Chương 128: Mẹ đi uống nước nghe thấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suýt nữa suốt một đêm phiên vân phúc vũ, may mắn Lệ Sa còn nhớ đang ở nhà Thái Anh, chỉ làm nàng phun một lần.

Ga giường đều ẩm ướt, bất quá Thái Anh không còn sức để ý, cực kỳ buồn ngủ, đem móng vuốt cào người Lệ Sa, cứ như vậy nhắm mắt rơi vào trạng thái ngủ say.

Hôm sau.

Ngủ một giấc đen ngọt, lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, thoáng nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, đã nhanh tới mười một giờ.

Ngủ lâu như vậy sao?

Thái Anh cuống quýt ngồi dậy, xem xét bên người đã trống rỗng, Lệ Sa đã không còn ở đó.

Mèo to đâu?

Một mặt run run cái mũi nhỏ ngửi ngửi trong không khí có mùi của nàng hay không, một mặt tròng áo ngủ vào, Thái Anh đưa chân xuống đất tìm dép lê, vội vội vàng vàng xuống giường, mở cửa ra ngoài.

Thời điểm này ba nàng hẳn là mua nguyên liệu về nấu ăn, Thái Anh nghĩ đến liền đi vào nhà bếp.

Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng động, nhưng không đợi nàng vào xem ngọn ngành, sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm "Anh Anh"

Là Tống Kiều, Thái Anh xoay người "mẹ?"

"Rửa mặt chưa?"

Tống Kiều đứng ở cửa thư phòng, bĩu môi với nàng "Nếu như không bận bịu gì, xong việc vào thư phòng một chút"

Nói xong liền đi vào thư phòng, để mặc Thái Anh đứng ở đó, nghi hoặc chớp mắt, không rõ ràng lắm.

Đột nhiên kêu mình vào thư phòng, sẽ không phải là... phản đối chứ?

Trong lòng lập tức như đu dây, Thái Anh đứng ngốc một hồi mới đi rửa mặt, sau đó thấp thỏm đi vào thư phòng.

Tống Kiều cũng không có như nàng đoán mò, câu lệ thanh sắc, sắc mặt hoàn toàn như trước đó bình thản, ngồi ở trước bàn đọc sách.

Thái Anh quay đầu nhẹ nhàng đóng cửa, nỗi lòng vừa lo lắng vừa buông thõng một chút, thình lình nghe tiếng mẹ nàng nói:

"Buổi tối hôm qua tụi con lên giường hả?"

Lúc này Thái Anh mới tỉnh ngủ, đầu óc còn không rõ ràng lắm, thế là ngốc phu phu hỏi lại "Sao ạ?"

"Mẹ nói" Tống Kiều nhìn nàng, biểu lộ có chút vi diệu "con tối hôm qua có phải cùng Lệ Sa ở trong phòng lên giường không?"

Lên giường? Thái Anh ngây ra như phỗng... Là cái gì?

Tống Kiều dứt khoát bồi thêm một câu "Tối hôm qua mẹ đi uống nước, đi ngang qua phòng con, nghe thấy tiếng con rên rỉ"

Nghe, thấy, con, rên rỉ, trên giường!

Quỷ mới biết vì sao mẹ nàng có thể dùng ngữ khí bình thản nói ra những lời này, Thái Anh chỉ cảm thấy "ầm" một tiếng

Nổ tung.

Tống Kiều trông thấy mặt của con gái nhà mình, nổi lên chút xích hồng, toàn thân gần như đỏ thấu, so với tôm bị luộc còn đỏ hơn.

Chưa từng thấy Anh Anh đỏ mặt qua như thế.

Nhưng hình ảnh bề ngoài chỉ có thế, nếu như một người có thể hình tượng hoá nội tâm, Tống Kiều tuyệt đối sẽ có thể nhìn ra.

Một bé mèo con đỏ thấu xì hơi ở tiểu hoa cúc, trái phải loạn nhảy, trước sau dựng đứng, dường như là một quả bóng bị xì hơi bay tới bay lui trong phòng

Cuối cùng rơi xuống mặt đất, ngã chổng vó, thân thể nhỏ bé bốc lên từng luồng khí xanh, kinh ngạc, triệt triệt để để xẹp lép

Ô... Cái đuôi nhỏ cuốn lên che lấy bụng, móng vuốt che mặt, bảo toàn mặt mũi.

Thái Anh sinh ra không thể không yêu.

Ngược lại Tống Kiều so với nàng lại bình tĩnh hơn, "lên thì lên, nó hôm qua uống không ít, khả năng chắc cũng khá cao?"

Đương nhiên, trọng điểm chính là "cao"

"Mẹ, đừng nói~"

Thái Anh che mặt, xấu hổ muốn đào đất chui xuống "hôm qua, tối hôm qua chúng con..."

"Tốt" Tống Kiều nhanh chóng cắt lời nàng, không muốn nghe ba cái chuyện phòng the "Mẹ chính là tùy tiện hỏi một chút"

Ngừng lại, bà đứng lên, nhẹ nhàng đóng sách lại, đi đến trước kệ sách đặt nó lại chỗ cũ.

"Hồi trước cha con nói với mẹ, sợ con ly hôn cô đơn, nghĩ muốn tìm đối tượng cho con..."

"Mẹ..." nghe tới tìm đối tượng, Thái Anh gấp nói "Con đã có Sa, nàng đối với con rất tốt, trước đó đều nhờ nàng bồi tiếp con..."

Lời còn chưa nói đột nhiên phát giác, hoá ra mẹ nàng đang hỏi bẫy nàng sao?

Tống Kiều cười cười, đóng lại kệ sách, đi đến trước mặt con gái ngắm nghía nàng, ngón tay chỉ vào mi tâm "Cái này, con biết không?"

Hỏi chính là vết sẹo trên mặt của Lệ Sa, Thái Anh ngẩn người, đột nhiên nghiêm mặt nói "mẹ, con không có hỏi qua nàng, nhưng con rất xác định, mặc kệ có quá khứ thế nào, đều không ảnh hưởng việc con thích nàng"

"Nàng, nàng không giống Phó Thận Hành!"

Nói xong nàng cắn môi, Tống Kiều nhìn chăm chú con gái, bỗng nhiên giơ tay lên, rất ôn nhu sờ tóc nàng.

"Con a... Luôn như thế mà chịu đựng"

"Mẹ đương nhiên biết nàng không giống Phó Thận Hành, tối hôm qua mẹ đã biết, con chịu cùng nàng lên giường, nhất định bởi vì..."

Ngữ khí dừng một chút, ánh mắt Tống Kiều ôn nhu đột nhiên dâng lên chút đau lòng "Anh Anh ngốc, sẽ không đau liền tốt"

Thái Anh ngơ ngẩn, ngơ ngác nhìn Tống Kiều "Mẹ, chuyện kia... Mẹ cũng biết sao?"

Tống Kiều gật gật đầu, lại thở dài "Mẹ biết, con trở về mấy ngày, băng dùng đều dính máu... Mẹ làm sao không biết"

Thái Anh vừa kết hôn không lâu, bỗng nhiên xin nghỉ phép về nhà nghỉ ngơi, nói là nhớ nhà, thế nhưng Tống Kiều thận trọng, chú ý cảm xúc con gái không đúng lắm, mà còn thường đi nhà vệ sinh

Thoáng lưu tâm liền phát hiện băng dính máu, vết máu kia nhàn nhạt, màu sắc không giống kinh nguyệt, Tống Kiều liền cảm thấy không đúng

Sau đó, Thái Anh lặng lẽ đi bệnh viện kiểm tra vết thương bị xé rách nơi âm huyệt, Tống Kiều bí mật đi theo, ở khu phụ khoa gặp được Phó Thận Hành, cũng nhìn thấy hắn cầm tờ đơn kiểm tra.

Thái Anh cũng không biết, Tống Kiều vốn được tu dưỡng cực tốt, giơ tay tán một bạt tay Phó Thận Hành.

Đây cũng là lý do sau này, Thái Anh không còn nguyện ý lên giường cùng hắn, Phó Thận Hành cũng không dám ép buộc.

Mẹ nàng tỏ ra không có gì nhưng sau lưng âm thầm bảo vệ nàng khiến cho Thái Anh cảm động, cái mũi nàng có chút chua, liền ôm lấy Tống Kiều.

Con gái nhỏ nũng nĩu, lúc này đột nhiên nghe tiếng cửa thư phòng vang lên, Thái Anh vội vàng buông ra, Tống Kiều cười cười, lên tiếng mời vào.

"Cô" Lệ Sa thò nửa người vào "Có thể dùng cơm rồi"

"Ừm" Tống Kiều gật gật đầu, liếc mắt nhìn con gái, đột nhiên cười hỏi Lệ Sa "Định gọi là cô luôn hả?"

Lệ Sa chớp mắt sửng sốt, Thái Anh mau chóng xoa vành tai nàng "sao lại không nói gì, Sa mau gọi đi..."

Gọi? Gọi cái gì?

Đầu óc Lệ Sa chết máy vài giây, mới khôi phục chuyển động, thử thăm dò gọi một tiếng "mẹ..."

Tống Kiều mỉm cười ra hiệu, Thái Anh mừng rỡ như điên, bổ nhào ôm nàng "Mẹ, con yêu mẹ"

oOo

Lúc chiều, Lệ Sa nhàn rỗi không có việc gì làm, liền cùng Phác Thái Minh đi phòng tập thể thao học tập quyền cước.

Phác Thái Minh so với Thái Anh nhỏ hơn năm tuổi, mặc kệ tính cách hay tuổi tác đều là người đàn ông trưởng thành, Thái Anh sợ hắn không biết nặng nhẹ, tranh thủ thời gian cùng đi phòng tập thể thao, sợ hắn đánh Lệ Sa bị thương.

Nhưng ngoài ý muốn, Lệ Sa lại vượt qua ải này vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Thái Anh đứng ở bên cạnh lôi đài nhìn, Lệ Sa mặc đồ bảo hộ màu đỏ, quần đùi, tóc buộc cao thành đuôi ngựa, mười phần soái khí.

Nàng đánh giống như không hề phí sức, cho dù Phác Thái Minh là huấn luyện viên quyền kích chuyên nghiệp, cũng không chiếm được bao nhiêu thượng phong.

Nàng đón đỡ không có kẻ hở, Lệ Sa nhẹ nhàng linh hoạt nhảy bước, lúc Phác Thái Minh tấn công thẳng nàng nhanh nhẹn tránh né, sau đó linh hoạt đánh trả.

Hai bên đánh qua đánh lại một hồi, Thái Anh không hiểu quyền kích cho lắm, chỉ lo nhìn Lệ Sa, nhìn nàng bình thản đong đưa vai, cơ bắp ở hai tay cũng vừa đủ.

Bụng dưới hiện rõ hai đường, theo sự vận động của nàng mà có chút co vào, phần bụng hơi mơ hồ, lộ ra dã tính cùng gợi cảm.

Một kích đánh gọn gàng, trầm ổn mà có lực, Thái Anh đều nhìn đến ngốc, không biết Lệ Sa kết thúc, đi tới đè dây xuống, đối với nàng huýt sáo trêu chọc.

"Mèo con, nhìn gì đấy?"

Thái Anh lúc này mới hoàn hồn, mặt hơi đỏ lên, mau chóng dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Lệ Sa.

Bởi vì vận động mà tỏa ra hơi nóng, giống như hormone nữ tính thơm tho, hun đến Thái Anh tim đập chân run.

Ánh mắt không tự chủ mà nhìn xuống, vừa vặn nhìn vào bộ ngực của Lệ Sa, nhìn hai đoàn sung mãn, một bên ngực còn có vết sẹo hình chữ thập.

Dã tính kết hợp với ôn nhu, Thái Anh bị soái đến rối tinh rối mù, nhìn chằm chằm bộ ngực của Lệ Sa, giống như con mèo nhỏ sắc tình mị mị dùng móng vuốt cào lấy quần áo.

"Mèo con!"

Cái cằm đột nhiên bị Lệ Sa nâng lên, Thái Anh đỏ mặt nhìn qua nàng... Mặt sẹo nghiêng xâu, đồng thời mặt cũng đẹp đến mức không thể tưởng tượng được

Mèo to của nàng, làm nàng muốn bổ nhào lên người.

"Chụt~"

Lệ Sa hôn môi Thái Anh, buông tay ra nói "Tôi đi tắm chút, em chờ tôi một lúc"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net