳ lên. "Kỳ Nhi ngoan, đói rồi thì mình cùng ăn thôi, lần sau không tái phạm thì sẽ có thể lớn lên được, không những thế còn có thể xinh đẹp như mẫu phi có chịu không?"

"Phụ vương, vậy con có cao lớn và xinh đẹp giống người không?" một tiếng gọi non nớt của bé trai kêu lên, kéo đến sự chú ý của Lệ Sa và Thái Anh.

"Đương nhiên tụi con sẽ giống mẫu phi và phụ vương đều xinh đẹp. Nhưng Quyết Nhi nên dùng từ tuấn mỹ mới đúng, phụ vương con tuấn như thế." Nói đến đó Thái Anh quay đầu hướng về Lệ Sa đang mỉm cười. Thì ra đây là cảm giác mà gia đình đem đến là như vậy. Từ khi biến cố xảy ra nàng cũng không chú ý đến hai đứa con này, tâm hồn như treo ngược cành cây chỉ nghĩ đến chuyện của Lệ Sa. Thì ra hai đứa con dưới sự nuôi nấng của mình lại trở nên hiểu chuyện tới mình cũng không biết khi nào chúng trở nên như vậy.

Lệ Sa lần đầu tiên sau bao năm gặp lại con, dù không phải con ruột nhưng chúng chẳng khác gì bản sao nhỏ của cô với Thái Anh, tình yêu thương của Lệ Sa đối với chúng không vì Lạp Ngọc Hành mà trở thành cừu hận. Hai đứa bé này từ lúc sinh ra đến hiện tại đều coi nàng là mẹ, còn mình thì là cha, có lẽ sau này nên quan tâm nuôi dạy hai đứa trẻ trở nên thật tốt, truyền lại hậu nhân cho Lạp gia cũng như hoàn thành tâm nguyện của phụ thân.

"Được rồi chúng ta dùng cơm thôi, cơm canh đã nguội hết rồi." Lệ Sa vừa bế Phác Thái Kỳ vừa quay người lại đỡ Thái Anh vào bàn.

"Phụ vương, ăn xong người có thể bế con ra ngoài chơi được không?" Phác Thái Kỳ tới tuổi này mới biết mặt cha, nàng cũng muốn như những người khác cùng cha mẹ đi dạo phố, muốn cùng nhau đi chơi, làm thật là nhiều thứ nhiều thứ nữa. Nghĩ đến làm bé con thôi khóc, nụ cười cũng kéo đến mang tai, đúng là rất có nét tinh nghịch của Lệ Sa trước đây.

"Phụ vương con cũng muốn được người bế." dù Lạp Quyết có tính cách trầm ổn hơn Phác Thái Kỳ nhưng bé con cũng luôn mong muốn có tình thương của cha. Dù gì cha của bé vĩ đại như thế, trong lòng ngưỡng mộ, đối với cha càng thêm muốn gần gũi nên cũng giở trò làm nũng như Phác Thái Kỳ để hướng Lệ Sa cầu xin bằng đôi mắt sáng lấp lánh.

"Ăn cơm trước rồi nói, hai đứa có phụ vương có phải là quên mất còn mẫu phi ở đây không?" Thái Anh thấy hai đứa cứ hướng Lệ Sa làm nũng bản thân cũng cảm thấy có chút ganh tị.

"Được được, ăn xong liền đi có được không, giờ thì mau ăn thôi, không ăn không lớn được." Lệ Sa hù theo doạ theo cách thức của Thái Anh khiến nàng phì cười.

Một nhà bốn người đi cùng nhau nam thanh nữ tú kèm theo còn hai đứa trẻ rất đáng yêu, đi qua khiến người qua đường không khỏi ngoảng đầu nhìn vài cái. Một nhà này đúng là khiến người ta ngưỡng mộ đây mà.

.....

Sau khi tân đế đăng cơ, hạ chiếu khôi phục chức danh cùng tước vị của các hoàng tử cùng công chúa, cùng với các trung thần bị đày ra biên ải trở về. Các hoàng tử có đất phong thì trở về đất phong, trở lại với cùng thời điểm Phác Thái Chấn an bài không khác, chỉ là không còn Ba Thục Vương. Chỉnh đốn triều chính, giải quyết vấn nạn của các châu, dần dần mọi thứ cũng quay lại với những gì vốn có.

Phác Thái Lân sau khi về triều thì đi tìm Phác Thái Trạm xin được ban hôn với Tô Nam Khải. Thời kì chiến loạn đã qua, quốc khố không còn quá dư dã, Tô Nam Khải đưa một nửa phần gia sản xung vào quốc khố nhiều hơn lúc trước kia đưa cho Phác Thái Trạch. Nhưng lần này thì ngược lại khi không còn lại giao dịch cùng yêu cầu, đây là sính lễ Tô Nam Khải đưa đến để rước Lục công chúa. Sau khi thành hôn xong ở lại vài ngày hai người trở về Lạc Dương. Lão gia Tô gia vì chuyện đại hỉ của Tô Nam Khải nên sức khoẻ tốt lên thêm được vài năm, coi như cũng đã hưởng được trọn tuổi già.

......

Sau khi hoàn thành xong mọi việc Lệ Sa gửi thư đến cho Nguỵ Lật yêu cầu đưa sứ giả đến cùng mình đưa binh sĩ về nước. Ai ngờ được vị công chúa này lại đích thân tự mình làm sứ giả qua ăn nhờ ở đậu Vương phủ báo hại Lệ Sa bị Thái Anh lâu lâu cứ đưa cho ánh mắt hình dao găm.

"Anh Nhi, ta và Nguỵ Lật thì có cái gì chứ, lúc đầu nàng là địch nhân, bây giờ nàng là bằng hữu. Nàng ta chỉ trú tạm vài bữa chứ ta cùng nàng ta nào có liếc mắt đưa tình." Lệ Sa đi theo Thái Anh vào phòng vừa đi theo sau nàng vừa giải thích. Nguỵ Lật từ khi quen Lệ Sa nàng ta nổi lên hứng đối nghịch với mình, mình không thích nàng ta sẽ bất chấp làm, không thì ngược lại, rõ ràng là nàng ta cố ý khiến Thái Anh giận mình mà, tức chết nàng mà.

Hết cách nghĩ ra lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, Lệ Sa vừa vào tới phòng lập tức nắm người Thái Anh xoay lại hôn không cho nàng phát ra tiếng phản kháng, vừa ôm vừa đẩy nàng tới bên giường, tới được giường không thiếu chỗ cho nàng dỗ ngọt Anh Nhi.

Từ khi trải qua trái cấm, Lệ Sa đối với chuyện giường chiếu đặt biệt có nhu cầu, không khiến cho Thái Anh nàng khan cả tiếng thì cũng ngất đi khi đang làm. Thái Anh đối với Lệ Sa đúng là chịu không nổi, luôn luôn thoả hiệp với Lệ Sa. Khi nàng giận cấm túc Lệ Sa không cho chạm vào người nàng dù Lệ Sa có năn nỉ nàng cũng sẽ kiên quyết đến cùng. Không ngờ được đây là quyết định hại đời nàng thê thảm, quá lâu không cho nàng thì Lệ Sa sẽ càng mãnh liệt muốn. Sau một tháng cấm túc thì nàng cùng Lệ Sa đã lăn lộn đến mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, Lệ Sa tiếp tục làm để nàng đang ngủ cũng phải tỉnh dậy, đêm đó hai người đưa đẩy đến trời hừng đông mới dừng. Không những thế tiểu hỗn đản này dừng lại còn nằm luôn trên người mình ngón tay thì chưa lấy ra, khiến chân nàng trong một tuần trời vẫn chưa đi lại bình thường. Từ ngày đó Lệ Sa càng có sở thích ở trong nàng cho đến tận sáng mới rời đi. Hôm nay cũng không ngoại lệ, sáng dậy vẫn còn cảm giác bàn tay nóng ấm bao trùm hạ thân, nhưng tần suất thường xuyên cũng khiến nàng dễ chịu hơn so với lần một tháng kia.

Sáng hôm sau Lệ Sa vào triều dâng tấu hoàng thượng chuẩn bị chỗ ở trong hoàng cung cho sứ thần, nàng nhất định phải tiễn đi cái phá đám Nguỵ Lật. Một tuần ở phủ nàng ta đã 3 lần phá đám chuyện tốt nàng cùng Thái Anh, nàng đã không chấp nhất mà nàng ta còn khiến Thái Anh giận dỗi nàng, đúng là không đuổi đi là không được.

Sau khi Nguỵ Lật được đưa vào cung thì cuộc sống Lệ Sa cũng an ổn hơn, những lần nàng trộm hương với Thái Anh không còn bị Nguỵ Lật phá đám nhưng ngược lại thì là hai đứa con đáng yêu bé nhỏ của nàng đến gõ cửa hai người. Làm nàng phải làm một buổi giáo dục tư tưởng lại cho hai đứa trẻ "Quyết Nhi, Kỳ Nhi hai con không thể lúc nào cũng chạy qua rõ cửa phòng ta cùng mẫu phi con như vậy. Hai đứa có gì có thể để người hầu tới báo, không cần phải trực tiếp đi, như vậy đi cứ kêu Lạp Khoan thông báo có được không."

"Không được/Không được." Hai đứa nhỏ đồng thanh kêu lên.

"Lần nào Lạp thúc đi kêu người mà đã kêu được người, chỉ có ta kéo theo ca ca đi theo mới có thể gọi được người cùng mẫu thân?" Phác Thái Kỳ tự hào lên tiếng, vừa lên tiếng đã khiến Thái Anh cùng Lệ Sa phải câm nín.

Lệ Sa đỗ mồ hôi hột liếc mắt nhìn qua Thái Anh, vừa nhìn liền thấy Thái Anh bị Phác Thái Kỳ nói đến ngượng, quay đầu nhìn sang nàng thì mang theo sự hờn dỗi. Gương mặt của nàng nói cho Lệ Sa biết giông bão đang nổi lên với nàng thật rồi, đúng là nên thừa hưởng nét trầm ổn của Thái Anh như Lạp Quyết thì tốt hơn mà.

......

Ở trong hoàng cung không biết Nguỵ Lật lại cùng Phác Thái Trạm đưa đẩy thế nào đến hai nước liên hôn, đưa binh lính qua còn kèm theo cả sinh lễ theo đoàn người. Từ đó Thái Anh đối với Nguỵ Lật như cùng hội cùng thuyền càng thêm thân thiết. Tần suất Thái Anh vào cung ngoài thỉnh an Thái hậu thì còn ghé qua chơi với Nguỵ Lật. Hai người nói xấu phu quân nói cả ngày cũng không hết. Nguỵ Lật giận Phác Thái Trạm thì triệu Thái Anh vào cung ở cùng nàng năm ba ngày, Lệ Sa đối với việc này của Nguỵ Lật tức đến nổ phổi nghiến răng nghiến lợi.

"Hoàng huynh, huynh nên xem chừng hoàng hậu của huynh, đừng suốt ngày cứ kéo theo thê tử của đệ. Ngày đệ ở cùng thê tử đệ còn ít hơn trước, dù không cần đi biên giới nhưng như vậy có khác nào một loại đi biên giới mới không?" Lệ Sa bức xúc tố cáo Nguỵ Lật với Phác Thái Trạm.

"Muội phu, muội muội chỉ vào cung chơi vào ngày, nào phải loại biên giới mới gì như ngươi nói, Lật Nhi lại giận ta, ta nào có cách khác, ta thật sự trị quốc bộn bề nên quên mất việc nàng nói đến, thế là nàng lại không chịu nói chuyện với ta." Phác Thái Trạm cũng buồn rầu nói.

"Được rồi, để thần đệ kiếm nô tài ghi chép riêng chuyện của hoàng hậu cho hoàng huynh, luôn luôn báo cáo đúng giờ cho huynh, giở ta phải đi kiếm Anh Nhi đón nàng về, ba ngày rồi có thể nàng ngủ không ngon huynh có biết không. Thần đệ cáo lui." Nói xong cúi người lui ra không đợi Phác Thái Trạm hồi thần liền đi cung hoàng hậu đón người. Nguỵ Lật ta quyết chiến với ngươi trận này, vừa đi Lệ Sa vừa nghiến răng nghiến lợi, không có Thái Anh nàng càng ngày càng khó ngủ, còn có đêm cả đêm không ngủ mắt giờ đã muốn thâm như gấu. Đúng là Nguỵ Lật ngươi là khắc tinh của Lạp Lệ Sa ta mà.

------

Hai chương ngoại mọi người cho mình xin ý kiến cảm nhận của mọi người khi đọc với ạ.

Mình cảm ơn!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net