Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Đúng là độc.” Nhưng tôi lại kéo hẳn tấm vải trắng che thi thể sang một bên, “Nhưng tại sao chân tay vẫn không bị tím đen lại vậy?”

John lúc này mới phát giác, vội vàng rút một chiếc kim châm thử độc khác, châm xuống tay và bụng nạn nhân. Một lúc lâu vẫn không thấy chiếc kim ngả màu, John cất giọng khàn khàn: “Độc tố không xuống được dưới quá cổ nạn nhân.”

“Chứng tỏ sau khi chết, mới có người cố tình đổ thạch tín vào miệng thi thể, nên chất độc chỉ lắng lại ở cuống họng mà thôi.” Tôi nói nốt ra kết luận, cũng đeo găng vào cùng John kiểm tra, “Ngỗ tác chỉ đưa ra kết luận vì họ mới thử châm, chưa hề tìm kiếm nguyên nhân sâu hơn nữa.”

Nói rồi tôi chạm vào lòng bàn tay của Bora, vật nhỏ cồm cộp kia nhanh chóng bị tôi phát hiện. Tôi đưa nó lên tầm mắt, cả hai người chúng tôi có chút ngẩn người.

“Hoa bưởi sao?” John nhíu mày, lại tìm quanh người của Bora, nhưng không phát hiện ra thêm cánh hoa nào nữa. “Lạ nhỉ, mùi hương rất nồng mà.”

Tôi nhẹ đặt bông hoa bưởi vào trong khay gỗ đựng vật chứng, thở dài: “Người chết đã tự mình tố cáo rồi. Nơi cô ấy chết thực sự không phải là cái mương kia, mà là một nơi cực kỳ nhiều hoa bưởi.”

Trong hầm đá, tâm trạng chúng tôi cực kỳ nặng nề. Càng tiến đến sự thật bao nhiêu, lại càng căm hận tên hung thủ bấy nhiêu.

“Giờ chúng ta còn đợi gì nữa? Mau đến tìm Song Minho thôi.” John nghiến răng, cơn giận khiến gương mặt đanh lại, “Lục soát nơi hắn ở chắc chắn là sẽ có manh mối.”

Tôi nhìn John một hồi, sau đó thở dài: “Cái này phiền huynh rồi. Ta còn muốn đến một nơi khác nữa.”

“Nhà lao của nha môn sao?”

“Phải.” Tôi gật đầu, cảm giác bi thương lan tỏa trong cơ thể, “Ta cần gặp người đang mang tội giết hại nương tử của mình, Lee Kwon.”

Ở thế kỷ 21, tôi chưa từng vào nhà tù tham quan, ý tôi là tôi cũng chẳng mong muốn đặt chân vào đó làm gì. Ấy vậy mà vô tình xuyên không về thời cổ đại, tôi lại nghiễm nhiên được bước chân vào nhà lao để thẩm vấn phạm nhân với tư cách là tâm phúc bên cạnh Vương gia Park Jin Young.

Nghe đã thấy có gì đó sai sai rồi. Tôi còn chưa đủ mười chín, hẵng còn là sinh viên ăn bám, thậm chí còn chẳng đủ điểm để vào trường Cảnh sát… Thế mà bây giờ lại thay mặt tướng quân nổi danh lừng lẫy trong lịch sử cùng idol chẳng kém phần tên tuổi kia, đến thôn Miên để phá án.

Nhà lao của phủ chi huyện thôn Miên tuy không lớn, nhưng lại được cái phòng bị nghiêm ngặt một dàn những ngục tốt canh gác nghiêm chỉnh, người nào người nấy mặt mày dữ dằn. Tôi theo chân viên quan phủ, bước xuống những bậc thang bằng đá đen ngòm lạnh lẽo. Ở đây cả ngày ánh sáng chẳng chiếu tới nổi, như một chiếc hộp đen bị chôn vùi xuống lòng đất. Cơn gió lùa qua khiến tôi hơi gai gai sống lưng, vội vàng bước nhanh hơn theo ngọn đuốc trên tay những ngục tốt.

Ánh lửa chập chờn sáng, chẳng soi rõ được những bóng đen trong khoảng không gian rộng lớn của nhà lao. Qua những song cửa gỗ được khóa canh nghiêm ngặt, một nam tử mặc áo tù nhân, tóc tai tán loạn đang lặng lẽ nhắm mắt dưỡng thần trong góc tường. Qua ánh sáng leo lét từ ánh lửa, tôi thấy người này tướng mạo tuấn tú, ngũ quan đoan chính, mi tâm ẩn hiện vẻ thư sinh… Nhìn thế nào cũng chẳng ăn nhập với chốn lao ngục u ám này, cũng chẳng thể nghĩ được rằng người này còn đang bị khép tội giết hại nương tử.

Tôi gật đầu ra hiệu cho ngục tốt mở khóa. Tiếng lạch cạch vang lên trong không gian âm u khiến cho người ngồi bên trong cũng mở mắt ngước nhìn.

Là một đôi mắt sâu thẳm và đen láy đầy bi thương cùng chút phẫn nộ.

Nam tử thấy quan phủ, thở dài rồi lại nhắm mắt lại. Giọng nói trầm khàn vang lên vô cùng êm tai: “Ta không còn gì để khai báo nữa. Tất cả mọi việc ta biết, ta đã nói ra hết rồi.”

Tôi chẳng nói chẳng rằng, chỉ đứng lặng lẽ nhìn Lee Kwon. Cho tới lúc trong căn phòng giam tối tăm chỉ còn lại hai bóng người in trên vách tường ẩm mốc, tôi mới thong thả ngồi xuống đống rơm bên cạnh anh ta.

Hình như rất đỗi ngạc nhiên trước hành động của tôi, Lee Kwon thấp giọng: “Vị quan gia này, ngài muốn hỏi ta điều gì, xin cứ hỏi. Đừng cùng ta ngồi ngang hàng như thế này, tội nhân như ta thực sự khó xử.”

“Ta ngồi một lát rồi sẽ đi.” Tôi thản nhiếp đáp, mắt cũng không nhìn tới Lee Kwon, “Vốn ta chỉ đến cho có lệ thôi.”

Lee Kwon nhìn tôi chăm chú, đôi mắt sáng lấp lánh như hai vì sao tỏa sáng giữa vực đen thăm thẳm. Sau một hồi vẫn không thấy tôi có phản ứng, Lee Kwon thở dài, lại cúi đầu hành lễ với tôi: “Xin ngài đừng làm tội nhân khó xử.”

Tôi chép miệng, vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình, ý bảo anh ta cứ tự nhiên. Nhưng ngược lại hình như lại càng làm cho Lee Kwon khó hiểu, chần chờ không dám.

“Ta vốn dĩ có thể gặp huynh bên ngoài, nhưng bảo ta đến nơi xảy ra án mạng, ta lười lắm.” Tôi hơi ngả người xuống đống rơm đằng sau. Căn phòng tuy tối tăm, nhưng được cái là không quá bẩn thỉu như lời đồn đại, tôi rung đùi, giọng điệu thanh thản: “Chà, ở đây coi bộ thoải mái hơn ngoài kia nhiều. Hèn gì huynh không có ý định ra.”

Thấy tôi nhàn nhã như một tiểu hài tử chứ không hề có ý định truy xét về án mạng, Lee Kwon lúc này mới gượng gạo ngồi trở lại vị trí cũ, nhưng vẫn không dám thất lễ với tôi. Vốn tôi định nói rằng tôi chẳng phải quan gia gì hết, tôi chỉ là nô bộc phủ Vương gia thôi. Nhưng tôi cũng lười giải thích, thế nên cứ mặc kệ anh ta chăm chú quan sát mình.

Sau một hồi không phát hiện điểm kỳ lạ từ tôi, Lee Kwon mới lên tiếng: “Vì sao đại nhân không tra hỏi ta?”

Tôi nhíu mày, ngóc cái cổ dậy, lười biếng đáp: “Huynh không phải hung thủ, ta truy hỏi cái nỗi gì?”

Lee Kwon chấn động mạch, khóe môi mấp máy run rẩy: “Đại nhân… ngài thực sự không tin tôi giết người ư?”

“Không phải ta tin huynh hay không, mà ta dựa vào bằng chứng để kết luận.” Tôi vẫn rung đùi, tay đập đốp một cái, con muỗi nát ben bét, “Ta thực không muốn tới nhà Song Minho.”

“Vì vậy đại nhân tới đây tìm ta?”

“Ta đến vì sự thật.”

Tôi đáp lời mà không hề nao núng. Đương nhiên tất cả đến giờ vẫn chỉ là do tôi phán đoán mà thôi. Nếu như anh ta không giúp đỡ tôi một chút, vậy thì làm sao tôi lấy lại công bằng cho vợ anh ta được? Dù tôi hiểu nam nhân này muốn giữ lại thanh tiết cho vợ mình, không muốn nàng bị ô uế nhục nhã nên đành phải cúi đầu nhận tội. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, tôi không thể vì chút thể diện cho người xấu số mà dung túng cho kẻ thủ ác thực sự được. Như vậy có khi người đã chết lại càng không thể nhắm mắt…

“Nếu huynh còn có chuyện muốn nói thì ta vẫn sẵn sàng nghe đây.” Tôi nhắm mắt lại, cảm giác tối tăm nơi ngục giam khiến tôi có chút không quen nổi, “À ta chỉ muốn nói rằng, trước khi qua đời, Bora cô nương đã để lại chứng cớ tố cáo hung thủ. Nàng ấy chắc chắn sẽ không nhắm mắt xuôi tay được nếu như kẻ sát nhân vẫn còn ung dung ngoài kia. Ý ta là, huynh nên nghĩ kĩ đi.”

Mặc dù đương còn đang nhắm tịt mắt nhưng tôi vẫn cảm thấy tiếng hít thở đứt quãng khó nhọc của Lee Kwon. Chắc hẳn anh ta đang động tâm lắm, vì cái chết của vợ cũng ảnh hưởng chẳng ít đến cuộc đời anh ta rồi. Có thể anh ta đang đấu tranh nội tâm, nên nói thật để phơi bày mọi chuyện ra ngoài ánh sáng, hay là cứ vậy nhận tội lãnh án tử theo vợ xuống suối vàng. Dù là ý nghĩ nào đi chăng nữa, thanh niên này cũng chẳng có tinh thần giác ngộ cách mạng cao như người thế kỷ 21 là tôi đây.

“Cha huynh đã tìm tôi.” Tôi nhẹ giọng lên tiếng. Bây giờ chính là lúc chiêu thức đánh vào tâm lý lên ngôi, tôi nói: “Ông ấy đã vất vả nhiều.”

Nào, tôi đã nói đến vậy rồi, anh đừng có dây dưa nữa a ~~~

Cộp—–ppp. Tiếng động lạ vang lên phá tan bầu không gian u tịch của nhà lao.

Tôi giật nảy mình, hết hồn mà bật dậy đảo quanh mắt. Qua ánh sáng mập mờ của đèn đuốc, tôi hơi hoảng hốt khi thấy bóng hình nam tử cao lớn kia đang cúi gập cơ thể, dập đầu sát đất để hành lễ với tôi.

Như này chắc tôi tổn thọ trăm năm mất thôi! Dập đầu như thế liệu có sứt miếng nào hay không? Cơ mà nếu chi huyện đại nhân phát hiện ra trán của Lee Kwon sưng vù một cục u, liệu có nghi cho tôi ra tay đánh người không đây?

Nghĩ thế, tôi vội vàng xua tay, chất giọng sang sảng đặc trưng của nhà họ Manoban vang khắp ngóc ngách ngục lao: “Xin đừng đa lễ. Ta không dám nhận đâu. Có gì huynh từ từ hẵng cùng ta nói.”

Lee Kwon vẫn giữ nguyên tư thế quỳ lạy, nhưng bả vai anh ta đã run lên nhè nhè, Dường như đang cố trấn tĩnh bản thân. Mất một lúc sau, giọng nói khàn khàn lại nghẹn ngào của Lee Kwon mới vang lên: “Xin đại nhân hãy làm chủ cho thảo dân. Nương tử chết oan ức quá!”

Thời gian tĩnh lặng trôi qua, chắc lúc này cũng đã tới giờ ngọ rồi, nhưng trong nhà lao không phân biệt nổi con chuột hay con gián, ngày và đêm cũng chẳng khác gì nhau. Tôi lặng lẽ nhìn nam tử trước mặt mình, thở dài lên tiếng: “Người như huynh sao lại ở nơi này?”

“Lisa đại nhân, thảo dân bị oan.” Đôi mắt Lee Kwon vằn đầy tia đỏ, anh ta mấp máy môi, “Song Minho… hắn, hắn cưỡng hiếp nương tử của thảo dân…”

Tôi sớm đã lờ mờ đoán ra, nhưng nay nghe chính miệng Lee Kwon kể, không khỏi có chút uất hận. Bàn tay tôi siết chặt lại, cố lấy vẻ bình tĩnh mà hỏi: “Huynh hãy kể rõ cho ta nghe, mọi chuyện là như thế nào? Huynh làm sao mà biết?”

Lee Kwon sớm đã nén nhục chịu đau, nay câu hỏi của tôi như làm vết thương rách toạc, nam tử cao lớn kia bật khóc ngay trước mắt tôi.

Lòng tôi thầm xót xa. Anh ta không yếu đuối, là anh ta chịu đựng đã đủ rồi…

“Ta mới biết cách đây không lâu.” Lee Kwon nén những tiếng nấc nghẹn ngào, chua xót kể, “Ngày đó, Song Minho qua chỗ ta chẩn bệnh. Ta bắt mạch rồi kiểm tra phần bụng, sau đó liền phát hiện ra dạ dày hắn không tốt. Ta nói rằng, mỗi ngày đem năm lạng hoa bưởi đun sôi cùng hai trăm hợp (200ml) nước và một thìa đường, trước khi dùng bữa thì uống, có thể lưu thông mạch máu, chữa đau dạ dày.”

Nghe đến đây, tôi thở dài, mi mắt khẽ cụp xuống. Bông hoa bưởi giữ chặt trong bàn tay của Bora dường như lần nữa như thước phim quay chầm chậm trong trí nhớ, tôi lẩm bẩm: “Vậy nhà Song Minho trồng rất nhiều bưởi rồi…”

Song Minho nghe được lời của tôi, anh ta kinh ngạc hỏi: “Chẳng phải đại nhân chưa đến nhà hắn hay sao? Vì sao ngài lại biết hắn sau đó trồng rất nhiều cây hoa bưởi trong vườn?”

Tôi nhìn vào đôi mắt của Lee Kwon một lúc, sau đó lại ngả lưng ra đống rơm: “Không phải ta đã nói, Bora cô nương đã tự mình vạch trần hung thủ hay sao?”

“Ngài có thể… có thể nói rõ cho ta… được không?”

Giọng của Lee Kwon gần như là van nài, tôi gượng gạo đáp: “Nàng ấy luôn nắm chặt một bông hoa bưởi trong tay.” Dứt lời đã thấy gương mặt Lee Kwon tái mét, bả vai run lên bần bật. Tôi vội vàng chuyển chủ đề: “Huynh hãy nói tiếp đi, thời gian không còn nhiều nữa.”

Lại mất vài giây lấy lại bình tĩnh, Lee Kwon mới khàn khàn kể: “Hôm đó, hắn như mọi ngày đến chỗ ta. Bệnh nhân thì đông, ta trở tay không kịp, liền bảo nương tử giúp ta hái thuốc. Ta không ngờ… không ngờ được Song Minho… hắn… hắn theo sau Bora, rồi làm nhục nàng ấy.” Nói đến đây, giọng anh ta chua xót vô cùng, chắc chắn là đang cảm thấy ân hận nhiều lắm, “Mãi tối vẫn chưa thấy nàng trở lại, ta liền bảo cha trông tiệm rồi đi tìm. Nàng ngồi đó, quần áo xộc xệch, co rúm lại sợ hãi bên vìa rừng… Ta, ta không thể tha thứ cho bản thân mình!”

Định mở lời an ủi, nhưng từ lúc nào cổ họng tôi cũng khô đắng, cảm giác nhói đau trong lòng ngực không thể nào diễn tả nổi. Tôi lặng im nhìn Lee Kwon, chờ đợi anh ta lần nữa bình tĩnh lại.

“Ta hận hắn, đến mức cả ngày thất thần. Ta giận mình không thể bảo vệ cho nàng, để rồi cứ nhìn thấy nàng ta lại cảm thấy ân hận không thôi. Từ đó, ta thường xuyên to tiếng với Bora, dù vậy, nàng không hề oán trách ta mà luôn cầu xin ta tha thứ. Ta yêu nàng nhiều như vậy, cứ đến đêm lại ôm chặt nàng mà khóc.” Nước mắt lăn dài trên gò má gầy guộc, đôi môi Lee Kwon khẽ run run, “Ta không có tiền, lại không thể buộc tội hắn ta, vì thế hắn luôn dùng nương tử để uy hiếp ta. Hắn nói rằng sẽ tung tin Bora thất tiết, chỉ là hạng gái… Ta vì uất hận nên xảy ra to tiếng với hắn, sau đó nhốt mình cả ngày trong phòng. Ta cũng không biết rằng, đêm đó lại là lần cuối cùng ta được nghe giọng Bora… Trước khi rời đi, nàng đến trước cửa phòng ta mà nói, nàng yêu ta…”

Tôi thật muốn vỗ vào đôi vai đang không ngừng run rẩy của Lee Kwon, an ủi anh và nói rằng mọi chuyện đã qua rồi. Nhưng thực sự đã qua chưa? Chưa đâu, án oan giết vợ còn treo lơ lửng trên đầu, vì lý gì mà có thể thả lỏng tinh thần được đây.

“Vậy sau đó huynh có đuổi theo Bora cô nương không?” Tôi thở dài, lại tiếp tục nhấn mạnh, “Huynh phải nói thật với ta, không được nói dối dù chỉ là một chữ.”

Lee Kwon gật đầu, anh ta đáp: “Một lúc lâu sau không nghe thấy nàng bước vào phòng, ta liền ngồi dậy mặc y phục rồi đuổi theo. Nhưng chắc nàng đi xe ngựa, ta không còn thấy bóng dáng nữa. Ta đương định đi thuê ngựa đuổi theo thì gia đình Ji Hoon ở đầu thôn vội vã xách đèn chạy đến ngăn ta lại, thì ra vợ huynh ấy sinh khó. Thế nên ta liền ôm hộp thuốc, cùng cha ta lên tới nhà Ji Hoon, ở đó trông chừng cả đêm. Mãi đến ngày hôm sau mới về nhà, nhưng còn chưa kịp vào đã bị quan phủ giải đi.”

Gì?! —- Tôi lập tức bật dậy như lò xo, không kiềm nén được mà rống lên: “Đêm đó huynh ở nhà Ji Hoon?”

Dường như không hiểu nổi phản ứng của tôi, anh ta ngơ ngác gật đầu.

“Cả Lee Kwan cũng tới phụ giúp?”

Gật đầu.

Tôi trợn trừng mắt, cổ họng như nghẹn lại không thốt ra được câu nào. Vòng đi vòng lại, hóa ra thằng cha này từ trước đã có bằng chứng ngoại phạm rõ rành rành rồi, mồm miệng đâu mà không chịu nói cơ chứ!?

“Vì sao huynh không khai ra?” Tôi rít qua kẽ răng, tay khua khua khoắng khoắng, “Huynh và cha huynh vốn không có khả năng gây án?”

Lần này đến lượt anh ta sửng sốt: “Cha ta? Sao lại liên can đến cha?”

Tôi thở dài thườn thượt: “Ông lão cũng bị nghi cùng huynh ra tay sát hại Bora cô nương.”

“Không thể nào. Cha ta cùng ta túc trực cả đêm ở nhà Ji Hoon, sao có thể gây án?”

Cái này mà anh còn dám nói với tôi à? Sao sớm không nói trước đi? Một mình anh chịu chết, còn định lôi theo cha mình à? Tôi lại phi cả cái dép vào mặt anh bây giờ!

Nghĩ thế thôi, nhưng thời này làm gì có dép tổ ong cho tôi phi chứ. Thế là tôi vội vã đứng lên và nói: “Trên công đường huynh nhớ phải khai đúng sự thật, như những gì hôm nay huynh nói với tôi. Đừng có tùy tiện nhận bừa mình là hung thủ, bằng không sẽ kéo thêm cả cha huynh vào đó!”

Nói rồi tôi xoay lưng gọi ngục tốt đến dẫn đường. Trước khi tôi rời đi, Lee Kwon gấp gáp hỏi: “Nhà Ji Hoon ngay đầu thôn, hôm đó cả nhà anh ta đều ở đó, ai cũng có thể làm chứng cho tôi và cha.”

“Được.”

Tôi vội vã bước theo ánh lửa chập chờn, cũng quên luôn không kịp cáo từ một câu. Xem ra đến đây một chuyến chẳng hề uổng phí!

Cái tên giời đánh Lee Kwon này, rốt cuộc cũng nói ra bằng chứng ngoại phạm của mình rồi. Việc cấp bách bây giờ là tìm nhân chứng nữa thôi.

Như thế, vụ án mới có thể sớm khép lại.
.


.
.
.
.

“Lisa, ngươi mệt lắm không?” Chaeyoung gạt vài sợi tóc mai rủ trước trán tôi, nàng nhẹ giọng hỏi, “Đừng cứ như vậy mà ngủ, ngươi nên về phòng nghỉ đi.”

Tôi vốn dĩ chỉ nhắm mắt dưỡng thần, sắp xếp tất cả mọi chuyện thành một chuỗi logic trong đầu mà thôi. Nhưng mà cái kiểu nằm bò ra bàn thế này, có ai nghĩ là đầu óc tôi vẫn đang hoạt động đâu cơ chứ. Thế là tôi nhướn mi, nhìn gương mặt liên hoa tiên tử trước mắt mà không khỏi ngẩn ngơ.

Nàng cũng vì nụ cười ngây ngốc của tôi mà khựng lại. Mất vài giây, đôi mày liễu khẽ nhướn, thanh hầu kiều chuyển như gió thoảng qua tai tôi: “Để ta giúp ngươi xoa lưng.”

Còn chưa để tôi kịp phản ứng, Chaeyoung đã bước đến sau người tôi, khẽ áp đôi bàn tay mềm mại của nàng xoa nhẹ dọc sống lưng và bả vai của tôi.

Cứ thế này bảo sao càng ngày tôi càng thêm ‘cuồng’ nàng?

Chaeyoung.” Tôi vội giữ bàn tay nàng đang đặt trên vai tôi, nhẹ nhàng nói, “Thực không cần phải phiền ngươi. Ta không sao mà.”

Chaeyoung không khí tụt xuống vài chục độ thì phải.

“A, ta vừa thấy đau vai lại rồi.” Tôi thầm mắng mình không có chính kiến, nhưng ngoài miệng vẫn tươi cười nịnh nọt, “Ngươi như vậy khiến ta rất thoải mái a~~”

Chaeyoung rất biết cách làm tôi sợ, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng đi. Ý tôi là, nàng vừa có thể dùng lời nói ngọt ngào tấn công tôi, và đương nhiên cũng có thể sử dụng bạo lực bất cứ lúc nào. Thí dụ điển hình như lúc này đây, nàng đang ra sức cắn thật mạnh vào vai tôi. Nếu nói là không đau thì, bà nội nó, là tôi dối lòng; còn nếu tôi khai thật là tôi rất đau, chắc chắn nàng sẽ cắn cho tôi một cái chí mạng nữa mới buông tha.

Với tinh thần học hỏi, tìm tòi kinh nghiệm không ngừng sáng tạo của các doanh nhân, các nhà bác học cùng những cử nhân kinh tế… sau nhiều thế kỷ cũng đã tiếp thu và đúc kết ra một chân lý để đời đời lớp lớp người noi theo: Im lặng là vàng.

“Lisa, ngươi càng ngày càng bướng bỉnh.” Chaeyoung thấy ta cắn răng nhịn đau, không kêu la lấy một lời liền giận dỗi xoay người đứng cạnh khung cửa sổ.

Lúc này tôi mới dám xoa xoa vai, thầm kêu trời than đất một trận. Đây mới là ai ngang bướng đây a ~~~

Chaeyoung, ngươi lúc nào cũng đẹp hết, kể cả lúc giận.” Tôi nhìn dáng người mảnh khảnh, mạo tự thiên tiên của nàng, vuốt vuốt cằm, “Phỏng rằng ‘Lê Hoa Đái Vũ’ !”

Khóe môi Chaeyoung khẽ cong lên, ánh mắt trong veo mang đầy ý cười. Nàng ngồi xuống cạnh tôi, lại chọc một cái vào má tôi: “Đứa ngốc này, càng ngày càng dẻo miệng.”

Cuối tháng bảy, trời vẫn oi, nhưng trong lòng tôi như cuộn chảy một dòng nước mát. Tôi cười tủm tỉm, lại tì nhẹ cằm lên cánh tay, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Chaeyoung. Dù ăn vận giản đơn, nhưng trông nàng lúc nào cũng mang dáng vẻ cao quý mà thanh khiết vô cùng.

Lại nhìn tới tôi, chẳng khác gì cái con cà ất cà ơ, nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ. Đến bao giờ tôi mới dám đứng trước nàng với thân phận thực sự của một Lalisa Manoban đây?

“Vụ án xem ra không quá khó với Lisa.” Chaeyoung thong thả nâng chén trà, nhưng rồi lại bất ngờ đặt xuống, nằm bò ra bàn giống tôi.

Gì?! Thế này sao được chứ?

Hơi thở của nàng ngay gần sát, phả vào mặt tôi hương thơm man mát của hoa nhài. Gương mặt chúng tôi chỉ cách nhau trong gang tấc, đủ để tôi cảm nhận ánh mắt nàng như xoáy thật sâu vào tâm can tôi.

“Ngươi là quận chúa mà cũng có lúc dáng bộ như vậy sao?” Hơi thở tôi ngắt quãng, căn bản không đủ can đảm để nhích xa nàng ra một chút.

Chaeyoung dường như lại chẳng quan tâm, nàng thong thả đáp trong khi ánh mắt vẫn chiếu lên gương mặt tôi: “Là ngươi dạy hư ta.”

“Thế nào mà lại là ta dạy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net