Chương 59: Mưu Phản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái tử đáp: "E là trước đó Tam đệ đã liên thủ với Ngũ đệ, còn có Mộ Dung Tấn, chúng ta thật sơ ý."

Lạp Bảo Bảo hỏi: "Trước giờ Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử luôn bất hòa với nhau, bọn họ liên thủ vào lúc nào?"

Lạp Lệ Sa nói: "Bất hòa là thật, có lẽ là sau khi Tam hoàng tử bị chúng ta kéo xuống ngựa, hắn đã tìm Ngũ hoàng tử liên thủ. Trên đời này không có đồng minh mãi mãi cũng sẽ không có kẻ địch mãi mãi, chỉ có lợi ích là trường tồn, có lợi ích tất nhiên sẽ liên thủ với nhau."

Phác Thái Anh tiếp lời: "Có lẽ trước đó Tam hoàng tử đã hứa hẹn sẽ cho Ngũ hoàng tử nhiều chỗ tốt, nếu không Ngũ hoàng tử chưa chắc đồng ý liên thủ với hắn nhưng nhìn vào cảnh ngộ Ngũ hoàng tử bây giờ, Tam hoàng tử chắc đang tính qua cầu rút ván."

Thái tử cười lạnh nói: "Loại người như Tam đệ, Ngũ đệ đồng ý liên thủ với hắn khác gì kêu hổ lột da."

Lạp Lệ Sa nói: "Hiện giờ phiền nhất là chúng ta không biết Hoàng Thượng ra sao."

Sắc mặt Thái tử càng khó coi, hắn cũng đang sốt ruột. Sáu người thảo luận hướng đi sắp tới. Bây giờ Phác Thừa Tướng không thể tiếp xúc với bọn họ, Vương gia bị ghép tội mưu phản, Lạp Bảo Bảo, Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh thì đang trốn chạy.

Những người có liên can đến phủ Bình An Vương đều đang rất nguy hiểm, phủ Thừa tướng, Lục phủ đều bị dòm ngó. Bọn họ chỉ cần động một bước thì tội sẽ giáng xuống đầu, thẳng tiến thiên lao.

Đặc biệt là phủ Thừa tướng. Lục Tuyết vẫn còn chưa vào nhà nên Lục phủ vẫn chưa đến nỗi quá nguy hiểm nhưng Phác Thái Anh thì đã vào nhà nhiều năm.

Bầu không khí vô cùng nặng nề, ai cũng im lặng tự hỏi, đột nhiên có một giọng ẻo lả từ ngoài truyền vào: "Thánh chỉ đến!"

Câu "Thánh chỉ đến" đặc biệt vang vọng giữa bầu không khí u ám, khiến cả đám đều kinh hãi cùng lúc quay đầu nhìn ra cửa.

Lạp Lệ Sa căng thẳng, dự cảm xấu lại trỗi dậy.

Thời buổi nguy ngập như thế này mà thánh chỉ lại tới, tuyệt đối không phải chuyện tốt, sợ rằng cũng là cái bẫy.

Thái tử đột nhiên nheo mắt, lạnh lùng nói: "Đóng cửa!" Bọn thị vệ ngoài cửa không hề thắc mắc lập tức đóng hết cửa ở đại cảnh lại.

An Thiếu Ngôn cả kinh: "Thái tử?"

Thái tử nói: "Không ngờ động tác của Tam đệ lại nhanh đến vậy, nơi này không thể ở lâu, theo mật đạo rời đi!"

Mọi người liền theo Thái tử vào hậu viện, Thủy Tạ các ở hậu viện có một mật đạo thông đến biệt uyển Lương Đình, ngày thường Thái tử cũng dùng mật đạo để đi đến đó. Cả đám nhanh chóng tiến vào mật đạo, đi trong đó hơn nửa canh giờ mới tới biệt uyển.

Sau khi tới biệt uyển, Thái tử liền nói: "Phụ hoàng đang gặp nguy hiểm, chúng ta cần phải mau chóng gặp phụ hoàng, nếu để Tam đệ ép phụ hoàng viết thánh chỉ nhường ngôi hoặc là... di chiếu... lúc đó muốn xoay chuyển thế cục sẽ càng khó khăn hơn."

Lạp Lệ Sa nói: "Nhưng mà chỗ Thánh Thượng đang ở có trọng binh canh gác, quá khó để gặp, trước đó ta có phái người đi thám thính cũng vào không được."

An Thiếu Ngôn bất đắc dĩ: "Chẳng lẽ phải phát binh đánh vào hoàng cung?"

Lạp Bảo Bảo nghiêm túc nói: "Thái Minh huynh, nếu điều động binh mã, quân đội của ngươi mất bao lâu mới đến kinh thành?"

Phác Thái Minh lạnh mặt đáp: "Quân đội kinh thành tuy rằng trước đó Thánh Thượng có giao cho ta quản lý nhưng cũng chỉ là tạm thời, hiện tại Tam hoàng tử chắc chắn sẽ lấy danh nghĩa của Thánh Thượng mà thu hồi lại binh phù. Không có hoàng mệnh, quân đội không thể vào kinh, nếu bây giờ ta xuất phát đến quân doanh điều động quân dưới trướng, tính thời gian cả đi lẫn về, nhanh nhất cũng phải mất hai ngày."

Lạp Lệ Sa nói: "Vô cớ xuất binh, nếu lúc này phát binh, Tam hoàng tử hoàn toàn có thể lấy tội danh tạo phản để chụp lên đầu chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ rơi vào thế bị động. Còn có miệng lưỡi thế gian, bá tánh sẽ nghĩ sao? Dù chúng ta có thắng, Thái tử ca ca làm sao có thể ngồi yên trên đế vị?"

Phác Thái Anh nói: "Cho nên hiện tại, quan trọng nhất vẫn là Hoàng Thượng, cần xác nhận an nguy của Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng không sao, tất nhiên là tốt nhất, còn nếu Hoàng Thượng đã... chúng ta cũng phải công bố tội danh của Tam hoàng tử với bá tánh. Chỉ có như thế, chúng ta mới có danh nghĩa xuất binh, danh chính ngôn thuận."

Thái tử gật đầu tán thành: "Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, chúng ta phải suy xét đến bá tánh trong thiên hạ đến miệng lưỡi thế gian."

Lạp Bảo Bảo nhíu mày nói: "Nhưng Tam hoàng tử đã khống chế đại bộ phận quân đội, quân đội của chúng ta nhanh nhất cũng mất hai ngày mới đến nơi, hiện giờ không có binh trong tay, đến lúc đó nếu Tam hoàng tử động thủ với chúng ta thì dù có gặp được Hoàng Thượng, chúng ta sức yếu thế cô cũng không thể chống nỗi."

Thái tử nói: "Cần hai ngày quân đội mới tới đây, dựa theo tốc độ hiện tại của Tam đệ, chưa đến hai ngày mọi thứ đã đâu vào đấy."

Hai nàng đối mắt nhìn nhau. Lạp Lệ Sa cắn răng nói: "Hiện tại có một chi quân đội, ở tại kinh thành, nếu Thái tử ca ca ra lệnh sẽ có quân trong tức khắc."

Lời của Lạp Lệ Sa vừa thốt ra, mọi người, trừ Phác Thái Anh, đều kinh ngạc trừng lớn hai mắt nhìn cô.

Thái tử kinh ngạc hỏi: "Kinh thành thế nhưng lại có quân đội? Là quân của ai?"

Hai nàng cùng quỳ xuống, Thái tử nhíu mày khó hiểu nhìn hai nàng, Lạp Lệ Sa đi thẳng vào đề: "Thái tử ca ca, đó là tư quân của Lệ Sa."

Thái tử kinh hãi: "Tư quân?"

Lạp Lệ Sa rũ mắt, gật đầu khẳng định: "Thật sự là tư quân của ta, ta nuôi tư quân đã được hai năm, đều vì giờ phút này."

Mọi người đều nghẹn họng nhìn hai nàng trân trân. Thái tử quá bất ngờ, hắn chưa bao giờ nghĩ đến một Quận chúa như Lạp Lệ Sa cũng có gan đi nuôi tư quân! Đây là đại tội mưu phản. Lạp Lệ Sa chỉ là phận nữ lại có can đảm làm ra chuyện lớn như thế?!

Những thứ khác khoan hãy nói nhưng để nuôi một chi tư quân phải cần đến rất nhiều bạc, một Quận chúa như Lạp Lệ Sa không tài nào gánh nỗi. Tại sao Lạp Lệ Sa còn dám làm? Sao có thể? Đầu đang suy nghĩ, ánh mắt của Thái tử liền dừng lại ở Phác Thái Anh.

Hôm nay Phác Thái Anh mặc một chiếc váy dài màu xanh nước, đang quỳ trên đất với Lạp Lệ Sa, thái độ bình tĩnh, không kiêu ngạo, không nịnh nọt, không hé nửa lời.

Thái tử thấy quá nhức đầu, nhiều ngày qua xảy ra quá nhiều việc liên tiếp không ngừng, hắn đã quá mỏi mệt. Bây giờ tình huống nguy cấp không phải là lúc để so đo, còn chuyện tư quân đợi chuyện này qua đi hắn sẽ tìm Lạp Lệ Sa tính sổ!

Nhưng họ không thể dựa hết vào tư quân, điều này khiến cho Thái tử càng bội phục sự gan dạ của Lạp Lệ Sa. Chỉ là phận nữ nhi lại có thể đoán được cục diện ngày hôm nay vào hai năm trước. Không... có lẽ không phải vào hai năm trước, có thể từ sớm hơn..

Thái tử quay đầu, chăm chú nhìn Lạp Lệ Sa, nhìn thật sâu.

Sau khi thương lượng xong, bọn họ quyết định chia thành ba đường. Thái tử và Lạp Lệ Sa sẽ lẻn vào hoàng cung gặp Hoàng Thượng. Tuy rằng đưa Thái tử vào chỗ nguy hiểm nhưng hiện tại họ đã hết cách. Chỉ cần gặp được Hoàng Thượng, đặc biệt là Thái tử, hắn cần phải tận mắt nhìn thấy Hoàng Thượng.

Lạp Lệ Sa thầm nghĩ, dựa theo ký ức, Hoàng Thượng hiện tại vẫn chưa chết, nếu Hoàng Thượng còn sống được cứu ra sẽ là kết quả tốt nhất. Nhưng nếu Hoàng Thượng đã... thì cần phải chứng thực chuyện Tam hoàng tử mưu hại Hoàng Thượng đoạt quyền soán ngôi, công bố khắp thiên hạ, bằng không tội danh mưu phản sẽ rớt xuống đầu bọn họ.

Mặc kệ kết quả ra sao, Lạp Lệ Sa và Thái tử cũng cần gặp được Hoàng Thượng.

Một chỗ khác, Phác Thái Minh lập tức chạy ra khỏi kinh thành, triệu tập quân đội ở ngoài thành đề phòng biến cố.

Một bên này, Lạp Bảo Bảo cùng Phác Thái Anh đi tìm Mạnh Hòe Thanh. Còn Lạp Lệ Sa cùng Thái tử sẽ bí mật lẻn vào cung, lấy pháo hiệu để báo tin, nếu sau khi vào đó xảy ra chuyện bất trắc Lạp Lệ Sa phải bắn pháo hiệu báo tin, lúc đó Phác Thái Anh và Lạp Bảo Bảo sẽ lập tức dẫn tư quân vào cung cứu người.

Còn tại biệt uyển Lương đình sẽ có vài vị môn khách của Thái tử tọa trấn.

Kế hoạch không thể chậm trễ, sau khi thương lượng xong cả bọn liền tách ra hành động.

Trước khi tách ra, Phác Thái Anh nhìn thật sâu vào mắt của Lạp Lệ Sa, nàng nói: "Sống sót trở về."

Lạp Lệ Sa nhe răng cười tươi, đáp: "Được! Dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta cũng sẽ sống sót chờ nương tử tới, mỹ nhân cứu mỹ nhân."

Phác Thái Anh lo lắng nhíu mày lại, nói: "Đừng nói lời không may."

Lạp Lệ Sa cười: "Được được được, chúng ta chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành, sau này ăn sung mặc sướng, ta nhất định sẽ dẫn nương tử đi khắp thế gian, đến những nơi đẹp nhất cùng nàng ngắm phong cảnh."

Phác Thái Anh rũ mí mắt, cười tươi như hoa.

Lạp Lệ Sa ôm chầm lấy Phác Thái Anh, nói với nàng: "Nói rồi đó, tất cả sẽ không sao."

"Ừm..."

Ba đội tách ra hành động.

Thái tử và Lạp Lệ Sa đã phái người lấy được sơ đồ phân bố thị vệ tuần tra trong hoàng cung, hai người cải trang thành hai thị vệ, thừa dịp trời tối cùng hai thị vệ yểm trợ trà trộn vào Ngự lâm quân lẻn vào cung.

May mắn, lúc trước Thái tử xếp rất nhiều người vào Ngự lâm quân, có mấy người còn rất thân với người của Tam hoàng tử nên việc lẻn vào cung mới tiến hành thuận lợi.

Thái tử nhìn thoáng qua thủ vệ trong cung, nói : "Xem ra phần lớn Ngự lâm quân của hoàng cung đều bị thay đổi rồi, đa số đều là người mới."

Lạp Lệ Sa gật đầu nói: "Hoàng Thượng ở điện Thái Hòa, nhóm Ngự lâm quân này chút nữa sẽ tuần tra xung quanh đó, chúng ta thừa lúc bọn họ thay ca, lén rời đi."

Hai người nhỏ giọng bàn bạc trong chốc lát, theo kế hoạch mà hành động, dọc đường hai người vô cùng cẩn thận, theo nhóm Ngự lâm quân chậm rãi đến gần điện Thái Hòa.

Ban đầu hai người muốn chờ lúc Ngự lâm quân đổi ca sẽ lén rời đi. Nhưng đến lúc hai nhóm gặp nhau mới biết mỗi thủ vệ cần phải trao đổi thẻ bài còn có khẩu lệnh khi giao ca.

Trán của Lạp Lệ Sa bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hai người họ không có thẻ bài, càng không biết khẩu lệnh, lúc giao ca sẽ bị lộ chân tướng nhưng bây giờ muốn rời đi cũng không kịp nữa rồi.

Hai nhóm Ngự lâm quân chuẩn bị giao ca, bàn tay giấu trong tay áo của Lạp Lệ Sa đã nắm chặt lại, cô đã tính đến việc đại khai sát giới.

Thật đáng tiếc, xem ra lần này không có cơ hội thể hiện.

"Các ngươi đứng ở đây làm gì?" Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền tới, Lạp Lệ Sa trộm nhìn qua, Lạp Mặc Ưu?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net