Chương 46: Ác báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh không nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo nhưng phát hiện ra Lạp Lệ Sa đang thất thần, đầu ngón tay chỉ hơi chạm nhẹ rồi rời đi ngay để lại một cơn gió lạnh lẽo thoảng qua làm dâng lên nhiều vướng mắc.

Nàng không quá hài lòng, hơi híp mắt nhìn qua phát hiện Lạp Lệ Sa đang nghiêng đầu nhìn gì đó, bất mãn gọi: "Lạp Lệ Sa?"

Lạp Lệ Sa mắt vẫn hướng về phía tủ đầu giường, đưa tay ôm nàng lên, cúi sát người xuống vừa vặn đặt một cái hôn nhẹ lên môi nàng, sau đó mới cầm điện thoại lên.

Phác Thái Anh vẫn không vui nhưng ổ chăn cùng nhiệt độ cơ thể ấm áp của Lạp Lệ Sa khiến lòng nàng vơi đi phần nào. Nghĩ đến đó là cuộc gọi hết sức quan trọng liền nhịn xuống, cắn cắn môi nằm trong lòng Lạp Lệ Sa vẽ vòng vòng.

Nàng tiến lại gần, lập tức nghe được âm thanh sát phong cảnh của vệ sĩ.

Thật không may những lời sát phong cảnh này lại liên quan đến chuyện nàng quan tâm.

Phác Thái Anh không còn tâm tư trêu đùa, ngồi thẳng dậy, nắm lấy tay Lạp Lệ Sa lắc nhẹ: "Cái gì thế?"

"Ồ" Lạp Lệ Sa không trả lời nàng: "Liên lạc lại sau"

Vệ sĩ không biết đang bận việc thật hay do lười để ý đến họ, đáp lại một tiếng rồi cúp điện thoại.

Phác Thái Anh tưởng vẫn còn nói tiếp nên vểnh tai nghe nhưng thật lâu sau cũng không thấy gì nữa, đảo mắt nhìn sang thì thấy Lạp Lệ Sa đã cúp máy, không thể tin được hỏi: "Sao chị không hỏi rõ chứ"

Lạp Lệ Sa mỉm cười hôn nàng, nuốt những lời nghi hoặc cùng oán trách của nàng lại.

Mọi việc xảy ra quá đột ngột, Phác Thái Anh bị ôm trở về, hai người lại quấn lấy nhau đang lúc bầu không khí nóng dần nên, theo bản năng nàng không muốn để Lạp Lệ Sa dựa vào gần như vậy giơ tay lên cản lại. Run rẩy dứt ra khỏi nụ hôn nóng bỏng, tìm một cơ hội lên tiếng: "Đi ra" Lạp Lệ Sa đương nhiên không tình nguyện cách ra, khẽ vuốt ve bàn tay nàng khiến nàng buông lỏng cảnh giác.

An ủi thật nhẹ nhàng, khắc chế mà ôn nhu. Phác Thái Anh mơ hồ như trở lại ngày cùng nhau về gặp ba mẹ của hai người. Trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, dần dần buông lỏng cảnh giác. Đầu óc đang rối như tơ vò thì đột nhiên bị tập kích bất ngờ khiến nàng rùng mình mà kêu lên một tiếng.

Lạp Lệ Sa đã sớm dự liệu được, một tay ôm đầu nàng cúi người hôn xuống giữa lúc hai người quấn lấy nhau còn hàm hồ thủ thỉ bên tai nàng: "Nhỏ tiếng một chút"

Vừa trêu trọc vừa bắt người ta yên tĩnh là thế nào hả trời! Phác Thái Anh ghi thù trong lòng cũng thử phản kháng nhưng hoàn toàn thất bại. Nàng không cam tâm cắn nhẹ một cái phát tiết nhưng lại bị một cái xoa đầu nhẹ nhàng làm cho không giận được nữa.

Lạp Lệ Sa vô cùng bình tĩnh thao tác trên điện thoại di động.

"Làm gì..." Phác Thái Anh vừa mở miệng liền phát hiện âm thanh của mình mềm mại nũng nịu, không cam lòng hắng hắng giọng rồi hỏi lại: "Chị đang làm gì thế?"

"Hỏi xem chuyện nghe lén thế nào rồi" Nói xong liền ấn vào nút gọi, đưa máy cho nàng.

Phác Thái Anh cái hiểu cái không cầm lấy điện thoại, nghe âm thanh kết nối vang lên.

Lạp Lệ Sa đưa điện thoại cho nàng lại không cho nàng nói, dùng tay đặt lên môi nàng, cắn nhẹ dái tai nàng nói: "Để cho tôi nói nhé?"

Phác Thái Anh không trả lời bởi tâm tư nàng không đặt ở đây--- Có muốn nói chuyện cùng vệ sĩ hay không, nàng không quan tâm đến vấn đề ấy, nàng chỉ để tâm ngón tay của Lạp Lệ Sa đang đặt trên môi mình giữ nàng im lặng. Nó thật giống như vừa gần vừa xa trêu chọc tán tỉnh.

Sau năm tiếng chuông, vệ sĩ nhận điện thoại: "Alo?"

"Thế nào rồi" Lạp Lệ Sa trực tiếp hỏi.

"Nghe xong rồi" Di Tinh bình tĩnh nói: "Chị lâu như vậy mới gọi lại, thật biết chơi đấy"

Phác Thái Anh kinh ngạc, không khỏi hồi tưởng lại câu "Nhỏ tiếng một chút" ban nãy, lập tức dâng lên cảm giác xấu hổ.

Bất quá nàng chưa kịp nói chủ tớ hai người này mấy câu thì cằm đã bị bóp một cái, nhớ lại lời Lạp Lệ Sa dặn dò chỉ dám cắn môi nhịn xuống, dùng sức đến phát đau.

"Nghe được cái gì" Lạp Lệ Sa dùng âm thanh tỉnh táo cùng Di Tinh thương lượng, âm thầm ỷ vào việc Di Tinh không nhìn thấy, ánh mắt dán ở trên người Phác Thái Anh, vừa thấy nàng cắn môi đến sắp bật máu liền sáp lại gần hôn lên môi nàng.

Phác Thái Anh hai tay run lên suýt chút nữa đã ném điện thoại đi.

"Việc đến trễ trong kì thi giữa kì" Di Tinh là vệ sĩ nhưng lại có sự nhẫn lại của một thám tử, kể lại hết cho cô những gì điều tra được: "Buổi sáng khoảng 9h20' Lạp Thẩm Văn đến điểm thi, Hứa Thiên Phong được chủ nhiệm thông báo, lấy thân phận ba gọi điện thoại dạy dỗ Lạp Thẩm Văn"

Hứa Thiên Phong là tên đầy đủ của dượng nàng.

Nàng luôn gọi là dượng nên khi nghe thấy cái tên này chợt thấy hoảng hốt.

Ở Lạp gia, mọi người ngoài dùng xưng hô trong gia đình để gọi nhau thì bình thường còn hay dùng "Bố Thẩm Hải/ Thẩm Văn" để gọi dượng. Lâu dần, dượng dù có tham dự những bữa tiệc chính thức bên cạnh người cô thì cũng rất ít nói. Nói cách khác, tên thật đã dần dần bị thay thế danh xưng con rể Lạp gia, ba đứa bé và chức vị nhàn rỗi ở tập đoàn L.

Bây giờ Phác Thái Anh suy nghĩ một chút liền cảm thấy sợ hãi. Dượng ở rể Lạp gia, thân phận chính mình giống như bị xóa đi vậy.

Nàng hoàn toàn thất thần, chỉ có Lạp Lệ Sa vẫn đang chú ý đến nội dung cuộc trò chuyện: "Có nói gì khác nữa không?"

"Lạp Thẩm Văn tự mình đến công ty điều tra chân tướng, chỉ trích Hứa Thiên Phong căn bản không đi làm, lừa dối người nhà" Di Tinh nói tiếp: "Hứa Thiên Phong nói vợ ông ta đã biết chuyện này, tiền trong tài khoản đều là của vợ, bản thân chỉ là người làm hộ"

Lạp Lệ Sa cau mày: "Ông ta nói cô biết hết, vậy tiền chuyển cho công ty Diệu Vinh là của cô?"

"Đúng vậy, Hứa Thiên Phong nói rất nhiều chuyện mâu thuẫn nhau, giọng điệu nóng nảy, tựa hồ không tỉnh táo lắm"

Lạp Lệ Sa như có điều suy nghĩ.

Phác Thái Anh không nghĩ ngợi quá nhiều, cảm thấy không có chỗ nào khả nghi. Trong đầu tràn ngập mấy chữa "Cô đã biết" Nàng không nhịn được chen miệng: "Hóa ra cô cũng tham dự... Em đã nói rồi, tiền tích góp của dượng đã dùng hết cho viện phí thuốc thang làm sao có thể mời được công ty Diệu Vinh chứ"

"Lời dượng nói không chắc đã là thật" Lạp Lệ Sa vỗ nhẹ vai nàng trấn an: "Điều tra thêm đã"

Phác Thái Anh cảm nhận được hơi thở lướt qua bên tai, không phát biểu ý kiến lui về sau trong lòng Lạp Lệ Sa, giọng điệu làm nũng nói: "Biết rồi"

Lạp Lệ Sa khẽ cười vuốt cằm nàng.

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa biểu tình ôn nhu, bất giác mỉm cười.

Vẫn đang gọi điện thoại, Lạp Lệ Sa thấy nàng cầm điện thoại không thoải mái liền đưa tay nhận lấy, tiếp tục hỏi: "Sao lại nghe lén? Cậu có hỏi qua ý kiến của tôi chưa?"

"Trên hợp đồng có" Di Tinh lạnh nhạt đáp: "Tôi phụ trách đảm bảo an toàn cho hai người nhưng tiểu khu này quá lớn, nhà ở nhiều, tầm nhìn rộng, có rất nhiều góc chết, không thể nào như các người nói chỉ cần ra cửa có người bảo vệ là có thể an toàn. Tôi phải chắc chắn không có kẻ nào ẩn núp gần hai người, phòng hai người bị tập kích ở nhà"

Phác Thái Anh chưa từng thấy hợp đồng nên không nói câu nào.

Lạp Lệ Sa không quá hài lòng với lời giải thích như vậy: "Cậu nghe lén cả bọn tôi?"

"Dụng cụ nghe lén lắp ở ngoài tường, tiếng của Lạp Thẩm Văn rất nhỏ, tôi chỉ có thể chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất" Di Tinh nhàn nhạt nói: "Quấy rầy đến hai người chỉ là ngoài ý muốn, thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn"

Lạp Lệ Sa nhớ đến những điều khoản trên hợp đồng, nếu vì vấn đề an toàn mới kí bản hợp đồng ấy thì bây giờ cũng không có gì hối hận, cái này không được cái kia không được sẽ gây ảnh hưởng đến công việc của vệ sĩ: "Được rồi, cậu tiếp tục điều tra đi, có gì lại báo tôi"

Di Tinh trầm mặc chốc lát rồi hỏi một câu: "Lúc nào báo cáo thì thuận tiện?"

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh cười như không cười.

Phác Thái Anh đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Lúc nào cũng được"

"Đã biết" Di Tinh không có tính nhẫn nại như Lạp Lệ Sa lập tức cúp điện thoại.

Coi như là người chứng kiến cả hai cuộc gọi, Phác Thái Anh cảm thấy người vệ sĩ này thật không cho ai mặt mũi, ai oán nói: "Cô ấy sao đã cúp điện thoại rồi? Aiya, chúng ta trả tiền thuê người về mà không thể khách khí, lễ phép một chút được sao..."

Lạp Lệ Sa để điện thoại xuống, cười nói: "Có thể do cảm thấy bị đùa bỡn đi"

Phác Thái Anh kinh ngạc: "Tại sao?"

"Bởi vì..." Lạp Lệ Sa cười rất ý vị, ôm nàng càng chặt hơn: "Em trả lời như vậy, ý là lúc nào cũng không tiện đó"

"..."

- --

Buổi sáng, báo thức của điện thoại đúng lúc vang lên.

Phác Thái Anh phiền nào với tay mò tìm điện thoại, tắt báo thức đi. Nàng cầm điện thoại nhìn mấy giây mới kịp phản ứng lại hôm nay không phải đi làm, không phải về nhà mẹ, uổng công nàng từ trong mơ tỉnh lại.

"Đều tại chị" Nàng quay đầu liền thấy Lạp Lệ Sa đang nằm ngủ thật an tĩnh, tức giận vỗ xuống giường: "Hại em hôm qua quên tắt báo thức"

Lạp Lệ Sa cuối cùng cũng tỉnh, lập tức nắm lấy bàn tay đang vỗ xuống của nàng, trong mắt toàn là ý cười: "Đều tại tôi"

"Báo thức trên tivi cũng chưa tắt, chị đi tắt đi" Phác Thái Anh ngây ngốc nói.

Lạp Lệ Sa đồng ý xuống giường.

Nàng luôn cho rằng sáng sớm lạnh giá phải dời khỏi ổ chân chính là một sự hành hạ, là một trừng phạt, đang đương đương đắc ý thì bị động tác vén chăn của Lạp Lệ Sa làm cho hơi lạnh kéo vào khiến nàng rùng mình.

Tuy nhiên Lạp Lệ Sa cảm thấy khá hài lòng với máy điều hòa nhiệt độ trong phòng, không cảm thấy lạnh liền dứt khoát đứng dậy mặc quần áo.

Phác Thái Anh nhìn động tác mặc quần áo vốn bình thường nhưng do ảnh hưởng của ánh sáng tối mờ trong phòng mà khiến nàng cảm thấy một ý vị khác, mặt đỏ bừng, vội lủi vào trong chăn.

Lạp Lệ Sa tắt báo thức xong liền nằm trở lại còn không biết xấu hổ lại gần đòi ôm một cái: "Thái Anh"

Thanh âm kéo dài, có chút làm bộ đáng thương.

Phác Thái Anh hơi do dự, vừa buông lỏng tay liền bị ôm vào lòng.

"Ngủ thêm chút nữa đi" Nàng không đẩy ra, dứt khoát tìm một vị trí thoải mái nằm xuống: "Hôm nay không có việc gì"

Lạp Lệ Sa nghĩ khác nàng: "Tầm 7 rưỡi bắt đầu vào học, chúng ta gọi điện cho cô Lâm hỏi thăm một chút tình hình của Thẩm Văn"

"Đúng rồi" Phác Thái Anh ảo não gõ đầu: "Chút nữa thì quên mất"

Tối qua, nàng vô cùng kinh ngạc về chuyện của người cô và lo lắng cho Lạp Thẩm Văn không đến trường đi điều tra chuyện của dượng.

Phác Thái Anh cảm thấy phải đi tìm Lạp Thẩm Văn. Trốn học là một việc rất nghiêm trọng hơn nữa Thẩm Văn mới chỉ là một cô bé 16 tuổi, không nói tiếng nào đã chạy đến một nơi xa lạ để điều tra, nếu gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao?

Lạp Lệ Sa hiểu rõ lo lắng của nàng nhưng nghĩ đến Lạp Thẩm Văn vừa bị ba mắng, bọn họ lại đi tố cáo. Lạp Thẩm Văn đang trong thời kỳ nổi loạn, tâm tình sẽ càng không khống chế được và có thể sẽ càng càn quấy hơn.

Phác Thái Anh không hiểu điều này. Nàng cảm thấy có lỗi với Lạp Thẩm Văn và muốn cảm ơn cô ta đã mua bữa sáng cho. Khi Lạp Lệ Sa nhắc nhở, nàng mới nhận ra rằng nàng và cô ta không còn có thể là bạn nữa. Từ khi Lạp Thẩm Văn chuyển vào, nàng đã là trưởng bối, mối quan hệ này đã lặng lẽ trở thành người giám hộ và người được giám hộ, những cuộc trò chuyện bình thường trở nên dông dài cứng nhắc.

Nàng không khỏi thắc mắc, bình thường nói "Tôi là trưởng bối của Thẩm Văn" là một chuyện, nhưng từ từ biến thành một bà mẹ hay cằn nhằn lại là chuyện khác. Làm sao tính tình của em ấy có thể thay đổi trong vòng nửa tháng?

Phác Thái Anh nghĩ mãi về vấn đề này tối qua nhưng mãi chẳng có đáp án nên đành thôi. Lạp Lệ Sa phát ghen vì nàng đã ngẩn người quá lâu, cô ôm chặt lấy nàng khiến này chẳng có tâm trạng để nghĩ đến những chuyện khác nữa.

Sau đó, trong tâm trí nàng quả thật chỉ có Lạp Lệ Sa.

"Đó cũng là lỗi của chị!" Nàng nghiêm túc trách móc Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa dám làm dám chịu: "Ừ"

Phác Thái Anh không thể mắng mỏ được gì liền bĩu môi: "Di Tinh có đi theo không?"

"Có, tôi vừa nhận được tin nhắn Thẩm Văn đã vào trường"

"Chị bảo cô ấy chú ý một chút" Phác Thái Anh nhớ lại trường học trước đây: "Nhiều trường học đều có nơi ra vào bí mật, nếu Thẩm Văn đi ra ngoài qua một lối ra khác thì sao?"

"Di Tinh đã phái người tới canh giữ"

Phác Thái Anh ngạc nhiên: "Cô ấy còn có đồng đội?"

"Gọi thêm người khi cần thiết"

"Ồ" Phác Thái Anh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ về những chuyện khác: "Chúng ta hỏi thăm cô Lâm kiểu gì đây?"

"Để lại thông tin liên lạc của em, giải thích tình hình cho cô, sau này có tin gì cô sẽ thông báo cho chúng ta"

Phác Thái Anh thở dài, "Tự nhiên gọi điện thoại nói mấy cái này... Cô Lâm có cho rằng chúng ta đang nói dối không?"

"Tập đoàn L quyên góp tiền cho trường học, cô ấy biết tôi"

"...". Phác Thái Anh đột nhiên nhớ đến một câu "Có tiền mua tiên cũng được" hừ nhẹ: "Lợi hại quá cơ!"

Lạp Lệ Sa không biết ngại ghé vào tai nàng nói nhỏ: "Lần sau thử gọi Lạp tổng nhé?"

Phác Thái Anh có trí tưởng tượng phong phú, đột nhiên nghĩ đến văn phòng play, liền âm thầm xóa câu có tiền mua tiên cũng được đi, thay vào đó là "Không biết xấu hổ có thể muốn làm gì thì làm" rồi gạt tay Lạp Lệ Sa ra.

Lạp Lệ Sa vốn có thể rút ra một cách thoải mái nhưng lại làm bộ rên rỉ như thể cô đã bị gạt ra một cách đau đớn.

Phác Thái Anh hiểu rằng cứ tiếp tục thì sẽ không xong, vì vậy quấn chăn bông đứng dậy, đi tắm rửa ngay.

Nàng tắm xong, chậm rãi đi ra, vừa đi ra đã thấy Lạp Lệ Sa đang nghe điện thoại.

Lạp Lệ Sa đã thay quần áo, đứng ở cạnh bàn dùng bút gõ vào sách, nghiêm mặt nói: "Được rồi, cô Lâm"

"Thế nào rồi? "Phác Thái Anh vừa thấy Lạp Lệ Sa cúp điện thoại liền vội vàng hỏi: "Thẩm Văn bỏ học nhiều ngày vậy sao?"

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Đúng vậy, Thẩm Văn đã nói dối rằng con bé đi học thêm. Cô Lâm đã thử liên lạc với cô và dượng, nhưng họ đẩy vấn đề cho nhau và không quan tâm đến tình trạng của Thẩm Văn. Cô Lâm đã rất thất vọng với cách cư xử của hai người họ. Cô rất vui vì chúng ta quan tâm đến Thẩm Văn và sẵn sàng hỗ trợ chúng ta, nếu có gì xảy ra cô sẽ thông báo"

"Thật sao?" Phác Thái Anh cau mày: "Cô thật sự không đáng tin cậy"

Lạp Lệ Sa cười khổ: "Lần trước cô chẳng nói chẳng rằng đưa Thẩm Văn đi đã náo loạn lắm rồi. Cũng may Thẩm Văn tương đối kiên cường, không quan tâm đến chuyện tầm phào nên đã chủ động tìm cô giáo Lâm để giải thích mọi chuyện"

"Chao ôi!" Phác Thái Anh nghiến răng nghiến lợi: "Hai người họ làm ba mẹ kiểu gì vậy"

Thấy nàng tức giận, Lạp Lệ Sa cười vỗ vai nàng: "Về sau là em làm rồi"

"Á?" Phác Thái Anh sửng sốt một chút, sau đó chỉ vào chính mình ngơ ngác hỏi: "Em làm được sao?"

"Tất nhiên, lần này em đã làm rất tốt"

Phác Thái Anh không nhận lời khen ngợi này, cúi đầu nắm chặt ga trải giường, nghẹn ngào nói: "Em thấy cũng tạm thôi"

"Di Tinh lát nữa sẽ trở về" Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn bên ngoài: "Hôm nay muốn đi ra ngoài không?"

Phác Thái Anh vươn vai: "Em mệt quá, ở nhà nghỉ ngơi đi"

"Được"

Bọn họ xuống lầu ăn điểm tâm, sau đó buồn chán ngồi trên sô pha xem TV, mấy chương trình hay không biết đi đâu hết cả rồi. Lạp Lệ Sa dán lên người nàng, nàng cũng mau chóng nghênh đón, đang dây dưa thành một khối thì có người vào.

Phác Thái Anh tức giận đẩy Lạp Lệ Sa ra, Lạp Lệ Sa đã chuẩn bị xong xuôi ngồi vững vàng ở bên kia sô pha: "Dì Phương, dì có thể thay ga trải giường và vỏ chăn cho chúng tôi được không?"

Đột nhiên nghe thấy loại yêu cầu này, dì Phương cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên là hiểu ý.

Phác Thái Anh cảm thấy xấu hổ, co người lại nhìn chằm chằm vào TV, liên tục bấm điều khiển giả vờ bận bịu.

May mắn thay, dì Phương là người từng trải nên bình tĩnh đồng ý, gọt một đĩa hoa quả cho họ rồi lên lầu dọn dẹp.

"Lạp Lệ Sa!" Phác Thái Anh nhân cơ hội này oán trách: "Lúc dì Phương dọn dẹp... Thấy chỗ nào lộn xộn thì sẽ tự dọn thôi, chị không cần phải nói"

Điểm chú ý của Lạp Lệ Sa không đúng lắm: "Trước kia thường xuyên bừa bộn à?"

Phác Thái Anh tự thấy bản thân vừa đào hố chôn mình nên nhanh chóng im lặng.

Khoảng 10 giờ, Di Tinh trở về từ trường học của Lạp Thẩm Văn, không thấy đồng đội của cô ấy đâu, cô ấy báo cáo tình hình với bọn họ: "Có năm chiếc xe chưa đăng ký, bảy ngôi nhà trống, và ba hộ gia đình. Mọi người thường xuyên qua lại, hiện tại không có chỗ nào khả nghi, ngày hôm qua Lạp Thẩm Văn đến công ty của Hứa Thiên Phong, trộm thẻ ra vào cửa của người khác để điều tra"

Trộm?

Phác Thái Anh lập tức rũ bỏ dáng vẻ lười biếng, đứng thẳng người hỏi: "Thẩm Văn ăn trộm?"

"Nó đã trả lại"

"Như vậy cũng không được" Phác Thái Anh cảm thấy ớn lạnh khi nghĩ đến phương pháp tìm chứng cứ của Lạp Thẩm Văn: "Lạp Lệ Sa, chúng ta có nên nói chuyện với Thẩm Văn không?"

Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Không đến phiên chúng ta nói chuyện"

"Tại sao?"

"Nhìn đi"

Lạp Lệ Sa đưa điện thoại cho nàng xem tin nhắn trên màn hình.

Ba Lạp: "Ngày mai trở về đi, ba có chuyện quan trọng muốn nói với con"

———

Ngày nghỉ mà Phác Thái Anh còn bận hơn cả ngày thường nên nàng chẳng nghỉ ngơi được bao nhiêu.

Trên đường đến Lạp gia, nàng ngáp mấy cái, dụi mắt kiểm tra thời gian, bất mãn nói: "Sáng nay ba hẹn nói chuyện sao? Ba thật là, một bên thì nói có chuyện quan trọng phải thương lượng ngay, trong khi ba không muốn xin nghỉ phép, bắt chúng ta phải đến trước khi vào giờ làm buổi sáng"

Lạp Lệ Sa vỗ vai an ủi nàng: "Nói sớm càng tốt"

"Ừ" Phác Thái Anh đau khổ nói: "Có quá nhiều chuyện phiền phức".

Lạp Lệ Sa hiểu nàng để tâm chuyện gì, nhẹ giọng nói: "Chuyện của Thẩm Văn em không cần quá lo"

Phác Thái Anh thở dài, bất đắc dĩ nhớ lại cuộc nói chuyện đêm hôm trước.

Sau khi nhận được thông báo từ ba bảo trở về nhà, Phác Thái Anh hoảng hốt một lúc rồi đột nhiên linh quang lóe liên hệ chuyện này với Lạp Thẩm Văn, nàng cảm thấy bây giờ ba có thể bớt chút thời gian trong lịch trình bận rộn của mình thì sự việc chắc chắn có liên quan đến Lạp Thẩm Văn, nàng nói ra suy đoán của mình.

Lạp Lệ Sa đồng ý và quyết định buổi tối đi nói chuyện với Lạp Thẩm Văn.

Lạp Thẩm Văn không chịu lên lầu nói chuyện với họ, cô ta đứng ở phòng khách, nói trước mặt dì Phương và Di Tinh: "Nói chuyện ở đây đi, em đang bận"

Không còn cách nào khác, Lạp Lệ Sa nhẹ giọng nói trước: "Thẩm Văn, chị đã nói với cô Lâm, về sau cô Lâm sẽ không thông báo cho cô và dượng, trường học sẽ liên lạc với chị"

"Ồ. " Lạp Thẩm Văn không để tâm: "Còn có chuyện gì không?"

Địa điểm không đúng, bất kỳ quan tâm nào cũng trở nên khó xử, Lạp Lệ Sa suy nghĩ một hồi lâu mới nặn ra một câu khô khan: "Thẩm Văn, nhiệm vụ quan trọng nhất của em bây giờ là học tập, đừng quan tâm những chuyện khác..."

Lạp Thẩm Văn quay đầu lại, trợn to hai mắt nhìn bọn họ: "Không cần quan tâm? Ba mẹ của em giống như đã chết. Các người đối xử với em giống như mẹ kế, vậy mà lại bảo em không cần quan tâm?"

Lạp Lệ Sa im lặng.

"Thẩm Văn... " Phác Thái Anh không bình tĩnh được như Lạp Lệ Sa, trong đầu nàng nghĩ gì thì nói đó: "Chúng tôi là đang quan tâm đến em!"

Lạp Thẩm Văn chế nhạo: "Tự lo cho bản thân mình đi! 25 tuổi rồi không tự lo được cho mình. Lúc trước dựa vào ba mẹ, hiện tại lại phụ thuộc vào vợ. Bây giờ còn muốn chơi trò gia đình hả? Em không rảnh, chị muốn làm mẹ thì đi mà ôm búp bê đi"

Phác Thái Anh sững sờ.

Lạp Thẩm Văn nói một hồi xong thì chạy thẳng lên lầu, bỏ lại bọn họ xấu hổ ở phòng khách.

"Thái Anh, em ấy nói linh tinh thôi" Lạp Lệ Sa nhanh chóng an ủi nàng.

Khi đó, Phác Thái Anh hơi mím môi, hỏi một điều mà nàng không thể hiểu được, "Em... Em muốn làm mẹ bao giờ"

Cho tới bây giờ, nàng vẫn không hiểu sao Lạp Thẩm Văn lại thấy nàng muốn làm mẹ. Nàng nghĩ mãi chẳng ra nên không muốn nghĩ nữa, sau đó nhẹ nhàng đáp lời Lạp Lệ Sa: "Em biết mà, chỉ là mấy lời nói lúc nóng giận hơn nữa còn rất không có đạo lí, em sẽ không để trong lòng đâu"

Lạp Lệ Sa đưa tay ôm nàng vào lòng, sợ nàng rơi nước mắt mà không có nơi để tựa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net