Chương 51: Thích Khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật trùng hợp." Mộ Dung Lam ngồi trên lưng ngựa phớt lờ khuôn mặt lạnh lùng của Lục Tuyết và sự bực bội của Lạp Lệ Sa, nhìn ba nàng rồi mỉm cười chào hỏi.

Phác Thái Anh cười đáp: "Rất trùng hợp, không nghĩ hôm nay Mộ Dung cô nương cũng ra đây cưỡi ngựa."

Mộ Dung Lam đáp: "Muội muội không biết cưỡi ngựa, cũng tò mò muốn thử nên ta dẫn nàng ra đây, không ngờ gặp ba vị ở đây."

Lạp Lệ Sa xen vào: "Nếu chỉ là ngẫu nhiên, vậy chúng ta xin cáo từ."

Mộ Dung Lam cười: "Nếu đã là ngẫu nhiên gặp mặt, âu cũng là duyên phận, Quận chúa cần chi xa cách? Không bằng cùng đi một đoạn?"

Lạp Lệ Sa thầm nghĩ: Ta không có hứng đi chung với ngươi.

Mộ Dung Lam ngồi trên ngựa nhìn Lạp Lệ Sa cười rồi nói tiếp: "Nghe nói mấy ngày trước Quận chúa sinh bệnh, không biết hiện tại ra sao?"

Lạp Lệ Sa đáp: "Được Mộ Dung cô nương nhớ mong, hiện tại bổn Quận chúa nếu đã đứng ở đây, đương nhiên đã khỏe lại rồi."

Mộ Dung Lam nghe xong cũng không mảy may tức giận chỉ cười nói: "Vậy thì tốt rồi, Quận chúa đại nhân phải chăm sóc bản thân thật tốt." Nói đến đây nàng ta chuyển mắt về Phác Thái Anh: "Đừng để Quận chúa phu nhân lo lắng."

Lạp Lệ Sa bực bội: "Những chuyện này không phiền Mộ Dung cô nương nhọc lòng, đây là chuyện của bổn Quận chúa và phu nhân, chỉ cần Mộ Dung cô nương không cần quan tâm, chúng ta tự nhiên sẽ càng tốt hơn." Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, không khỏi thầm nghĩ: Lại nữa, Lệ Sa lại nghĩ nhiều quá rồi.

Quận chúa: "..." Quận chúa đại nhân cũng rất khó xử.

.........

Kết thúc một ngày đi săn, Ngũ hoàng tử đoạt hạng nhất được Hoàng Thượng khích lệ một phen nên tâm trạng của hắn đặc biệt tốt còn đem con mồi săn được phân chia cho những người khác. Chính vì thế số lượng thịt nướng trong dạ tiệc cũng tăng lên rất nhiều.

Thịt nướng tuy ngon nhưng nhiều dầu mỡ. Phác Thái Anh và Lục Tuyết đều là người hay ăn thanh đạm nên Lạp Lệ Sa liền rủ hai nàng rời tiệc sớm cùng ra bãi cỏ ngắm sao.

Một lát sau, Lạp Bảo Bảo cũng rời buổi tiệc, dắt theo một con ngựa đi tới, hiển nhiên là muốn mời Lục Tuyết cùng nhau ra ngoài giải sầu.

Lục Tuyết sung sướng vô vàn. Nàng còn chưa được Lạp Bảo Bảo mở miệng ngỏ lời thì đã bị Lạp Lệ Sa chọc ghẹo.

Lục Tuyết và Lạp Bảo Bảo rời đi, hai nàng liền cảm thấy tự do hơn.

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh đang ngồi cạnh mình rồi nở nụ cười nói với nàng: "Anh Nhi, chúng ta đi một chút đi?"

Khuôn mặt của Phác Thái Anh ửng hồng, nàng nhẹ nhàng gật đầu đồng ý còn chủ động nắm tay dắt cô đi. Lạp Lệ Sa liền vui vẻ nắm lại tay nàng.

Uống rượu, ăn thịt, dắt ngựa đi rong, ngắm sao, ngày cứ êm đẹp trôi qua. Hai nàng cứ ngỡ thu săn năm nay sẽ cứ vui sướng như thế cho đến khi kết thúc. Nào ngờ...

Biến cố xảy ra vào ngày thứ ba cũng chính là ngày cuối cùng của đợt thu săn năm nay.

Theo như kế hoạch đã định, sau khi ngày thứ ba chấm dứt thì vào sáng sớm ngày thứ tư đoàn người sẽ khởi hành về kinh, đợt thu săn sẽ thuận lợi kết thúc, ai nào ngờ. Trong buổi đi săn ngày thứ ba, thích khách đột ngột trà trộn vào bãi săn bắn, Thái tử bị tập kích trọng thương.

"Cái gì?!" Hai nàng còn đang cưỡi ngựa rong chơi sau khi hay tin liền tức tốc chạy nhanh về doanh trại chưa kịp hỏi rõ đầu đuôi.

Không khí trong doanh vô cùng căng thẳng, Hoàng đế nổi trận lôi đình, số người bị hạch tội rất nhiều, toàn bộ thích khách đều bỏ mình, những người bị hoài nghi đều bị bắt giữ thẩm vấn.

Lạp Chính Hồng là người phụ trách an ninh cho thu săn cũng bị Hoàng thượng chất vấn.

Hai nàng vội vàng đuổi đến nơi liền lập tức xuống ngựa, không cần hỏi đường chỉ nhắm thẳng đến nơi đông người nhất tức khắc sẽ biết Thái tử đang ở đâu.

Lạp Lệ Sa thầm hoảng sợ, tại sao Thái tử bị hành thích đột ngột? Đời trước hoàn toàn không có, chẳng lẽ đời này và đời trước không giống nhau? Giờ Thái tử ra sao? Sống hay chết?

Hai nàng chạy đến doanh trại, trước doanh đã có trọng binh canh gác không cho bất cứ ai đi vào. Có vẻ như toàn bộ thái y đi theo đoàn đều đang tập trung trong doanh chữa trị cho Thái tử.

Lạp Lệ Sa nhìn từng thau nước đã đỏ ngầu vì máu được bưng ra trái tim cô cũng dần đập nhanh bất thường.

"Thương thế của Thái tử như thế nào?" Lạp Lệ Sa bắt lấy một cung nữ đang bưng thau nước để hỏi.

"Nô tỳ không biết! Quận chúa tha mạng, nô tỳ không biết!" Cung nữ vốn đã sợ hãi nay còn bị cô nắm lại thì càng sợ hơn chỉ biết xin tha mạng.

"Lệ Sa!" Lạp Bảo Bảo từ sau nói vọng tới, Lạp Lệ Sa liền buông cung nữ ra quay lại nhìn.

Lạp Bảo Bảo cũng bị thương, một tay bị quấn vải trắng treo vào cổ. Lạp Lệ Sa vội vàng bước đến hỏi: "Ca ca, cánh tay của ngươi..."

Lạp Bảo Bảo đáp: "Muội đừng nóng vội, ta không sao, cánh tay chỉ bị thương ngoài da, không đáng ngại." Lạp Bảo Bảo nói xong rồi nhìn qua Phác Thái Anh: "Nhưng còn Thái Minh huynh thì bị trúng tên." Hắn nói xong đã thấy sắc mặt nàng trắng bệch nên vội vàng bổ sung: "Anh Nhi muội đừng lo, mũi tên đó không tổn thương nội tạng, tính mạng không bị nguy hiểm, thái y đã chữa trị xong, Thập lục hoàng tử đang ở cạnh hắn."

Nghe hết lời, Phác Thái Anh mới bớt choáng váng, nàng vội hỏi: "Ca ca đang ở đâu?"

Lạp Bảo Bảo chỉ tay về hướng một cái lều nói: "Ở cái lều đó."

Phác Thái Anh cám ơn liền muốn chạy đi thăm, Lạp Lệ Sa không yên tâm nên đi theo nàng.

Lạp Bảo Bảo thấy hai nàng sắp rời đi liền nói: "Hai muội đi đi, ta ở đây trấn thủ."

Biết Lạp Bảo Bảo không yên tâm thương thế của Thái tử nên Lạp Lệ Sa liền đồng ý rồi theo Phác Thái Anh rời đi.

Hai nàng vừa đi vừa thảo luận, Phác Thái Anh nói: "Ca ca võ công cao cường, chinh chiến quanh năm, từ trước đến giờ ca ca luôn cẩn thận nhưng nay lại bị trúng tên, xem ra thích khách lần này..."

Lạp Lệ Sa đáp: "Bây giờ còn quá sớm để kết luận, Thánh thượng chắc chắn sẽ phái người điều tra, nếu đã có gan ám sát Thái tử chắc hẳn bọn họ cũng đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, không biết tương lai của những tên thích khách đó sẽ ra sao."

Hai nàng vừa đi vừa nói, sau khi đến lều của Phác Thái Minh liền vén màn, thủ vệ chưa kịp vào bẩm báo thì hai nàng đã đi vào.

Mới vào trong lều, đã thấy một cảnh...

Lạp Lệ Sa: "..."

Phác Thái Anh: "..."

Lạp Mặc Ưu: "..."

Cảnh... Phác Thái Minh nằm trên giường còn Lạp Mặc Ưu cả người đang nằm sấp trên người của Phác Thái Minh, hai tay đang chống ở hai bên của Phác Thái Minh. Lạp Lệ Sa cực kỳ nghi ngờ nếu hai nàng vào trễ hơn một chút có lẽ hai người kia đã hôn nhau rồi.

Vào thời khắc oái oăm này, phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu của Quận chúa đại nhân lại là: Phác Thừa Tướng sắp tuyệt hậu rồi, làm sao đây?

Phác Thái Anh lập tức quay đầu lại, vừa đẩy thủ vệ sắp chạy vào ra ngoài, vừa nói: "Chúng ta có việc quan trọng cần thương lượng, không được gọi thì đừng vào."

Thủ vệ không dám phản kháng, sau khi bị đẩy ra liền ở bên ngoài đáp lại "Đã rõ." rồi nghĩ thầm: Lúc nãy Thập lục hoàng tử cũng nói với bọn hắn như thế, kết quả...

Trong tức khắc, Lạp Mặc Ưu liền ngồi dậy, ngay ngắn ngồi ở cạnh giường, mặt mày đứng đắn nhìn các nàng.

Lạp Lệ Sa: "..."

Phác Thái Anh: "..."

Phác Thái Minh: "..."

Lạp Mặc Ưu: "..."

Cả bốn người đều lặng im. Tình cảnh xấu hổ làm cho hai nàng dù có một bụng nghi vấn cũng không biết làm sao để mở lời.

"Nghe nói đại ca bị trọng thương, Anh Nhi rất sốt ruột nên đi vào mà không kịp thông báo, mong Thập lục hoàng tử đừng trách tội." Cuối cùng Lạp Lệ Sa vẫn là người mở đầu giảm bớt không khí xấu hổ trong lều.

Phác Thái Anh vội vàng hỏi thăm: "Ca ca, thương thế ra sao? Thái y nói thế nào? Có cần chú ý điểm gì không?"

Phác Thái Minh nhìn muội muội, trong phút chốc khuôn mặt lạnh lẽo như muốn đóng băng người khác chợt lộ ra ý cười nhàn nhạt, hắn đáp: "Không sao, trúng một tên, hiện tại không có gì đáng ngại." Phác Thái Minh quanh năm chinh chiến đã dần quen với việc cơ thể bị thương, đối với hắn vết thương này không đáng nhắc đến.

Phác Thái Anh gật đầu ngồi xuống một bên. "Sao đột nhiên lại xuất hiện thích khách?"

Phác Thái Minh đáp: "Đám thích khách đó nhìn dáng vẻ giống như đã mai phục ở cánh rừng nhiều ngày."

Nhất thời mọi người đều im lặng. Sau một lát, Lạp Lệ Sa nói: "Đại ca võ nghệ phi phàm nay lại bị trọng thương, xem ra đám thích khách này rất lợi hại, đã điều tra rõ thông tin của chúng?"

Phác Thái Minh chau mày: "Số lượng thích khách mai phục rất nhiều, đều đã qua huấn luyện, hơn nữa sau khi bị bắt cả đám liền tự sát vì nhiệm vụ thất bại. Triều đình muốn điều tra e là không dễ."

Lạp Mặc Ưu đỏ mắt nói: "Nếu ngươi không phải vì cứu ta, làm sao bị trúng tên? Đều tại ta học nghệ không giỏi, nếu..."

Phác Thái Minh nhìn Lạp Mặc Ưu, đưa tay xoa xoa đầu hắn.

Lạp Lệ Sa: "..."

Phác Thái Anh: "..." Không biết hôm nay làm sao đó, nàng và Lệ Sa đều không biết phải hỏi gì mặc dù trong thâm tâm có rất nhiều thứ muốn hỏi hoặc là nói... không biết nên làm sao để mở lời?

Lần trước là hai nàng bị tập kích, lần này tới lượt Thái tử, chắc hẳn là có người đang nhắm vào bọn họ, trước đó là việc làm của Tam hoàng tử, vậy còn lần này? Chẳng lẽ cũng do Tam hoàng tử?

Phác Thái Minh nói: "Tạm thời chưa rõ, không thể kết luận quá sớm."

Lúc này Tam hoàng tử còn đang bị phạt đóng cửa ăn năn nên không được phép tham gia thu săn. Hắn muốn hành thích Thái tử ở đây, không phải là việc dễ làm. Nếu không phải Tam hoàng tử ra tay thì còn ai vào đây?

Bốn người rất muốn cùng phân tích tất cả việc đã xảy ra nhưng giờ chưa phải là thời điểm thích hợp để thảo luận và nơi đây cũng không phải là nơi thích hợp. Chỉ đành từ bỏ.

Lạp Lệ Sa lại nhớ đến cảnh tượng khi hai nàng bước vào rồi đưa mắt nhìn Lạp Mặc Ưu vẫn luôn kề cận anh vợ không rời, cô liền biết sự xuất hiện của mình và Anh Nhi đã vô tình quấy rầy đến hai người kia. Cho nên sau khi biết Phác Thái Minh vẫn an toàn, cô lập tức nắm tay nàng thức thời rời khỏi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net