Chương 66: Người ác không nói nhiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy nói từ xưa đến nay, xét nhà đều là thanh thế to lớn, nhưng Thái Anh chưa từng thấy qua Lệ Sa lại như vậy.

Không chỉ tự tiện cạy cửa, còn dị thường phách lối đi về phía phòng khách, chống nạnh hô: "Chúng tôi đến xét nhà"

Phó Thận Hành xác thực không có nhà, nhưng đăng đường nhập thất tiểu tam Ngô Lỵ cùng mẹ hắn ở trong nhà.

Hai người đều sững sờ, mấy giây sau, Phó lão thái nhìn thấy Thái Anh, lập tức bảo vệ tiểu tam bụng lớn ra sau lưng mình, chỉ vào Thái Anh lớn tiếng quát "Là cô!"

Phó lão thái nghiến răng nghiến lợi, Thái Anh nhướn mày, bước lên trước, đẩy Lệ Sa ra đằng sau lưng mình.

"Lão thái thái" nàng không muốn cùng lão thái thái cãi nhau "tôi chỉ đến dọn đồ của tôi, không có ý gì khác"

Thái Anh không phải người bỉ ổi, mặc dù mẹ Phó Thận Hành trước kia đối với nàng thường mắng nhiếc, nhưng đã ly hôn, nàng cũng không có nhân cơ hội trả thù.

Nhưng Phó lão thái so với nàng biết còn cay nghiệt hơn nhiều.

"Con tiện nhân này còn dám tới xét nhà?"

Phó lão thái trừng lớn hai mắt, lớn giọng rống "Cô làm thế là gây rối! Là phạm pháp!"

"Tự xông vào nhà dân, ly hôn rồi còn như âm hồn bất tán, lại dám đoạt lấy nhà của con trai tôi, cô lúc đó có bỏ ra đồng nào không? Tiện nhân không cần thể diện! Mẹ cô không dạy cô sao?"

Chửi lây qua Tống Kiều, Thái Anh há có thể nhẫn nhịn?

"Nhà này là tôi trả tiền vay, chỉ cần tôi đồng ý, bà cùng con của bà đều phải lập tức dọn ra ngoài!"

Thái Anh lấy điện thoại di động ra, mở hình chụp sổ sách tiền điện nước, "tôi có chứng cứ đã nộp lên tòa án, mấy năm nay tiền vay mua nhà đều là tôi trả, lẽ ra được chia còn nhiều hơn phân nửa tài sản"

"Tài sản gì? Sổ thu chi gì?"

Nhắc đến nhà ở quả nhiên lộ nguyên hình, Phó lão thái sấn tới trước, một tay chống nạnh, ưỡn eo lên mắng:

"Ai biết là thật hay giả? Cô có bản lĩnh gọi con trai tôi về kiểm tra xem? Hiện tại mang theo loại người không đứng đắn tới đây, cô có phải không có liêm sỉ hả?"

Cố ý mắng luôn cả Lệ Sa, Phó lão thái liếc nhìn Lệ Sa, rồi quay qua tiếp tục nã pháo vào Thái Anh:

"Trước kia ở nhà không biết hầu hạ chồng, mỗi ngày đều chạy ra ngoài, nói cô vài câu là cãi lại sao? Đồ gái độc không con, cô làm mất mặt Phó gia ta!"

Giống như có mấy trăm con ruồi bay vòng vòng trên đầu, Phó lão thái cay nghiệt chì chiết, tiếng nói sắc nhọn như muốn đâm thủng màng nhĩ.

Ngô Lỵ phía sau có vẻ như không ra mặt, nhưng Lệ Sa vẫn nhìn thấy ả vụng trộm bấm điện thoại.

Đáng tiếc, Lệ Sa mỉm cười, nàng sớm bảo người dấu máy ngăn tín hiệu, tầng lầu này đoán chừng đều bị ảnh hưởng.

Thái Anh không có chú ý Ngô Lỵ, cũng không muốn cùng Phó lão thái dây dưa.

"Tôi chính là thu dọn đồ đạc" nàng nhìn Phó lão thái một dạng chó dại sủa bậy, biểu lộ lãnh đạm "Dù sao những thứ đó cũng không phải của các người, tôi có quyền lấy đi"

Phó lão thái thấy mình chửi rủa hoàn toàn không có tác dụng, chó cùng rứt giậu, thế mà muốn bổ nhào đến Thái Anh nắm kéo.

Nhưng mụ nào biết được Lệ Sa nhìn chằm chằm, nhanh tay lẹ mắt, tay trái ôm eo Thái Anh, đem nàng hướng về phía sau, tay phải thuận thế vung một bạt tai đỏ hồng lên má Phó lão thái.

Trực tiếp tát người té xuống đất, đụng đổ một cái đôn nệm nhỏ.

Thái Anh cũng không ngờ Lệ Sa lại hung dã như vậy, thấy lão thái thái tay chân lẩm cẩm, có chút trắc ẩn, liền nghĩ tiến tới đỡ mụ ngồi dậy.

Nhưng Phó lão thái bỗng nhiên nằm trên đất khóc rống.

"Đánh người a, đánh người a!"

Mụ liều mạng vung vẩy tay chân "Tôi chết mất! Thừa dịp con trai tôi không có ở nhà, cô liền tới làm khó lão thái thái này"

"Trời ơi, sao tôi lúc đầu đồng ý cho con tôi cưới loại con dâu như cô, gả vào Phó gia nhà tôi, ba năm không sinh nổi một mụn con, hiện tại còn muốn cướp nhà của con trai tôi"

"Biết cô lương cao, chê nhà chúng tôi nghèo, nhưng cũng không đến nỗi đuổi tận giết tuyệt chứ, tôi còn một cái mạng già, cháu nội tôi còn chưa ra đời, cô đây là thương thiên hại lý a..."

Ngô Lỵ gọi điện thoại không được, giờ phút này thấy lửa cháy thêm dầu, một bên đối với Thái Anh đang cầm điện thoại liền tấn công, một bên lừa bịp nói "Các cô đang muốn bức chết người phải không? Thế mà đánh lão thái thái?"

Hai người kẻ xướng người họa, càng náo càng lớn tiếng, đều khiến hàng xóm chú ý, thò đầu ra xem kịch vui.

Thái Anh cũng nghe thấy động tĩnh, không khỏi xấu hổ, đang nghĩ làm thế nào giải quyết, đột nhiên nghe thấy có người tiến vào.

Bốn tên đàn ông to lớn, rõ ràng mặc đồ của công nhân dọn nhà, lại có khí tức của tội phạm.

Tiểu Song cầm đầu liếc mắt nhìn Thái Anh ngây người, lập tức quay đầu đối với Lệ Sa nói: "Cô chủ, chúng tôi đến dọn nhà"

Đột nhiên có bốn tên đàn ông xông vào, Phó lão thái sửng sốt, nhất thời dừng tiếng khóc, hai tên đàn ông lập tức đi vào, một trái một phải, đem lão thái thái khóc lóc om sòm nhấc lên.

"Các người làm cái gì? Giết người cướp của a! Cứu mạng a!"

Phó lão thái giãy giụa kêu to, liều mạng muốn đi cắn tay tên nắm lấy mụ.

Lệ Sa mặt lạnh như sương, bước lên trước, giơ tay đánh một bạt tay lên mặt Phó lão thái.

Đánh người như thế nào mới đau nhất, đánh đến trình độ nào, Lệ Sa thực tế quen tay quen việc, mặt Phó lão thái bỗng chốc bị đỏ lên.

Đi lên không nói nhảm liền đánh người, càng không lo lắng đây chính là một lão thái, Ngô Lỵ đứng bên cạnh bị dọa đến hoảng hốt, run run rẩy rẩy, điện thoại đang cầm cũng rơi xuống đất.

Tiểu tam không đủ gây sợ, Lệ Sa không để ý tới ả, nói cho hai người đủ nghe "Nghe lời Phác tổng"

Nói xong cũng đi ra ngoài, hai tên lưu manh xách Phó lão thái đi phía sau.

Cửa loảng xoảng một tiếng đóng lại.

Lúc này giờ làm việc, hàng xóm vây xem chỉ còn mấy người, thấy có mấy tên lưu manh, nháy mắt thấy tình huống không đúng, sợ liên lụy, liền đóng cửa lại

"Đánh người già..."

Phó lão thái chưa hô xong, Lệ Sa xoay tay lại đánh thêm một cái tát.

Tôn trọng người già? Không tồn tại.

Lần này đánh cho nửa bên mặt cao cao sưng phồng lên.

"Con của bà ở bên ngoài làm chuyện thương thiên hại lý sao không tự mình hỏi hắn, hiện tại có người muốn tìm hắn để gây sự, còn muốn giữ mạng của cháu nội bà thì đừng có nói nhảm với tôi"

Không có mặt của Thái Anh, Lệ Sa lộ hung quang, không có dùng dao, lại so với tên cướp cầm súng dao càng đáng sợ hơn.

Rõ ràng không hiền như Thái Anh, trên mặt có vết dao chém Lệ Sa, toàn thân tỏa ra khí chất hung hãn, căn bản như dân liều mạng.

Phó lão thái đột nhiên không dám nói lời nào.

Lệ Sa lấy điện thoại ra, mở album ảnh trên điện thoại, đem những tấm hình chụp Phó Thận Hành cùng tiểu tam cho Phó lão thái nhìn.

"Phó Thận Hành, một viên chức bình thường của chi cục thuế mà thôi, bà đoán xem những tấm hình này mà được gửi tới đơn vị công tác, tạo nên ồn ào, hắn còn làm được nữa không?"

Ảnh chụp đều rất rõ ràng, tính khí Phó Thận Hành cắm huyệt tiểu tam đều rõ nét như ban ngày, đâu chỉ dâm uế.

Lệ Sa cười lạnh, lật từng tấm hình, lại nhìn Phó lão thái xem bà ta phản ứng ra sao, có phải đang tự hào tính khí con trai bà ta lớn.

"Cái này..."

Khí diễm phách lối khi nhìn vào mấy tấm hình liền triệt để héo xuống dưới, Lệ Sa nhạy cảm lập tức chú ý thấy con ngươi của Phó lão thái co rút lại.

Phản ứng này, hẳn là ảnh chụp có gì kỳ quặc?

Bất động thanh sắc, nàng quyết định lại gạ hỏi Phó lão thái một chút.

"Con của bà không nói với bà hả" Lệ Sa tới gần Phó lão thái, cố ý hạ giọng "Hắn thay ai làm việc"

Lời ấy ảm đạm không rõ, Lệ Sa trông thấy Phó lão thái rõ ràng khẩn trương lên, vậy mà cúi đầu không dám phản kháng nữa.

Lệ Sa ngoắc ngoắc khóe môi, cười đến ý vị thâm trường "yên tâm, lão thái thái, bà phối hợp chút chỉ có tốt không có xấu."

oOo

Trong phòng.

Thái Anh "xét nhà" rất thuận lợi, Ngô Lỵ mắt thấy Lệ Sa cho người chơi liều, lại thấy hai tên lưu manh nhìn mình chằm chằm, nơi nào dám vọng động.

Sợ đến mức đứng không vững.

Thái Anh trực tiếp đi vào phòng ngủ, từ bên cạnh tủ quần áo lấy ra vali của mình, rồi mở tủ quần áo.

Bên trong đều chứa đầy quần áo, thế mà vẫn còn đồ trước kia của nàng.

Trong lòng không khỏi cười lạnh, Thái Anh nghĩ Phó Thận Hành đúng là "quản gian cần kiệm liêm chính" không nỡ mua một bộ mới cho tiểu tam, ngược lại lấy đồ của mình cho tiểu tam hết.

Quần áo treo trong tủ tràn ngập mùi nước hoa xa lạ, Thái Anh chán ghét nhíu nhíu mày, xem ra những bộ này đều bị Ngô Lỵ mặc qua.

Nhưng nàng vẫn phải mang đi, giặt sạch sẽ xong đem cho từ thiện, cũng không để cho tiểu tam hưởng lợi.

Mấy lần đem quần áo ném vào trong vali, Thái Anh trông thấy ở góc tủ có con gấu bông, trước đó bị quần áo che khuất.

Gấu bông màu trắng chỉ to bằng bàn tay, Thái Anh nhớ lại cái này là do bạn cùng phòng lúc đại học tặng cho mình.

Tạo hình đáng yêu, Thái Anh rất thích, về sau cũng mang theo bên người, bất quá sau khi kết hôn liền để quên nó, nguyên lai là đặt ở trong góc tủ quần áo.

Cũng coi như thu hoạch ngoài ý muốn, Thái Anh vỗ vỗ gấu nhỏ, mở ra túi đeo vai nhét nó vào.

Tiếp tục đem tất cả quần áo nhét vào vali rồi kéo khóa lại, Thái Anh đem vali đẩy ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Lệ Sa.

Ngô Lỵ cùng Phó lão thái tựa hồ trung thực không ít, liên tiếp đứng ở một bên cửa, cũng không dám lắm miệng.

Thái Anh còn chưa kịp hiếu kỳ Lệ Sa làm sao dẹp loạn được, liền nghe nàng hỏi: "Chỉ có nhiêu đây thôi hả?"

"Ừm" Thái Anh gật gật đầu "tôi cũng không muốn cái nào khác"

Lệ Sa liếc mắt nhìn trong phòng ngủ, bỗng nhiên đi vào, đi đến trước bàn trang điểm, đem những chai dưỡng da đắt tiền, vặn ra sau đó đổ xuống sàn nhà.

Thái Anh "..."

Còn có nước hoa cùng đồ trang điểm khác, đều ném xuống đất.

Một đống chất lỏng hỗn hợp, Lệ Sa lại đi vào phòng vệ sinh, mở ra tủ đồ trên tường, mở ra.

Có chút túi chứa đựng rác cùng túi ny lông, nàng cũng xé đóng gói, mở ra nắp bồn cầu, ném vào, sau đó nhấn nút xả.

Còn cố ý làm cho bồn cầu xả mấy lần, xác định bồn cầu thực sự bị nghẹt.

Hành động mạnh mẽ như hổ như lang, Thái Anh trợn mắt há mồm nhìn, đã thấy Lệ Sa bình tĩnh đem mọi thứ ném vào thùng rác, rồi quay lại đối với nàng cười thuần lương vô hại

Thái Anh "..."

Làm nghẹt bồn cầu người ta? Thái Anh không biết nên nói cái gì, nhưng lúc nàng từ phòng ngủ đi ra, lại một lần mở to mắt.

Phó lão thái cùng Ngô Lỵ bị trói gô nhét ở góc tường, bịt mắt bịt miệng, hai người mặc đồ nhân viên "công ty vận chuyển nhà Causeway bay" ra ra vào vào, theo thứ tự đem TV, ghế sofa, bàn trà chuyển ra bên ngoài.

Thái Anh "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net