Chương 36: Tư Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại trừ việc Lạp Lệ Sa bị kinh hách vì chiếc đèn kéo quân thì đêm hội hoa đăng vẫn luôn suôn sẻ, hai nàng vô tình bắt gặp Phác Thái Minh và Thập lục hoàng tử cũng như Lạp Bảo Bảo và Lục Tuyết. Dù là ai thì họ đều không muốn bị quấy rầy nên hai nàng không tiến lại chào hỏi.

Chẳng qua lúc bắt gặp Lạp Bảo Bảo và Lục Tuyết thì Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh đã lén đi theo một đoạn. Hai nàng thấy khi hai người đó đứng lại nghỉ chân thì Lục Tuyết còn trộm hôn Lạp Bảo Bảo một cái.

"..." Lạp Lệ Sa nhìn dáng vẻ của Lạp Bảo Bảo si ngốc, không biết nên làm gì. Ca ca của cô quá ngốc.

Cơ hội tốt như vậy mà không biết tranh thủ! Lạp Lệ Sa thấy cô phải chọn một ngày để cùng ca ca tâm sự mới được.

Vì sợ Phác Thái Anh mệt mỏi nên hội chưa tàn mà hai nàng đã trở về nhà. Sau khi về, Lạp Lệ Sa cẩn thận đặt đèn kéo quân trong phòng.

Tuy hình dáng giống nhau nhưng chúng lại khác nhau, khác ở chỗ, lúc này đây người vẽ nó còn ở bên cạnh cô. Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh đang nằm ngủ an tĩnh bên cạnh mình, cô xoay người ôm nàng vào lòng cùng ngủ.

Năm đi tháng lại, vật đổi sao dời, ta đều có nàng, chúng ta bên nhau, ôm nhau tới già.

.........

Hôm sau, Lạp Lệ Sa dậy sớm, Tôn Thiên nói với cô rằng Mạnh Hòe Thanh muốn hẹn gặp. Cô suy nghĩ cũng đã đến lúc rồi, nếu còn kéo dài lỡ chọc hắn không vui thì không biết hắn sẽ làm ra chuyện quái quỷ gì.

Khi Lạp Lệ Sa tới nơi, Mạnh Hòe Thanh đang nhàn nhã ngồi uống trà trong viện. Hắn thấy cô đến liền khẽ cười, nói: "Quận chúa đại nhân... không ngại đến đây cùng uống trà?"

Lạp Lệ Sa liền đến gần cái bàn, ngồi đối diện Mạnh Hòe Thanh. Hắn nhàn nhã rót trà. Cô bưng chén trà thong thả uống một ngụm rồi lên tiếng: "Tại sao mấy người ai cũng thích uống trà hết vậy?"

Chuyện là Quận chúa đại nhân không thích uống trà, dù có uống nhiều loại khác nhau thì cô cũng cảm thấy hương vị của chúng nó đều tương tự, không hề có điểm khác biệt. So với trà thì cô thích rượu hơn.

Mạnh Hòe Thanh ngừng uống trà, đáp: "Thưởng trà cũng giống như thưởng thức cuộc sống, là một việc phong nhã vô cùng."

Lạp Lệ Sa nhướng mày nhìn Mạnh Hòe Thanh nói: "Ta chỉ biết... thời điểm thích hợp nhất để uống trà chính là lúc khát nước. Lúc đói bụng nhất cũng là lúc ăn cơm ngon nhất. Khát thì uống trà, đói bụng thì ăn cơm mới là việc tốt đẹp nhất."

Mạnh Hòe Thanh đặt chén trà xuống bàn, nhìn Lạp Lệ Sa rồi cười lớn nói: "Quận chúa đại nhân quả nhiên là người thấu triệt."

Lạp Lệ Sa nhìn hắn, nói: "Vậy Mạnh huynh muốn một chén trà như thế nào? Chén tốt nhất hay vẫn là chén trà kia."

Mạnh Hòe Thanh đổ hết nước trà trong chén xuống đất rồi nói: "Nhưng ta không có trà."

Lạp Lệ Sa ngồi ở đối diện, lẳng lặng nhìn, cô chậm rãi rót một chén trà mời đưa cho người đối diện rồi nói: "Không biết chén trà của ta, Mạnh huynh đệ có bằng lòng uống hay không?"

Mạnh Hòe Thanh nhìn chằm chằm vào chén trà thật lâu rồi mới đáp: "Khát... tất nhiên sẽ uống." Sau đó hắn cầm chén trà mới, uống một hơi cạn sạch.

Lạp Lệ Sa cười: "Mạnh huynh không sợ trong chén trà có độc?"

Mạnh Hòe Thanh cười trả lời: "Khát cũng chết mà độc cũng chết, chẳng qua là hình thức chết không giống nhau thôi, không uống thì sao? Mà uống rồi thì đã sao?"

Lạp Lệ Sa thẳng thắn nói: "Nếu đã vậy thì Mạnh huynh nói ra yêu cầu của mình đi."

Mạnh Hòe Thanh nâng mi. "Hửm" một tiếng.

Lạp Lệ Sa mỉm cười nói: "Tin vào lòng trung thành không bằng tin vào lợi ích, đúng không? Mạnh huynh."

Cuối cùng Mạnh Hòe Thanh cũng thu hồi lại vẻ mặt cười như không cười của hắn, nghiêm túc mà nhìn Lạp Lệ Sa, sau một lúc mới nói: "Quận chúa đại nhân quả thật rất hiểu tại hạ." Lòng người không đáng tin, cần chi nói đến lòng trung thành? Một người đã trải qua nhiều sự phản bội như Mạnh Hòe Thanh thì thứ hắn không tin nhất đó chính là sự trung thành. Thật sự, tin vào lòng trung thành không bằng tin vào quyền lợi.

Lạp Lệ Sa cười đáp: "Quá khen."

Mạnh Hòe Thanh nói: "Thăng quan tiến chức, vàng bạc châu báu, quyền lực phú quý, Quận chúa đại nhân có thể cho ta cái nào?"

Lạp Lệ Sa trả lời: "Có lẽ mỗi cái đều cho ngươi, cũng có lẽ không cho ngươi được cái nào."

Mạnh Hòe Thanh chau mày im lặng.

"Nhưng ta sẽ cho ngươi một cơ hội, một cơ hội sẽ làm người đời đều nhớ rõ ngươi. Nhớ rõ ngươi là Mạnh Hòe Thanh chứ không phải nhớ ngươi là tiện tịch."

Mạnh Hòe Thanh chau mày, nghiến răng.

Lạp Lệ Sa nhìn hắn nghiêm mặt nói: "Không thành công thì đành mất mạng, Mạnh huynh nghĩ sao?"

Mạnh Hòe Thanh ngạc nhiên nói: "Rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì?"

Lạp Lệ Sa nhìn Mạnh Hòe Thanh thật lâu rồi mới nói: "Ta muốn lập tư quân."

Mạnh Hòe Thanh không cẩn thận làm đổ chén trà trên bàn, giật mình nói: "Tư quân?! Ngươi muốn làm phản?"

Lạp Lệ Sa cười lớn, giải tỏa nghi hoặc của đối phương: "Ta mưu phản làm gì? Cái ghế vàng đó nhìn qua thì khí phái phi phàm nhưng ngồi lên thì vừa lạnh vừa cứng, không chút nào thoải mái. Huống chi, dù có ngồi lên đó, dù có được thiên hạ giang sơn thì đã sao? Dù giang sơn có đẹp cách mấy nhưng chỉ ngồi một chỗ thì ta làm sao nhìn được cái đẹp của núi sông, không chút thú vị. Không bằng như bây giờ, muốn ngắm núi ngắm sông liền có thể đi đến đó tận mắt mà xem, muốn ăn ngon liền có thể đi ăn. Còn việc giang sơn này trên danh nghĩa là của ai, liên quan gì tới ta? Ta đâu xem được, ăn cũng không được."

Mạnh Hòe Thanh chau mày hỏi: "Nếu đã nghĩ được như thế, vậy Quận chúa muốn lập tư quân để làm gì? Huấn luyện tư quân là tội chết."

Lạp Lệ Sa cười: "Tuy rằng ta không có hứng thú với vị trí đó nhưng nếu người ngồi lên đó không muốn cho ta đi ngắm cảnh đẹp, không cho ta tự do đi ăn, đi ngủ, chỉ một lòng muốn ta chết... ta không hề muốn điều đó. Cho nên tuy ta không ngồi nhưng người ngồi lên đó sẽ đối xử với ta ra sao, cũng là việc rất quan trọng. Mạnh huynh thấy ta nói có đúng hay không?"

Mạnh Hòe Thanh nhìn sâu vào mắt của Lạp Lệ Sa, thật lâu sau mới tiếp lời: "Hiện giờ người có năng lực ngồi lên vị trí đó, bề ngoài nhìn vào là Thái tử và Tam hoàng tử, sau lưng còn có Ngũ hoàng tử cũng tùy thời mà động. Ý định này của Quận chúa, Thái tử cũng biết?"

Lạp Lệ Sa nói: "Cho nên... mới nguy hiểm, có lẽ... dù cho ngươi làm việc rất tốt nhưng sẽ không có chính xác vào ngày nào được lộ mặt, có lẽ tất cả đều là lãng phí thời gian, đặc biệt là cái đầu của ngươi vào mọi lúc đều có khả năng bị rơi xuống. Mạnh huynh, chén trà này, ngươi còn muốn uống không?"

Mạnh Hòe Thanh đỡ trán. "Không muốn, nhưng lúc nãy uống vào quá nhanh, muốn phun ra cũng không phun ra được."

Lạp Lệ Sa cười lớn, rót trà rồi thong thả uống.

"Quận chúa đại nhân thật sự không sợ tại hạ sẽ phản bội ngươi?"

Lạp Lệ Sa nói: "Trà đều đã rót cho Mạnh huynh uống, muốn đòi lại cũng đòi không được, sợ thì làm được gì?"

Mạnh Hòe Thanh uống thêm một chén trà. Sau đó hắn mới hỏi: "Khi nào tại hạ sẽ bắt tay vào việc?"

Lạp Lệ Sa nghiêm mặt đáp: "Ngày mai."

"Hơi nhanh thì phải."

"Bão tố trong kinh sắp nổi lên, trì hoãn không được."

Mạnh Hòe Thanh lạnh lùng nhìn trời.

"Tiện tịch..." Hắn nói.

Tiện tịch thì có sao, một ngày nào đó, hắn muốn bọn họ nhớ kỹ tên tiện tịch như hắn!

Lạp Lệ Sa cùng Mạnh Hòe Thanh ngồi nói rất lâu, đa số đều nói về tình huống của tư quân.

Nuôi tư quân là quyết định mà Lạp Lệ Sa đưa ra sau khi được trọng sinh trở về. Mục đích cũng vì phòng ngừa việc phát sinh ngoài ý muốn. Lạp Lệ Sa không muốn lặp lại thế cục của đời trước. Hiện giờ cô không có binh quyền, không có quân đội của mình dù biết rất nhiều chuyện sắp xảy ra nhưng không có năng lực phản kháng, chỉ có huấn luyện tư quân mới là phương pháp hữu hiệu nhất. Tuy cô có kinh nghiệm huấn luyện binh sĩ nhưng vì thân phận không tiện nên cô không thể trực tiếp ra tay. Nhưng Mạnh Hòe Thanh thì khác.

Lạp Lệ Sa rất rõ bản lĩnh của Mạnh Hòe Thanh, nếu đội tư quân này cô không thể tự mình huấn luyện thì chỉ còn cách yên tâm giao lại cho hắn. Thật sự cô không hề nói dối hắn, đội tư quân này là đường lui của cô. Nếu có một ngày dùng đến thì những thứ Mạnh Hòe Thanh muốn cô đều có thể cho nhưng nếu không cần dùng thì đội tư quân này vĩnh viễn sẽ không được thấy ánh mặt trời.

Cho nên đây là một trận đánh cược.

Đối với Mạnh Hòe Thanh thì trận này cùng lắm là lấy mạng ra cược, thành hay bại cũng chỉ có nhiêu đó, cần chi phải sợ?

Hôm sau, Mạnh Hòe Thanh liền thu xếp hành lý bước ra cửa. Khi tới hắn chỉ một mình bước tới, khi đi cũng chỉ một mình rời đi. Đối với hắn, thế gian này trước sau vẫn cứ như thế, tới tới lui lui, không thân không thích nên không còn gì để sợ.

Thế nhưng lúc hắn cưỡi ngựa đi qua một ngã rẽ thì thấy Tôn Thiên đang ngồi trên lưng ngựa, chờ hắn.

Mạnh Hòe Thanh cười châm chọc: "Tôn thị vệ thật sự rất có nhã hứng đó, mới sáng sớm sao lại đứng đây phơi nắng?"

Tôn Thiên mặt mày bình đạm nhìn Mạnh Hòe Thanh nói: "Ta ở đây chờ ngươi."

Mạnh Hòe Thanh "hửm" một tiếng, tự giễu: "Sao vậy? Tôn thị vệ sợ ta bỏ chạy nên cố ý tới đây nhìn ta?"

Tôn Thiên nhíu nhíu mày, nói: "Cái con người này, tại sao cứ luôn không chịu tiếp nhận ý tốt của người khác?"

Mạnh Hòe Thanh hừ lạnh đáp: "Tiện tịch không nhận nỗi ý tốt!"

Tôn Thiên giục ngựa đi về trước. "Ngươi là Mạnh Hòe Thanh, không liên quan gì đến tiện tịch!"

Mạnh Hòe Thanh trào phúng: "Tôn thị vệ đúng là kim không đâm trúng thịt không đau!"

Tôn Thiên tức giận: "Phải! Nhưng ta cứ thích đi chung với Tiện Tịch!"

Mạnh Hòe Thanh nghiến răng nhìn Tôn Thiên. "Tôn thị vệ bằng lòng hạ thấp thân phận, tại hạ không còn gì để nói!" Dứt lời liền giục ngựa mà đi, không thèm để ý đến Tôn Thiên.

Tôn Thiên thấy vậy cũng liền đuổi theo.

Lúc này tại biệt viện Lương Đình, An Thiếu Ngôn cầm lệnh bài mà Lạp Lệ Sa đưa đi vào biệt viện, gặp được Lạp Bảo Bảo.

"Lạp thế tử."

"Mời An đại nhân."

..........

Ba tháng sau tại Thanh Long Cương đột nhiên mọc lên một sơn trang. Sau mấy tháng thế lực của sơn trang càng ngày càng lớn mạnh còn chặt chẽ kết bạn với người trong giang hồ, triều đình liền để mắt, phái người đến xem xét.

Mộ Dung Tấn cử quan viên đến xem xét, một tháng sau, quan viên trở về bẩm báo sơn trang chỉ là một môn phái trong giang hồ không có gì đáng khả nghi.

Mặt khác, An Thiếu Ngôn chính thức vào Lễ Bộ làm việc, dựa vào năng lực đảm nhiệm chức vụ Nghi Chế Thanh Lại Ti Lang Trung. (*Nghi Chế Thanh Lại Ti quản lý các công việc gia lễ, quân lễ, học vụ, khoa cử, khảo thí)

Lạp Lệ Sa cũng bắt đầu đi sớm về trễ, bận rộn suốt ngày, tuy mỗi tối đều có mặt đúng giờ ăn cơm với Phác Thái Anh nhưng dần dần sau đó thì khi ăn cơm xong liền đi ra ngoài. Một ngày nọ, Lạp Lệ Sa khuya lắm mới về nhà hơn nữa cơ thể còn bị thương, cả người nồng nặc mùi máu làm Phác Thái Anh hoảng sợ. Nàng vội vàng muốn tìm đại phu nhưng bị cô ngăn cản.

Phác Thái Anh muốn kêu thêm người đến giúp nhưng sau khi nhìn Lạp Lệ Sa thì nàng đành im lặng bước ra phòng lấy thuốc trị thương và băng gạc, tự tay băng bó cho ai kia. Nàng làm việc vô cùng cẩn thận, không kinh động đến mọi người trong viện.

Vết thương trên vai Lạp Lệ Sa là do đao gây ra, cũng may vết thương không sâu bằng không cả cánh tay đều sẽ thành vật vô dụng.

"Lệ Sa..." Phác Thái Anh giúp Lạp Lệ Sa băng bó, nàng nhìn vết thương, đôi mắt ngấn nước, miệng gọi tên cô.

Lạp Lệ Sa vừa thấy cặp mắt đẹp đã dần mờ mịt của Phác Thái Anh liền đau lòng dỗ nàng: "Anh Nhi đừng khóc nha... nàng khóc mặt mũi sẽ tèm lem, khó coi."

Phác Thái Anh cúi đầu không nói, mắt đã mờ mịt hơi sương, sắc mặt kém đi nhưng đôi tay vẫn tiếp tục băng bó.

Lạp Lệ Sa liền lấy lòng: "Sau này ta sẽ không để bản thân mình dễ dàng bị thương nữa."

Phác Thái Anh cẩn thận băng bó kỹ cho Lạp Lệ Sa, sau đó mới hỏi: "Lệ Sa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nàng không thể nói cho ta nghe được sao?"

Lạp Lệ Sa thở dài ôm Phác Thái Anh vào lòng nghiêm túc trả lời: "Anh Nhi, bây giờ đã khuya, chúng ta đi ngủ trước đi, ngày mai ta sẽ nói hết mọi việc cho nàng nghe mà còn có việc nhờ nàng giúp đỡ."

Đôi mắt đen của Phác Thái Anh chăm chú nhìn Lạp Lệ Sa, nhìn thật lâu, sau đó mới nghiêm túc mà gật đầu đồng ý. Nếu Lệ Sa muốn ngày mai mới nói thì nàng đành kiên nhẫn chờ đợi.

Sáng sớm hôm sau, Phác Thái Anh thức dậy, nàng vừa mở mắt thì Lạp Lệ Sa cũng vừa thức dậy. Đôi mắt cô chớp chớp, một đôi mắt tràn đầy lệ khí nhưng khi nhìn đến nàng thì đôi mắt ấy dần dần được lấp đầy bởi sự ấm áp yêu thương.

"Chào buổi sáng Anh Nhi." Lạp Lệ Sa mặt mũi tươi cười, dùng tông giọng lười biếng chào nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net