Chương 65: Bình Ổn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Kiến Quốc dẫn binh đuổi theo đến nơi nhưng đã chậm một bước. Đến đó ông chỉ thấy Mộ Dung Tấn đang nằm trên đất, bên cạnh còn có một con dao, đã tắt thở.

Phác Kiến Quốc chau mày nhìn Mộ Dung Tấn, không nói lời nào.

Thị vệ đi theo Phác Kiến Quốc giật mình khi nhìn thấy Mộ Dung Tấn nằm cứng ngắc trên đất. Một tên thị vệ quá bất ngờ nên hét lên: "Mộ Dung Tấn?! Sao hắn chết?"

Phác Kiến Quốc xuống ngựa, đến gần xác của Mộ Dung Tấn, cẩn thận quan sát vết thương.

"Mộ Dung Tấn nằm ở đây, vậy Mộ Dung Lam đâu rồi?" Một tên thị vệ dáo dát nhìn xung quanh rồi nói: "Chẳng lẽ Mộ Dung Lam cũng..."

Phác Kiến Quốc đứng dậy nhìn Mộ Dung Tấn một lần nữa rồi nói: "Không, Mộ Dung Lam chạy thoát, Mộ Dung Tấn là do Mộ Dung Lam giết."

Phác Kiến Quốc vừa dứt lời, cả đám thị vệ đều giật bắn người, không ai dám tin câu nói vừa rồi là do Phác Kiến Quốc thốt ra. Giết cha là trọng tội.

Tuy vừa trải qua sự kiện soán ngôi, đa số đám thị vệ đều đã biết được con người thật của Mộ Dung Lam. Bọn hắn biết nàng ta không lương thiện, vô hại như vẻ ngoài nhưng không ai dám tin một nữ nhân xinh đẹp như thế lại có gan đi giết cha mình. Nhưng khi đưa ra nhận định, giọng điệu Phác Kiến Quốc rất dõng dạc dứt khoát khiến bọn hắn không thể hoài nghi.

Trước giờ Thừa tướng luôn nổi tiếng là người quan sát tinh tế, nói ra được lời như thế ắt phải có lý do.

Phác Kiến Quốc nhìn Mộ Dung Tấn nằm trên đất, nói với đám thị vệ: "Đi gọi người tới đây mang thi thể của Mộ Dung đại nhân về, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cho Thái tử một lý do." Hai người bọn họ đấu đá nhau nửa đời người, đấu từ đời cha đến đời con gái của họ cũng đấu với nhau, có thể coi là "giao tình lâu năm". Hiện giờ Phác Kiến Quốc mang xác về cũng coi như trọn tình trọn nghĩa.

Tuy đám thị vệ căm hận Mộ Dung Tấn nhưng Phác Kiến Quốc đã sai bảo, bọn hắn cũng không dám cãi lời đành hăng hái đi làm.

Một tên thị vệ hỏi Phác Kiến Quốc: "Thừa tướng, chúng ta có nên tiếp tục đuổi theo?"

Phác Kiến Quốc suy nghĩ rồi nói: "Tiếp tục tìm kiếm xung quanh." Thật sự ông biết, bọn họ sẽ không tìm được Mộ Dung Lam, chắc giờ này Mộ Dung Lam đã ra khỏi lãnh thổ của Cẩm Quốc.

Dù thế nào cũng không thể dễ dàng từ bỏ, cần phải tiếp tục tìm.

Đúng là vào lúc này, Mộ Dung Lam đã gần sắp ra khỏi lãnh thổ của Cẩm Quốc nhưng chưa bước qua biên giới thì nàng ta đã gặp người quen. Hai người nàng ta quen còn dẫn theo một đám nhân mã chặn lại không cho nàng ta ra khỏi Cẩm Quốc.

Mộ Dung Lam bước xuống xe ngựa nhìn Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa.

"Quận chúa đại nhân và phu nhân thật có bản lĩnh." Dọc đường nàng ta có rất nhiều yểm trợ, sau khi phái người dụ truy binh rời đi nàng ta theo con đường này chạy trốn. Vì có cao thủ bên người nên dọc đường không hề lưu lại dấu vết nhưng vẫn bị Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh chặn lại.

Lạp Lệ Sa ngồi trên lưng ngựa nhìn Mộ Dung Lam nói: "Không bằng bản lĩnh của Mộ Dung cô nương!" Hiện tại cô có thể chặn được đường thoát của Mộ Dung Lam hoàn toàn dựa vào ký ức kiếp trước. Nếu không, chắc cô sẽ không đuổi kịp.

Mộ Dung Lam khoan thai đứng tại chỗ, quan sát kỹ hai nàng. Sau đó nàng ta nhìn Phác Thái Anh, bất chợt nói với nàng: "Phác Thái Anh, Cẩm Quốc không thú vị, đi với ta đi, ngươi thấy sao?"

Phác Thái Anh sửng sốt. Lạp Lệ Sa giận sôi máu, rút kiếm. "Kẻ si nói mộng!" Cô cùng đám thị vệ lao tới. Đám hắc y nhân che chở cho Mộ Dung Lam liền nhảy vào giao đấu với đám người của Lạp Lệ Sa.

Tình thế trong chớp mắt trở nên hỗn loạn. Vô cùng nguy hiểm đối với một nữ nhân không biết võ như Mộ Dung Lam. Nhưng nàng ta vẫn không biến sắc, cứ khoan thai đứng đó nhìn Phác Thái Anh tiếp tục nói: "Đề nghị đó thế nào? Phu nhân không muốn?"

Bắt cướp thì phải bắt kẻ cầm đầu. Phác Thái Anh không muốn nói nhiều, nàng phi ngựa về phía Mộ Dung Lam. Mộ Dung Lam không nhúc nhích, nàng ta vẫn đứng đó nhìn người đang xông tới, bỗng nhiên nàng ta cảm thấy, có lẽ chết cũng là ý hay.

Hắc y nhân bên cạnh lao ra ngăn cản một kiếm của Phác Thái Anh, sau đó hắn giao đấu với nàng.

Mộ Dung Lam vẫn đứng đó, phớt lờ cảnh tượng hỗn loạn trước mắt và những tiếng động xung quanh. Nàng ta không quan tâm những xác chết nằm trên đất là người phe mình hay bên phe Lạp Lệ Sa.

Thù lớn đã báo. Gặp được Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh vào giờ phút này, Mộ Dung Lam bỗng thấy tất cả đều không còn ý nghĩa nữa. Sống hay chết, có phải chăng là cái nào cũng được? Sống, không còn ai vui cười với ta, chết, cũng không có ai tiếc hận cho ta. Sống, gian nan đau khổ bao nhiêu, chết, chắc sẽ nhẹ nhõm bấy nhiêu, nếu vậy vì sao ta còn phải giãy giụa cầu sinh? Sao không chết đi?

Mộ Dung Lam đứng im tự giễu. Nếu hôm nay chết ở đây, nàng ta cũng không oán hận nhưng nếu sống qua hôm nay...

Dù nói thế nào, đám hắc y nhân vẫn tận tâm tận lực đi bảo vệ Mộ Dung Lam. Dù nàng ta vẫn đứng tại chỗ không tránh né nhưng vẫn không chịu thương tích gì.

Vết thương trên lưng của Lạp Lệ Sa bỗng nứt toạc, máu tươi nhuộm đỏ một mảng áo ngay lưng, vô cùng rợn người. Hắc y nhân bên phe Mộ Dung Lam càng ngày càng ít đi nhưng nàng ta vẫn không phản kháng.

Phác Thái Anh cản một kiếm của hắc y nhân, sau đó nàng nhảy lên đá một cú hất tên hắc y xuống ngựa. Nàng cũng nhảy xuống ngựa, huy kiếm chạy về phía Mộ Dung Lam.

Mộ Dung Lam không né tránh, thậm chí còn nhắm hai mắt. Cứ nghĩ mọi thứ sẽ kết thúc tại đây. Đột nhiên, biến số lại xảy ra!

Một nam tử bạch y bất chợt lao vào vòng chiến như từ trên trời giáng xuống. Hắn ôm eo Mộ Dung Lam, sau đó nhún chân mang nàng ta rời khỏi trung tâm của cuộc chiến trong chớp mắt.

Phác Thái Anh chém vào khoảng không, nàng quay lại nhìn nam tử bạch y. Hắn nhìn nàng cười: "Thật xin lỗi mỹ nhân, chủ tử của bọn ta muốn người này, nếu để nàng ta chết, chủ tử sẽ tức giận." Sau đó hắn nhìn Mộ Dung Lam cười nói: "Cô nương muốn tìm đường chết, ta sẽ không ngăn cản, nhưng chủ tử không muốn gặp người chết, chơi vậy không vui. Nếu cô nương thật sự không muốn sống nữa thì đợi sau khi gặp chủ tử rồi hãy chết. Có khi lúc đó, ngươi càng muốn sống thêm." Khinh công của bạch y nhân rất lợi hại, dù hắn mang theo Mộ Dung Lam nhưng vẫn trốn chạy rất nhanh. Phác Thái Anh muốn đuổi theo nhưng đã bị hắc y nhân liều chết ngăn cản. Chẳng bao lâu, bóng dáng của bạch y nhân và Mộ Dung Lam ngày càng nhỏ dần, chớp mắt đã biến mất.

Lạp Lệ Sa giơ kiếm giết chết tên hắc y cuối cùng, cô cực giận nên muốn đuổi theo nhưng vết thương đã nứt ra, thân hình cô lảo đảo, suýt té ngã.

"Lệ Sa!" Phác Thái Anh nôn nóng gọi tên cô, xông đến đỡ Lạp Lệ Sa. "Nàng không sao chứ?"

Sắc mặt của Lạp Lệ Sa trắng bệch, cả người ướt đẫm mồ hôi và máu. Cô nhìn nơi Mộ Dung Lam biến mất, không cam lòng, chửi: "Khốn nạn!"

Phác Thái Anh cũng không cam lòng nhưng dựa vào võ công và khinh công của bạch y nhân thì hắn và Mộ Dung Lam đã chạy xa rồi, tiếp tục đuổi theo chỉ vô ích. Hơn nữa, Lạp Lệ Sa không thể tiếp tục bôn ba với cơ thể trọng thương như bây giờ. Nàng thấy cô còn muốn đuổi theo, hai tay nàng lập tức ôm mặt cô, nàng hét: "Lạp Lệ Sa!"

Lạp Lệ Sa sửng sốt, cô kinh ngạc bởi tiếng gọi của Phác Thái Anh. Cô nhìn nàng, lặng thinh.

Phác Thái Anh ôm gương mặt của Lạp Lệ Sa, nghiêm túc nói với cô: "Lạp Lệ Sa, nàng nghe cho kỹ đây. Ta muốn nàng sống sót, việc nàng còn sống nàng khỏe mạnh, đối với ta nó còn quan trọng hơn việc Mộ Dung Lam chạy thoát, quan trọng hơn việc Mộ Dung Lam sẽ thông địch phản quốc, nàng có biết hay không? Bây giờ nàng ta chạy thoát thì sau này chúng ta sẽ đi bắt lại, nàng ta thông địch phản quốc, cùng lắm là đánh nhau trên chiến trường thôi, nhưng mà, nếu nàng chết rồi, ta phải làm gì đây, ta phải sống làm sao đây? Nếu nàng chết rồi, mọi thứ còn có ý nghĩa gì nữa."

Lạp Lệ Sa bỗng thầm run lên, cô nhìn Phác Thái Anh, nhìn sâu vào mắt nàng. Cô ôm chặt nàng vào lòng, mặc kệ cơn đau rát trên lưng.

"Xin lỗi nàng, Anh Nhi." Cô ôm nàng chặt hơn rồi nói với nàng: "Có một điều rất đơn giản mà ta đã vội quên đi, thứ ta muốn nhất trong cuộc đời này, chính là được cùng nàng ở bên nhau..." Ta muốn cùng nàng ở bên nhau, ta sợ những kẻ sẽ phá hư không cho chúng ta bên nhau, nhưng ta lại quên rằng cái chết cũng sẽ khiến chúng ta xa rời nhau. Vậy mà ta lại quên mất.

Cuối cùng, Mộ Dung Lam tẩu thoát thành công, dù là bên Lạp Lệ Sa hay bên Phác Kiến Quốc vẫn không ai đuổi kịp. Lạp Lệ Sa được Phác Thái Anh đưa về dưỡng thương.

Mặt khác, sau khi Phác Thái Minh mang binh về kinh, Thái Tử và Tam hoàng tử đã xảy ra giao tranh. Cuộc chiến đánh không bao lâu thì kết thúc. Tam hoàng tử tự sát.

Hoàng Thượng không tỉnh lại, mấy ngày sau cũng băng hà. Sau đó, Hiền Phi nương nương được ban vải trắng lặng lẽ thắt cổ tự vẫn vào một đêm yên tĩnh.

Lúc Phác Thái Anh đến phủ của Ngũ hoàng tử, hắn đang quỳ trước linh cữu của Hiền Phi, lặng im.

Thu săn lần đó, Ngũ hoàng tử thi triển tài năng, nổi bật giữa bao người, thân phận cao quý, thái độ ngạo nghễ trò chuyện vui vẻ với các huynh đệ quan viên. Ai ngờ sẽ có một ngày, Ngũ hoàng tử tiều tụy thất hồn lạc phách, quỳ trước linh cữu của Hiền Phi như hôm nay.

"Quân Vương xưa nay đều bạc tình." Phác Thái Anh đứng cạnh Ngũ hoàng tử, nàng chưa nói lời nào. Ngũ hoàng tử không nhìn nàng, hắn nhìn linh cữu rồi nói: "Người trong cung cấm ai mà không biết chứ? Chỉ có mình bà ấy ngốc nghếch thôi, mỗi ngày đều trông ngóng tên nam nhân bạc tình đó. Hắn có rất nhiều phi tử, làm gì còn nhớ đến một nữ tử đã có tuổi nhan sắc tàn phai như bà ấy? Dù cho, đến tận bây giờ, bà ấy vẫn còn rất đẹp."

Phác Thái Anh vẫn lặng thinh, nàng nghe Ngũ hoàng tử nói tiếp: "Uống thuốc vào, có được sủng ái của tên nam nhân đó, bà ấy đã rất vui vẻ, đó là khoảng thời gian mà bà ấy vui vẻ nhất hạnh phúc nhất trong suốt mấy năm qua. Nhưng trên đời làm gì có chuyện tốt đến thế... Cái giá phải trả quá đắt nhưng chỉ đổi được có hai năm, có đáng hay không?" Hắn im lặng, những ngày sau cũng không nói thêm được câu nào.

Thái tử vẫn tha mạng cho Ngũ hoàng tử, có lẽ hắn nhớ di ngôn của Tiên hoàng trước lúc lâm chung? Có lẽ cũng bởi vì cái chết của Hiền Phi nương nương?

Tam hoàng tử tự sát, tất cả người trong phủ một là bị xử tử hai là bị lưu đày, dư đảng của Tam hoàng tử đều bị trảm lập quyết. Thái tử không hề nương tay với người của Tam hoàng tử. Hiền Phi nương nương được hạ táng, Ngũ hoàng tử bị phế thành thứ dân bị giam cầm trong phủ, không có lệnh của hắn, cả đời không được ra ngoài.

Tất cả gia đinh và của cải của Ngũ hoàng tử đều bị bán đi. Thái tử thay người mới vào, vừa chăm sóc cho Ngũ hoàng tử vừa giám sát mọi hành động của hắn.

Các vị hoàng tử khác cũng bị điều tra, nếu phát hiện việc cấu kết sẽ bị xử tội ngay lập tức.

Sau đó, Thái tử đăng cơ, sửa quốc hiệu là Thụy.

Lạp Lệ Sa là một trong những người lập công lớn. Cô được phong làm Tiêu Dao Vương, được ban một phủ đệ, trở thành nữ Vương gia đầu tiên của Cẩm Quốc.

Phác Thái Anh được phong làm đệ nhất phu nhân cùng Lạp Lệ Sa ở phủ Tiêu Dao Vương.

Chi tư quân của Lạp Lệ Sa chính thức được triều định hợp nhất, vẫn do Mạnh Hòe Thanh và Tôn Thiên quản lý. Mạnh Hòe Thanh được phong làm Trung Vệ tướng quân, ban một phủ đệ.

Lạp Mặc Ưu được phong làm An Lạc Vương, ban một phủ đệ. Chiếu theo yêu cầu của Lạp Mặc Ưu thì phủ của hắn sẽ được xây gần phủ của Tiêu Dao Vương.

Tôn Thiên phong làm Phiêu Kỵ tướng quân, ban một phủ đệ. Cũng vì vị trí của phủ đệ mà hắn và Mạnh Hòe Thanh đã cãi nhau ùm trời. Tôn Thiên thì muốn xây phủ cạnh phủ của Mạnh Hòe Thanh, còn Mạnh Hòe Thanh thì lại muốn phủ của Tôn Thiên cách xa phủ của hắn, càng xa càng tốt.

Cuối cùng, Hoàng Thượng quyết định chiếu theo yêu cầu của Tôn Thiên, vì thế, Mạnh Hòe Thanh đã đánh nhau một trận với Tôn Thiên.

Phác Thái Minh cũng được thăng quan, nhưng hắn không quá để ý. Hoàng Thượng phong chức nào thì hắn làm chức đó.

Những người còn lại đều được thăng quan hoặc là ban thưởng.

Trận chiến đoạt vị cuối cùng cũng kết thúc.

Năm mới náo nhiệt qua đây, tiếp theo sẽ đến đại niên sơ bảy. Ngày thành thân của Lạp Bảo Bảo và Lục Tuyết đã cận kề.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net